Trì Dữ cùng Cố Văn Triều nói chuyện một lát, rồi ngủ trưa cùng anh.
Cậu tỉnh lại thì Tống Hiểu đã đến.
Cố Văn Triều vẫn chưa tỉnh. Trì Dữ ngồi trên giường, một tay cầm điện thoại xem tình hình trên mạng, tay kia vẫn nắm tay Cố Văn Triều.
“Cố tổng thế nào rồi?” Tống Hiểu hỏi nhỏ.
Trì Dữ nhìn Cố Văn Triều một cái, đáp: “Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Cơ thể không có bệnh tật gì lớn, nhưng về mặt tâm lý có lẽ cần thời gian để điều chỉnh. Trì Dữ không nói cụ thể với cô.
Tống Hiểu gật đầu, khẽ nói: “Bên đoàn phim em đã phối hợp thời gian với đạo diễn rồi. Nhưng sau đó em còn công việc khác, nên nhiều nhất chỉ xin nghỉ được năm ngày. Sau đó phải đẩy nhanh tiến độ. Hơn nữa sau đó em cũng phải lo chuẩn bị hôn lễ mà, quay xong rồi rảnh vài ngày để điều chỉnh trạng thái.”
Trì Dữ hiểu: “Được, vất vả cho chị rồi.”
Tống Hiểu nhận được điện thoại của trợ lý tối qua đã tức tốc chạy đến. Sáng nay cô đến bệnh viện một chuyến, thấy Trì Dữ và Cố Văn Triều đang ngủ, cô bèn liên lạc với đoàn phim xử lý công việc.
“Khách sáo gì với chị.”
Tống Hiểu nhìn Cố Văn Triều đang ngủ, nói thêm: “Em có xem tin tức trên mạng chưa? Có người tung đoạn video camera giám sát lúc hai người xảy ra chuyện ra ngoài, mọi người đều nói là cố ý đâm người.”
Trì Dữ gật đầu, cậu vừa tỉnh dậy đã thấy.
Chuyện họ gặp nạn vẫn luôn nằm trên hot search. Hiện tại video giám sát được công bố, mọi người đều có thể thấy chiếc xe đó vốn đi ở làn đường ven đường, ở phía sau, tốc độ cũng khá chậm. Sau đó, khi Trì Dữ và Cố Văn Triều chuẩn bị băng qua đường, chiếc xe đó bỗng nhiên chuyển làn và tăng tốc lao về phía họ, vượt đèn đỏ nghênh ngang bỏ đi mà không hề dừng lại.
Nếu không phải Cố Văn Triều đẩy Trì Dữ ra, sau đó Tiêu Cường lại kéo Cố Văn Triều ra ngoài, hai người chắc chắn đã bị đâm trúng.
Đây rõ ràng là cố ý, hơn nữa tính chất cực kỳ ác liệt.
Sự việc này gây ảnh hưởng rất lớn. Các cư dân mạng lũ lượt bình luận trên Weibo của cảnh sát thành phố D, yêu cầu điều tra nghiêm khắc, nhanh chóng bắt hung thủ.
“Cứ giao cho cảnh sát đi, tin rằng họ sẽ sớm bắt được tên tài xế và làm rõ sự thật.” Trì Dữ nói.
Tống Hiểu lo lắng: “Hai đứa phải cẩn thận.”
“Biết rồi, chị yên tâm đi.”
Tống Hiểu thở dài trong lòng, hai người này thật là lắm chông gai.
Cô nhìn hai bàn tay nắm chặt vào nhau, nói: “Chị nghe nói Cố tổng đã khôi phục ký ức?”
“Đúng vậy.” Trì Dữ ngừng một chút, nhìn Cố Văn Triều, sờ sờ mặt anh, khẽ nói: “Nhưng em thà rằng anh ấy đừng bao giờ nhớ lại.”
Tống Hiểu nghe vậy nhíu mày: “Sao lại thế?”
Trì Dữ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ nói: “Anh ấy hiện tại trạng thái thật không tốt, cần em luôn ở bên.”
