Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Khi chiếu chỉ phế truất nghiệt ngã từ Lý Thừa Chí giáng xuống, ra lệnh đày ta vào lãnh cung lạnh lẽo – một nơi mà bất kỳ phi tần nào cũng khiếp sợ và xem như địa ngục trần gian – tâm trí ta không hề vướng bận những tiếc nuối về quyền lực hay địa vị đã mất. Thay vào đó, nỗi bận tâm duy nhất của ta tập trung vào hai câu hỏi cực kỳ quan trọng, được ta thốt ra với giọng đầy lo âu nhưng cũng chất chứa hy vọng khi đối mặt với vị công công thi hành lệnh: “Thưa công công, trong lãnh cung, liệu ta có được phép ôm những chú mèo mềm mại bầu bạn không? Và quan trọng hơn cả, ta có được tiếp tục sáng tác những câu chuyện, đắm chìm vào thế giới tưởng tượng của riêng mình không?”
Khoảnh khắc nhận được lời khẳng định chắc nịch từ vị công công – rằng cả hai điều ước nhỏ nhoi ấy đều hoàn toàn khả thi trong giới hạn của lãnh cung – một làn sóng nhẹ nhõm và hân hoan khó tả đã lan tỏa khắp tâm hồn ta. Mọi sự u ám về số phận dường như tan biến. Ta lập tức gạt bỏ mọi sự chần chừ, vui vẻ tiếp nhận chiếu chỉ như đón nhận một tin lành, thậm chí còn hân hoan tự tay sửa soạn hành lý. Đối với một kẻ luôn chìm đắm trong sự e ngại, gần như phát sợ mỗi khi phải đối mặt với các buổi yến tiệc cung đình hay những cuộc giao tiếp xã hội phức tạp, lãnh cung hiển nhiên không phải là địa ngục, mà ngược lại, đó chính là một thiên đường trần thế đích thực! Nơi đây hứa hẹn sự yên bình, tách biệt khỏi mọi ồn ào và những mối quan hệ xã giao đầy áp lực, cho phép ta tự do sống với niềm đam mê và bạn bè bốn chân yêu quý.
Bình luận & Đánh giá truyện