Truyện “Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái” của tác giả Lạc Kim Triêu là một câu chuyện đầy kịch tính về sự phản bội, trả thù và cứu rỗi trong bối cảnh mạt thế tàn khốc. Nhân vật chính Ôn Dao đã dành bảy năm thanh xuân, kề vai sát cánh, vào sinh ra tử cùng người đàn ông cô yêu là Thẩm Dật Xuyên. Nhưng khi hiểm nguy ập đến, tất cả những gì cô nhận lại chỉ là sự ruồng bỏ phũ phàng. Bị hắn đẩy vào biển zombie với lý do “đã nhiễm virus”, trái tim cô tan nát trong tuyệt vọng.
Tưởng chừng đã chết, Ôn Dao lại mở mắt dưới ánh nhìn của Quý Minh Trần – kẻ tử thù của Thẩm Dật Xuyên. Hắn là đại phản diện khét tiếng, một kẻ mang dung mạo kinh diễm tựa ngọc nhưng bàn tay lại nhuốm đầy máu tươi, giết người không ghê tay. Bằng một giọng điệu trêu chọc đầy nguy hiểm, hắn đưa ra lời đề nghị cứu giúp, đòi hỏi cô phải trả một cái giá tương xứng. Và câu trả lời của Ôn Dao, trong khoảnh khắc quyết định ấy, là một nụ hôn bất ngờ, đặt dấu chấm hết cho quá khứ yếu đuối và mở ra một chương mới đầy táo bạo.
Nhiều năm sau, khi Thẩm Dật Xuyên chìm trong hối hận muộn màng, vượt qua muôn vàn hiểm nguy để tìm lại cô, hắn chỉ thấy người con gái mình từng vứt bỏ đang đứng bên cạnh kẻ thù. Quý Minh Trần dịu dàng ôm lấy vai cô, thì thầm bài học mà hắn đã dạy: “Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.” Đây không chỉ là hành trình sinh tồn giữa thế giới đổ nát, mà còn là câu chuyện về sự cứu rỗi song phương, nơi kẻ phản diện tìm thấy ánh sáng của đời mình, còn người bị phản bội học được cách yêu thương và trân trọng bản thân.
Bình luận & Đánh giá truyện