Tống Hiểu nhìn Cố Văn Triều. Trong ấn tượng của cô, Cố tổng là một doanh nhân trưởng thành, điềm tĩnh. Cô thực sự không hình dung được cái trạng thái mà Trì Dữ nói sẽ trông như thế nào.
Nhưng rất nhanh, cô đã thấy.
Cố Văn Triều tỉnh dậy, muốn đi vệ sinh, trực tiếp kéo Trì Dữ vào phòng vệ sinh cùng.
Tống Hiểu: “……”
Cô im lặng bước ra khỏi phòng bệnh, hỏi Tiêu Cường vừa đi đến cửa: “Cường ca, hai người họ đi vệ sinh cũng phải cùng nhau sao?”
Tiêu Cường nhìn vào bên trong, với khả năng quan sát phi thường của mình, anh ấy nói: “Cố tổng hiện tại có chút PTSD*.”
*PTSD: Hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Tống Hiểu kinh ngạc: “Gì cơ?”
Tiêu Cường lắc đầu không nói nhiều.
Không lâu sau, Lâm Cảnh cũng bay từ Kinh thành qua.
Tối qua anh ta say rượu, sáng nay tỉnh dậy mới biết chuyện Cố Văn Triều, liền vội vã chạy đến.
“Á đù, lão Cố, cậu thế nào rồi? Khó chịu lắm không?” Lâm Cảnh vừa bước vào đã nhìn thấy băng gạc trên đầu Cố Văn Triều, hỏi.
Cố Văn Triều đáp: “Chấn động não, khó chịu bình thường.”
“Được, còn sức đùa giỡn là được.” Lâm Cảnh ngồi xuống ghế, hỏi: “Chuyện gì thế? Đã bắt được tài xế kia chưa?”
Trì Dữ vừa bóc quýt cho Cố Văn Triều, vừa đáp: “Vẫn chưa.”
“Tôi xem video trên mạng, chiếc xe đó rõ ràng không phải vượt đèn đỏ bình thường, là nhắm vào hai cậu đấy.” Lâm Cảnh tức giận nói: “Không biết là thằng khốn nào, tôi mà biết được, không lột da nó không xong.”
Cố Văn Triều vẫn chưa xem, anh tựa vào giường bệnh, nói với Trì Dữ: “Cho anh xem.”
Cố Văn Triều nắm tay cậu, nhìn Trì Dữ.
Trì Dữ dừng lại, sợ anh nhớ lại tai nạn xe cộ trong sách, nói: “Có gì hay đâu mà xem.”
Cố Văn Triều nắm lấy tay cậu, nhìn cậu.
Trì Dữ thở dài, đành rút một tay ra lấy điện thoại của mình đưa cho anh: “Xem thì xem, nhưng đừng nghĩ nhiều.”
Cố Văn Triều hơi ngẩn ra, khẽ nói: “Được.”
Cố Văn Triều mở Weibo của Trì Dữ, không cần tìm kiếm, bấm thẳng vào hot search.
Trì Dữ cẩn thận quan sát nét mặt anh. Thấy anh nhíu mày, cậu lập tức giật lấy điện thoại tắt màn hình.
“Thôi, đừng nhìn nữa, đến, ăn quýt đi, có thể giảm bớt triệu chứng buồn nôn của anh.”
Trì Dữ bóc một múi quýt đưa đến miệng Cố Văn Triều.
Cố Văn Triều há miệng ăn.
Trì Dữ lại đút một múi nữa, Cố Văn Triều tiếp tục ăn.
Lâm Cảnh nhìn cảnh này cảm thấy mình ở đây có hơi thừa thãi thì phải?
Anh ta chỉ thấy hai người, một người đút một người ăn, ăn hết nửa quả quýt, Cố Văn Triều lắc đầu không ăn nữa, Trì Dữ liền ăn hết nửa quả còn lại.
Rất tốt, khỏi cần ăn cơm tối, no rồi.
“Là cố ý, cảnh sát đang điều tra.” Cố Văn Triều nuốt miếng quýt trong miệng xuống, lúc này mới rảnh nói chuyện với Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh hoàn hồn, nói: “Tôi có một người bạn làm việc trong Tỉnh ủy, có cần gì cứ nói với tôi.”
