Truyện “Tháng Năm Dài Đẵng” của tác giả Lục Diệc Ca là một bản giao hưởng buồn về tình yêu, hận thù và sự giằng xé của số phận. Câu chuyện bắt đầu khi Triệu Nhất Mai, một cô bé mười một tuổi với cá tính mạnh mẽ, phải đối mặt với một bước ngoặt lớn của cuộc đời: mẹ cô tái giá và cô về sống chung dưới một mái nhà với Thẩm Phóng, người anh trai không cùng huyết thống hơn cô ba tuổi. Ngay từ giây phút đầu tiên chạm mặt, Thẩm Phóng đã dành cho Triệu Nhất Mai và mẹ cô một ánh mắt đầy thù địch, lời nói luôn ẩn chứa sự khiêu khích.
Trong suốt những năm tháng niên thiếu, mối quan hệ giữa Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng luôn căng như dây đàn, một cuộc chiến ngầm không khoan nhượng, mỗi người đều cố gắng khẳng định bản lĩnh của mình. Thế nhưng, giữa những trận chiến đó, một thứ cảm xúc mãnh liệt và bí mật đã âm thầm nảy nở, gieo mầm cho một tình yêu đầy trắc trở. Khi Triệu Nhất Mai bước sang tuổi mười tám, cô sống hết mình, cháy bỏng, dường như muốn đốt cháy cả tuổi xuân rực rỡ. Chính ngọn lửa tình yêu ấy, dù mãnh liệt đến đâu, lại trở thành thứ hủy diệt, thiêu rụi cả tương lai của cô và Thẩm Phóng.
Lời nguyền của Thẩm Phóng vang vọng như một bản án: “Tôi chúc cô, Triệu Nhất Mai, cả đời này những gì cô mong cầu đều không thể có được.” Hai con người, hai số phận, bị chia cắt bởi đại dương, bởi hai gia tộc đầy thù hận, và bởi chính những tháng năm dài đằng đẵng. Một người chọn cách rời xa, sang Mỹ lập nghiệp, người còn lại lưu lạc nơi xứ người. Tình yêu của họ đối mặt với vô vàn thử thách, bị vây hãm bởi những oán hận đan xen, bị tước đoạt bởi định mệnh nghiệt ngã. Liệu đôi tình nhân lạc lõng giữa chốn hồng trần này có tìm được con đường để số mệnh buông tha, để họ có thể hồi sinh và tìm lại bến đỗ hạnh phúc? Hay họ mãi mãi chìm đắm trong nỗi ám ảnh của quá khứ, như lời thì thầm day dứt: “Anh vượt bốn trăm nghìn dặm, băng qua ngày đêm và muôn vàn tinh tú, đi qua cả khói lửa chiến tranh — chỉ để tìm đến nơi em ở, chỉ để được một lần nữa nhìn thấy em”.
Bình luận & Đánh giá truyện