
Trong bối cảnh cuộc binh biến tàn khốc, một vị vua trẻ tuổi đã bị sát hại bởi hoàng hậu, người muốn đưa nhân tình, thân vương, lên ngôi. Trong cơn bão đêm, nhà vua không lường trước âm mưu phản bội. May mắn thay, một cung nữ hầu cận, với khả năng linh cảm, đã giúp ngài trốn thoát. Tuy nhiên, họ bị dồn vào bờ vực. Mũi tên của thân vương xuyên thấu tim nàng hầu cận, khiến ngài đau đớn và giận dữ nhìn về kẻ thù. Trong giây phút cận kề cái chết, ngài rút mũi tên khỏi ngực nàng, tự đâm mình để chia sẻ nỗi thống khổ. Ngài thốt ra lời nguyền rủa rằng mọi kẻ tham gia vào binh biến sẽ phải chịu đau khổ, và không ai sống quá ba mươi tuổi. Nàng chỉ lắc đầu, ý xin ngài đừng nguyền rủa, nhưng ngài vẫn gợi nhớ đến những khoảnh khắc bình yên bên nàng. Ngài hôn nàng thật sâu, rồi hai người cùng gieo mình xuống vực. Hai thiên niên kỷ sau, giữa đô thị bustling, một yêu tinh bất tử vẫn ngắm tuyết rơi và thầm gọi tên nàng: “Tử Liên! Nàng ở đâu?” Mặc cho mối thù nhân loại, hắn không ngừng tìm kiếm hình bóng thân thương.
Bình luận & Đánh giá truyện