
**Tiêu Đề: Vợ! Có Phải Là Nhà**
Câu chuyện này mang đậm tính thực tế, và vẻ đẹp của nhân vật chính hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận của bạn. Liệu bạn có thể tiếp nhận nó như một cách giải trí? Điều này thật đáng quý. Trong tiết trời nắng gắt của Sài Gòn, chỉ cần một cơn mưa nhỏ cũng đủ để làm sạch không khí, mang lại sự thoải mái cho mọi thứ. Không mang theo áo mưa, tôi quyết định vào quán cà phê quen thuộc, ngồi vào chỗ cũ, từ đó có thể theo dõi dòng người vội vã dưới những giọt mưa. Âm thanh máy bay cất cánh thường vang lên trên bầu trời, tạo cảm giác thân thuộc. Tôi rất thích mưa; những giọt nước trong trẻo rơi xuống khiến tôi cảm thấy bồi hồi. Trong dòng hồi ức lẫn lộn, hình ảnh anh bỗng nhiên hiện lên qua cửa sổ. Tôi mỉm cười, nhận ra mình đang nhớ anh rất nhiều. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Em vẫn thích ngắm mưa à?” Tôi quay lại, không khỏi bất ngờ thấy anh đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ, ngồi xuống đối diện và gọi một ly trà Lipton. Tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc, không biết mình đang tỉnh hay mơ. “Chào vợ! Cho anh ngắm mưa chung với nhé!”
Bình luận & Đánh giá truyện