Thông tin truyện

Nhạc Gia Đích Nữ: Liệt Nữ Sợ Triền Lang

Nhạc Gia Đích Nữ: Liệt Nữ Sợ Triền Lang

Tác giả:

Nguồn:

dochay.me

Trạng thái:

Đang ra
Đánh giá: 10 / 10 từ 1 lượt

**Thể loại:** Gia đấu, nữ cường, sủng, siêu cấp đấu trí, Truyện sáng tác.
**Hiệu đính:** LLc
**Nhân vật chính:** Nhạc Cam Đường, Phòng Uy Dịch
**Nhân vật phụ:** Ôn Tấn Thư, Nhạc gia, Nhạc Trân Châu, Hướng Tùng,…

Nhạc gia, chi thứ hai, đã gây dựng cơ nghiệp tại Quế thành. Nhạc Bách giữ một chức quan học sĩ khiêm tốn, cưới Vũ thị, con gái của một vị quan trong Sử Viện. Dù gia cảnh không quá dư dả, nhưng gia đình có truyền thống học thức này vẫn giữ được nề nếp gia phong đáng kính. Đặc biệt, Vũ thị đã sinh hạ được hai cô con gái đáng yêu và xinh đẹp.

Trưởng nữ của Nhạc gia năm nay mười sáu tuổi, đã qua tuổi cập kê và đang chờ đợi xuất giá. Nhan sắc của nàng tựa đóa phù dung vừa chớm nở.

Nhị tiểu thư của Nhạc gia mười một tuổi, tóc vẫn búi trái đào hoặc tết đuôi sam thắt chỉ đỏ duyên dáng.

Hàng năm, hội thưởng hoa được tổ chức là dịp để các công tử, tiểu thư trong kinh thành gặp gỡ và tìm kiếm ý trung nhân. Năm nay, Ôn phủ là đơn vị đăng cai tổ chức.

Mối quan hệ thân thiết giữa Nhạc phu nhân và Ôn gia phu nhân đã giúp Nhạc gia đương nhiên nhận được thiệp mời danh giá.

Các phu nhân trong kinh thành được tự do đi lại thăm quan Ôn phủ mà không phân biệt cấp bậc. Thế nhưng, bất ngờ thay, Tể tướng phu nhân cùng con trai và con gái của bà lại đích thân giá lâm!

Tin chắc chắn: Nhạc gia tiểu thư đã định ngày thành hôn với con trai của Sử viện đại nhân Hướng gia.

Tin đồn xôn xao: Con trai út của Tể tướng, thường được gọi là Y công tử, mắc bệnh “yêu trẻ con” kì lạ!

*[Trích đoạn từ Cấm Địa Cảm Mai uyển, Phủ Tể Tướng]*

Dưới mái hiên, tiểu cô nương khoác chiếc áo bông phồng lớn, tay ôm tiểu lô sưởi ấm, vẻ mặt khó chịu vì dường như rất sợ lạnh. Đối diện nàng, vị tiểu công tử mười sáu tuổi đã trổ mã thành một thiếu niên tuấn tú với làn da trắng như ngọc, nở nụ cười ngốc nghếch nhưng đầy si mê.

“Phòng công tử gọi ta đến có chuyện gì?” Tiểu cô nương, dường như muốn nhanh chóng quay về, dứt khoát lên tiếng, một làn sương ấm thoát ra theo hơi thở nàng.

“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Vị công tử kia vẫn mỉm cười hỏi.

“Mười một lẻ.” Nhạc Cam Đường ngoan ngoãn đáp lời. Phòng Uy Dịch nghe xong lại cười như không cười, ánh mắt sắc lẹm.

“Bé tí như vậy mà đã khôn ranh, hư hỏng rồi!”

Nhạc Cam Đường nhướng mày, quả nhiên hắn đã biết những chuyện nàng từng nói.

“Phòng công tử, dám bảo ta hư hỏng sao? Ta sẽ về mách Tể tướng phu nhân ngay!”

Phòng Uy Dịch đắc ý cười lớn, xua xua tay.

“Tốt, tốt, cứ đi mách đi! Tiện thể để bà ấy làm quen với con dâu tương lai cũng tốt!”

Nhạc Cam Đường định bước đi, nhưng lời nói như sét đánh ngang tai khiến nàng khựng lại, quay ngoắt đầu trừng mắt hỏi:

“Có ý gì?”

Phòng Uy Dịch lập tức tiến đến gần, cúi xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé chỉ cao đến ngang bụng mình rồi bế bổng nàng lên, tiện tay véo nhẹ một cái lên má tiểu cô nương.

“Năm nay mười một sao? Aiz, cũng phải hai, ba năm nữa mới đến tuổi gả chồng. Là nàng đang đợi ta đến cửa cầu hôn đúng không!”

Mãi đến khi thiếu niên kia rời đi và người hầu đến gọi, Nhạc Cam Đường mới hoàn toàn thoát khỏi sự thất thần. Oa… oa… Nàng vừa bị nam nhân kia trêu chọc một cách quá đáng!

Bình luận & Đánh giá truyện