Cố Văn Triều gật đầu.
“Khi nào cậu về? Trì Dữ còn phải quay phim mà, tôi về cùng cậu, làm vệ sĩ cho cậu luôn.” Lâm Cảnh cười nói.
Cố Văn Triều: “Cậu tự về đi, tôi chờ em ấy quay xong rồi về.”
Lâm Cảnh kinh ngạc: “Chồng cậu còn phải quay tầm một tuần nữa chứ? Cậu muốn ở đây lâu như vậy à?”
“Ừm.”
Lâm Cảnh nhìn anh không giống nói đùa: “Công ty cậu không cần quay về làm việc à?”
“Ở đây cũng có thể xử lý được.”
Lâm Cảnh quay sang nhìn Trì Dữ: “Chồng cậu cũng đồng ý?”
Trì Dữ gật đầu.
Lâm Cảnh thở dài: “…… Thôi được.”
Lâm Cảnh chỉ đến để thăm Cố Văn Triều. Thấy anh thật sự không có gì nghiêm trọng, anh ta đến đoàn phim xem tình hình quay chụp một chút, rồi hôm sau liền quay về.
Trì Dữ ở bệnh viện cùng Cố Văn Triều hai ngày. Sau khi bác sĩ kiểm tra và xác nhận không có vấn đề gì, họ xuất viện vào sáng ngày thứ ba.
Để Cố Văn Triều nghỉ ngơi tốt, và cũng vì an toàn, họ chuyển đến phòng tổng thống của một khách sạn 5 sao.
Trì Dữ không hỏi thêm Cố Văn Triều về chuyện sau này trong sách, nhưng hiện tại cậu luôn ở bên Cố Văn Triều cả ngày, hai người làm gì cũng cùng nhau.
Trì Dữ chăm sóc anh còn cẩn thận hơn cả lúc chăm sóc Pi Pi thời kỳ còn bé.
Cũng vì hai người luôn ở bên nhau, Trì Dữ chỉ có thể tranh thủ lúc Cố Văn Triều ngủ, cậu mới có thời gian hỏi ý kiến bác sĩ về tình trạng Cố Văn Triều không cho cậu rời khỏi tầm mắt.
Theo lời khuyên của bác sĩ, điều đầu tiên là phải giúp Cố Văn Triều xây dựng cảm giác an toàn, cho anh biết điều anh sợ hãi sẽ không xảy ra nữa, Trì Dữ và Pi Pi sẽ không rời xa anh.
Sau đó, chờ anh dần ổn hơn, mới thử từng chút một rời khỏi tầm mắt anh, dẫn dắt anh cởi bỏ nút thắt trong lòng, trở về trạng thái bình thường.
Điều này yêu cầu Trì Dữ phải bỏ thời gian và kiên nhẫn bầu bạn với anh mỗi ngày.
Trì Dữ như đã nói, đi đâu cũng “nhét Cố Văn Triều vào túi”, không rời nửa bước.
Hai người không hề ra khỏi phòng. Đồ ăn đều do Tiêu Cường và mọi người tự mình đi mua từ các nhà hàng về, mỗi bữa đều đổi quán khác nhau.
Phía cảnh sát truyền đến tin tức, tên tài xế gây chuyện đã bỏ trốn ra tỉnh ngoài, bị bắt tại bến xe của tỉnh lân cận.
Qua điều tra và thẩm vấn, quả nhiên phía sau hắn còn có kẻ chủ mưu.
Tên tài xế này là một người vừa mãn hạn tù, vì nợ một khoản cờ bạc lớn đang cần tiền gấp, nên đã nhận ủy thác của kẻ chủ mưu.
Và kẻ chủ mưu đó, chính là Tiền Hoành Minh như Trì Dữ đã đoán.
Công ty của Tiền Hoành Minh ban đầu bị điều tra vì vấn đề chất lượng vật liệu xây dựng. Sau đó lại phát hiện thêm vấn đề thuế và tội phạm kinh tế, cuối cùng còn bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án mạng công nhân xây dựng.
