Tiêu đề: Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa!
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác mỏi mệt và trống rỗng xâm chiếm khi lần đầu tiên nghe bài hát “Vẽ em bằng màu nỗi nhớ”. Đó là khoảnh khắc tôi chạm đến một tầng cảm xúc hoàn toàn mới, và phải qua những trải nghiệm thực tế trong cuộc sống sau này, tôi mới dần thấu hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của nó. Tôi không bao giờ mong trái tim mình phải gánh chịu sự mỏi mệt, bởi lẽ mỗi khi nó chững lại, nỗi đau lại trỗi dậy một cách khó tả.
Trên hành trình cuộc đời, mỗi con người đều phải đối mặt với vô vàn trở ngại và những cú vấp ngã không lường trước. Khi còn bé, chúng ta hồn nhiên vui đùa, không hề e ngại những vết trầy xước nhỏ bé trên cơ thể. Lớn hơn một chút, ta bắt đầu học cách trân trọng những cơn đau thể xác. Nhưng phải đến khi thực sự trưởng thành, nỗi đau của tâm hồn mới hiện hữu rõ nét và day dứt nhất.
Quá trình trưởng thành không chỉ là sự phát triển về mặt thể chất mà còn là hành trình mở rộng nhận thức về cuộc sống. Với nhận thức mới mẻ đó, con người có hai lựa chọn: một là mạnh dạn thay đổi để kiến tạo một tương lai tốt đẹp hơn, hai là chấp nhận sống mãi trong những lối mòn cũ kỹ vì nỗi sợ hãi mang tên “thay đổi”. Nỗi cô đơn và sự hoài niệm sâu sắc này đã được nhà thơ Cát Nhu thể hiện một cách chân thực qua những câu thơ đầy cảm xúc: “Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang / Ta lang thang trên vỉa hè kí ức / Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật / Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn.”
Bình luận & Đánh giá truyện