**Thể loại:** Truyện Teen,Truyện Tự Sáng Tác
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, hình ảnh một kẻ du côn đã khắc sâu trong tâm trí tôi.
“Thằng kia, biến ngay sang một bên!”
Và thế là tôi buộc phải làm ‘hàng xóm’ của cô ta suốt một năm học. Sang đến lớp 11, cô ấy vẫn tiếp đón tôi bằng câu nói tương tự.
“Thằng này, dịch sang chút!”
Quyết định không làm ‘người hầu’ cho cô ta nữa, tôi kiên quyết giữ nguyên vị trí, không dịch chuyển lấy một phân. Ngay lập tức, một cú đá mạnh của cô ấy khiến tôi văng khỏi ghế. Kể từ đó, một vạch phấn được kẻ rõ ràng chia đôi bàn học, với luật bất thành văn: ai vượt vạch sẽ lãnh đòn.
Vào ngày đầu tiên của năm cuối cấp, tôi vẫn ngồi tại vị trí cũ, và mỗi khi cô ấy xuất hiện, tôi lại vô thức dịch người sang một bên như một thói quen đã ăn sâu. Mãi đến khi cánh phượng cuối cùng của tuổi học trò rơi xuống, tôi mới nhận ra rằng mình đã phải lòng cô ấy, một tình cảm đã ấp ủ từ rất lâu.
Bình luận & Đánh giá truyện