Công ty ngày càng bị phanh phui nhiều vấn đề, cuối cùng bị niêm phong.
Đến ngày thứ ba ở khách sạn, tức là ngày thứ năm sau khi vụ án xảy ra, Tiền Hoành Minh bị cảnh sát bắt giữ khi đang chuẩn bị bỏ trốn.
Tiền Hoành Minh điều tra ra vấn đề chất lượng vật liệu ban đầu bị phanh phui là do Cố Văn Triều tìm người làm, và Cố Văn Triều làm như vậy đều là vì Trì Dữ.
Trì Dữ là người gây ra mọi chuyện, nên hắn trút hết mọi việc lên đầu Trì Dữ, hắn muốn báo thù, liền liều lĩnh tìm người muốn đâm chết Trì Dữ. Ai ngờ Trì Dữ không sao, còn chính hắn bị bắt.
Vụ án từ lúc xảy ra đến lúc phá án chỉ mất năm ngày, rất nhanh chóng. Cuối cùng, cảnh sát đã đăng thông báo trên mạng.
[Đồng chí cảnh sát thật lợi hại, phá án thần tốc!]
[Quả nhiên là cố ý đâm người! Tội này cấu thành tội cố ý giết người rồi!]
[Phải xử nặng, trừng phạt nghiêm khắc!]
[May mắn Trì Dữ và Cố tổng đều không sao, không biết đã đắc tội với ai!]
Kẻ phạm tội đã bị bắt, Trì Dữ và mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Là em làm liên lụy đến anh.” Trì Dữ đau lòng vuốt vết thương trên trán Cố Văn Triều nói.
Cố Văn Triều nắm lấy tay cậu hôn một cái: “Nói linh tinh gì vậy, chỉ là một vết thương nhỏ. Lát nữa Pi Pi và mẹ đến, vui vẻ lên nào.”
“Ừm.”
Biết Tiền Hoành Minh đã bị bắt, Diệp Uyển Thanh liền dẫn Pi Pi lập tức đáp máy bay đến thành phố D.
Chuông cửa vang lên, hai người ra mở cửa.
“Daddy!” Pi Pi vào cửa nhìn thấy Cố Văn Triều liền nhào tới ôm chầm lấy anh.
Cố Văn Triều ngồi xổm xuống bế con trai lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé.
Tận mắt nhìn thấy Pi Pi, cảm nhận được trọng lượng rõ ràng trong vòng tay, lòng Cố Văn Triều càng thêm vững vàng.
“Nhớ daddy không?” Cố Văn Triều hỏi.
Pi Pi ôm cổ daddy, đáp dõng dạc: “Nhớ ạ!”
“Vậy hôn daddy đi.” Cố Văn Triều nghiêng mặt.
Pi Pi “chụt chụt chụt” hôn ba cái lên mặt daddy, làm Cố Văn Triều vui vẻ vô cùng.
“Daddy, đầu daddy còn đau không?” Pi Pi sờ vào băng gạc trên đầu daddy hỏi.
“Không đau.”
“Thế sao vẫn còn băng ạ?”
“Vì vết thương đang lành lại, vài ngày nữa là khỏi.”
Hai cha con nói chuyện vài câu, Cố Văn Triều giao Pi Pi cho Trì Dữ ôm, quay sang nhìn Diệp Uyển Thanh bên cạnh, dang hai tay ôm mẹ một cái.
“Mẹ, con xin lỗi, làm mẹ lo lắng rồi.”
Mắt Diệp Uyển Thanh hơi ướt, bà ôm lại con trai, mừng rỡ nói: “Con không sao là tốt rồi, mẹ yên tâm rồi.”
Trì Dữ cười nói: “Mẹ, ông xã, mau vào đi.”
Gia đình đều ở bên cạnh, sự bầu bạn này khiến Cố Văn Triều vô cùng an tâm.
Vì có Pi Pi và Diệp Uyển Thanh ở đây, Trì Dữ bắt đầu cố ý thử nghiệm việc kéo giãn khoảng cách với Cố Văn Triều.
