**Hoa Vàng Thuở Ấy**
Đã tròn mười năm kể từ ngày tôi chính thức khép lại cánh cổng trường trung học, bỏ lại sau lưng quãng đời áo trắng đầy mộng mơ. Nhớ lại thuở ấy, hộc bàn tôi dường như là một kho tàng bí mật, chất đầy những bức thư tình – không chỉ của riêng tôi gửi đi mà còn cả những lá thư ngại ngùng nhận được từ bao người bạn khác. Thật kỳ diệu, đôi khi những kỷ niệm trong trẻo ấy vẫn bất chợt ùa về, sống động và chân thực như thể chúng chỉ vừa mới diễn ra ngày hôm qua.
Bạn bè tôi vẫn thường xuyên khuyên nhủ, thậm chí thúc giục tôi nên ghi lại những câu chuyện vui, những khoảnh khắc đáng nhớ của thời học sinh. Tôi cũng tha thiết muốn làm điều đó, nhưng lạ thay, ý định cứ thế bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Không biết đã bao nhiêu lần tôi mường tượng ra những dòng chữ đầu tiên, bao nhiêu lần cố gắng sắp xếp lại ký ức, rồi lại bỏ dở. Thế rồi, chiều nay, khi tình cờ chứng kiến buổi lễ ra trường đầy xúc động của những bạn trẻ sinh năm 2000, với những giọt nước mắt chia ly lăn dài, tôi bỗng giật mình nhận ra tuổi học trò hồn nhiên của mình đã lùi thật xa vào quá khứ.
Khoảnh khắc đó đã thôi thúc tôi mạnh mẽ. Tôi quyết định rằng đã đến lúc phải bắt tay vào viết. Tôi không tham vọng tạo ra một tác phẩm văn học vĩ đại hay những câu chữ hoa mỹ, cao siêu. Điều tôi mong mỏi chỉ là ghi lại những điều thật giản dị, chân phương. Tôi tin rằng, khi nhìn lại những trang viết này, toàn bộ ký ức, cảm xúc thuở ấy sẽ một lần nữa hiện lên thật rõ ràng, sống động và trọn vẹn trong tâm trí tôi, giữ cho “hoa vàng” kỷ niệm mãi không phai.
Bình luận & Đánh giá truyện