**Thể loại:** Bối cảnh hiện đại
Một câu chuyện về tình yêu tuổi trẻ đầy say đắm, với đủ cung bậc cảm xúc từ nồng nhiệt đến những thăng trầm, chia ly và cả những ước mơ.
Họ từng tin rằng dù phải chia xa, định mệnh sẽ đưa họ trở về bên nhau sau bao thăng trầm.
Tuổi trẻ đối với họ không chỉ là ký ức đẹp mà còn là nỗi ám ảnh của sự dang dở và tiếc nuối.
Khi trưởng thành, liệu có bao nhiêu người trong chúng ta còn có thể kề vai sát cánh cùng mối tình đầu, đi trọn vẹn từ tuổi trẻ đến lúc trưởng thành?
**Truyện 1: Là ai lỡ hẹn**
Trong một buổi học, Chu Tâm không màng đến bài giảng, ánh mắt chỉ dán chặt vào Doãn Mặc Niên. Anh khẽ gõ đầu cô, nhắc nhở: “Tập trung đi!”
Phớt lờ lời nhắc nhở, Chu Tâm mím môi, cúi sát lại gần Doãn Mặc Niên: “Mặc Niên, em thích anh, thích anh lắm!”
Doãn Mặc Niên thoáng sững sờ, anh vội cụp mắt xuống cuốn sách, né tránh ánh nhìn của cô, đáp: “Em còn bé, cứ lo học hành cho tốt.”
Chu Tâm vẫn không bỏ cuộc, hỏi thẳng: “Mặc Niên, anh có thích em không?”
…
Thấy anh không đáp lời, Chu Tâm mặt xịu xuống, tủi thân lẩm bẩm: “Vậy là anh không thích em rồi… em thích anh nhiều đến thế mà…”
Doãn Mặc Niên vờ như không nghe thấy, vẫn chăm chú giảng bài cho cô.
Tối hôm đó, khi Chu Tâm chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn. Nhớ lại chuyện ban chiều, lòng cô thoáng chùng xuống, chậm rãi mở ra. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ của Doãn Mặc Niên: “Thích”.
Chu Tâm vội trùm chăn kín mít, bật cười khúc khích trong đó. Sau đó, cô nhắn lại cho Doãn Mặc Niên: “Không hiểu.”
Chờ đợi mòn mỏi, mười phút trôi qua vẫn không thấy hồi âm. Chu Tâm bồn chồn lăn lộn trên giường, bực bội thầm mắng Doãn Mặc Niên ngốc nghếch, đồ đầu gỗ…
Nửa tiếng sau, điện thoại lại rung lên. Chu Tâm nhanh như cắt mở tin nhắn: “Anh thích em, rất thích.”
**Truyện 2: Lá thư trong ngăn bàn.**
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, mái tóc Kỳ Phong ướt sũng, nước chảy dài trên khuôn mặt anh. Cách đó không xa, cô gái đứng im, bàn tay siết chặt cán ô, dù mưa lớn táp ướt vạt váy nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi sân trường.
Kỳ Phong vẫn miệt mài chạy, không có dấu hiệu dừng lại. Trong màn mưa trắng xóa, cô không thể thấy rõ nét mặt anh.
Mưa lạnh buốt thấm vào tận tâm can. Anh chạy bao lâu trong mưa, cô đứng chờ bấy lâu. Chỉ vài chục mét ngắn ngủi, vậy mà khoảng cách trong lòng họ lại xa vời vợi, dường như không thể chạm tới.
Kỳ Phong dừng lại, thở dốc. Cô từng bước tiến đến, bàn tay đã siết chặt đến tái nhợt, cất giọng lạnh lùng: “Tan học, đi thăm cậu ấy với tớ.”
Họ từng yêu, từng theo đuổi, từng cố chấp. Tuổi trẻ ấy thật khờ dại, đã nhân danh tình yêu để che đậy những sai lầm của chính mình.
Năm đó, chính tôi đã khiến mối tình đầu của cậu dang dở. Vì vậy, tôi nguyện dùng cả thanh xuân này để bù đắp và yêu cậu.
Tình yêu của chúng ta tựa như ngã ba đường. Từng cùng chung một lối, rồi cậu rẽ trái, tôi rẽ phải, mỗi người một hướng mà không ai chọn quay đầu nhìn lại.
Bình luận & Đánh giá truyện