Cậu bảo Cố Văn Triều ôm Pi Pi, sau đó một mình đi rót nước, đi lấy sạc điện thoại.
Lúc đầu, chỉ cần Trì Dữ đứng dậy muốn rời đi, Cố Văn Triều đều phải nắm lấy cổ tay cậu, hỏi một câu: “Đi đâu?”
Và đòi đi theo.
“Em đi rót cốc nước, ngay chỗ đó thôi, anh ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Cố Văn Triều không biết là sợ Diệp Uyển Thanh phát hiện hay thế nào, ôm Pi Pi ngồi trên ghế sofa, không đi theo, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Trì Dữ, tuyệt đối không để cậu rời khỏi tầm mắt.
Trì Dữ thử hai ba lần, không bước ra khỏi tầm mắt Cố Văn Triều, để anh từ từ thích nghi với khoảng cách này.
Nhưng Diệp Uyển Thanh, người rất cẩn thận, vẫn nhận ra có vấn đề.
Buổi tối cả nhà ngồi trên sofa xem TV, Cố Văn Triều ôm Pi Pi, Trì Dữ ngồi bên cạnh anh.
Diệp Uyển Thanh gửi một tin nhắn cho Trì Dữ.
【Mẹ: Tiểu Trì, Văn Triều bị sao vậy? Sao mẹ cảm thấy nó rất căng thẳng?】
Trì Dữ thấy tin nhắn, trước tiên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó trả lời.
【Trì Dữ: Mẹ, anh ấy đã khôi phục ký ức. Trước đây, trong sách, sau khi con và Pi Pi gặp tai nạn xe cộ rồi xuyên về trước, thì hai người bọn con đã biến mất khỏi thế giới đó. Anh ấy tìm không thấy bọn con, đã trải qua một khoảng thời gian rất đau khổ. Vì vậy, hiện tại anh ấy có chút PTSD, đặc biệt sợ bọn con lại biến mất, lại rời khỏi tầm mắt anh ấy.】
Diệp Uyển Thanh thấy tin nhắn liền hiểu ra, bà đau lòng nhìn con trai một cái.
【Mẹ: Bác sĩ nói thế nào? Có thể hồi phục bình thường không?】
Trì Dữ nói cho bà biết phương pháp của bác sĩ.
【Trì Dữ:… Cho nên, hiện tại bọn con phải ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn để tạo cảm giác an toàn, sau đó từ từ kéo giãn khoảng cách để anh ấy dần thích nghi.】
Diệp Uyển Thanh đã hiểu.
【Diệp Uyển Thanh: Được, mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ phối hợp với con.】
Đến giờ ngủ buổi tối, Cố Văn Triều rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh vừa muốn ôm Trì Dữ ngủ, vừa muốn ôm Pi Pi ngủ. Nhưng nếu Pi Pi ở lại, cậu bé sẽ phải ngủ giữa hai người, và anh sẽ không ôm được Trì Dữ.
Nhưng nếu để Pi Pi ngủ bên cạnh, với tư thế ngủ thoải mái của cậu bé, có thể sẽ bị rớt xuống giường.
“Để Pi Pi ngủ với mẹ đi.” Diệp Uyển Thanh thấy anh có chút bối rối, nói.
Cố Văn Triều ôm Pi Pi vẫn chưa đưa ra quyết định, Trì Dữ ở bên cạnh xoa bóp eo anh, ám chỉ đầy ẩn ý, cậu nói: “Ông xã, để Pi Pi ngủ với mẹ đi.”
Ánh mắt Cố Văn Triều lóe lên, nhìn Trì Dữ một cái, Trì Dữ cười với anh, lại sờ eo anh.
Cố Văn Triều ngừng lại, đặt Pi Pi xuống, dặn dò: “Không được chạy lung tung, ngoan ngoãn đi ngủ với bà nội.”
Pi Pi nắm tay bà nội: “Dạ, daddy ngủ ngon, ba ba ngủ ngon.”
“Bảo bối ngủ ngon.”
Hai người hôn lên trán Pi Pi, tặng cậu bé một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Cố Văn Triều xoay người ôm lấy Trì Dữ đi thẳng vào phòng ngủ.
Anh vốn dĩ đã lâu không gặp Trì Dữ vì đạo diễn không cho anh đến thăm đoàn phim, gặp lại thì lại xảy ra tai nạn, tính ra, họ đã không thân mật được gần một tháng rồi.
Khóe môi Trì Dữ cong lên. Lúc bị đẩy xuống giường, cậu sờ mặt Cố Văn Triều, hỏi: “Anh không bị chóng mặt chứ?”
Cố Văn Triều hôn khóe môi cậu: “Không chóng mặt.”
“Mấy ngày nay anh không ăn uống đầy đủ, có đủ sức lực không đây?” Trì Dữ nhướng mày nói thêm.
Cố Văn Triều nheo mắt, vô cùng bất mãn vì cậu coi thường thể lực của mình, khẽ cắn môi Trì Dữ một cái, nói: “Không phải em muốn sao?”
Vừa nãy còn bóp eo anh để ám chỉ.
Trì Dữ cong môi cười cười: “Em đây không phải là sợ cơ thể anh chưa hồi phục, thể lực không chống đỡ nổi sao.”
Cố Văn Triều dứt khoát ôm người xoay lại, nằm thẳng trên giường, vỗ vỗ eo Trì Dữ: “Vậy em tự mình làm đi.”
Trì Dữ khẽ cười một tiếng, bò lên ngực anh, hôn một cái, hỏi: “Thật sự không chóng mặt sao?”
Trì Dữ ban đầu chỉ muốn dùng cách này để anh đồng ý để Pi Pi ngủ với mẹ, làm anh quen dần với cảm giác Pi Pi không ở bên cạnh. Nhưng khi thật sự đến bước này, cậu cũng có chút xao động.
Hai người đã xa cách gần một tháng, mấy ngày nay lại ở bên nhau mỗi ngày, sao có thể không nhớ nhung.
Chỉ là Cố Văn Triều trước đây còn chóng mặt buồn nôn, nên cậu không dám nghĩ đến thôi.
Cố Văn Triều cọ cọ mũi cậu, giọng khàn khàn: “Yên tâm, không sao.”
Trì Dữ nghe vậy, yên tâm lớn mật hôn lên.
Tự mình làm thì tự mình làm. Để chăm sóc cơ thể chồng, Trì Dữ không cho anh động đậy, tự mình chủ động toàn bộ hành trình.
Cố Văn Triều nhớ lại toàn thân đều bị Trì Dữ đè xuống, còn bị nghiêm khắc cảnh cáo.
“Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm yên cho em!”
Hai mắt Cố Văn Triều sâu thẳm nhìn Trì Dữ, trán lấm tấm mồ hôi, giọng khàn đặc nói: “Bảo bối, em đừng dây dưa nữa.”
Trì Dữ hừ cười một tiếng: “Hôm nay em cầm lái, em muốn đi với tốc độ bao nhiêu thì đi bấy nhiêu.”
Cố Văn Triều: “……”
Nhìn nụ cười lém lỉnh như hồ ly nhỏ của Trì Dữ, đôi mắt hoa đào kia long lanh nước, sáng lấp lánh, làm Cố Văn Triều không ngừng xao xuyến.
Khi Trì Dữ vẫn còn lề mề dây dưa, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dùng hai tay cố định Trì Dữ, th*c m*nh về phía trước.
Trì Dữ kinh hô một tiếng, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, giận dữ.
“Ông xã, anh phạm quy rồi!”
Trì Dữ chỉ kịp mắng một câu, sau đó cậu không còn tâm trí nào để bận tâm đến gì khác nữa.
Sự thật chứng minh, nghi ngờ gì thì nghi ngờ, nhưng không được nghi ngờ thể lực của chồng mình.
Dù anh đã uống cháo ba ngày, ăn mì và hoa quả hai ngày, vẫn có thể thu phục Trì Dữ một cách ngoan ngoãn.