Vị sư phụ, người mà cô gái ngây thơ kia luôn bên cạnh, vốn là một nhân vật uy vọng tột bậc trong môn phái và giang hồ, với võ công thuộc hàng đệ nhất. Dù mang vẻ ngoài lãnh đạm, thờ ơ với danh lợi, được người đời ca tụng là ‘thanh tâm quả dục’, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn, người vẫn khao khát được yêu và yêu thương.
Nếu là kẻ yếu hèn, ngươi sẽ chịu cảnh bị chà đạp không thương tiếc, bị người đời chèn ép, bắt nạt. Thế nhưng, thân phận kẻ mạnh cũng chẳng lấy gì làm sung sướng hơn; cái thế giới mà kẻ mạnh ngự trị ấy, thật cô độc và lạnh lẽo biết bao!
Khi còn giữ được uy danh và sự tôn trọng, mọi người vây quanh ngươi, cười nói, săn đón, tâng bốc. Chỉ cần ngươi để lộ dù là một chút yếu điểm, lập tức họ sẽ quay lưng công kích. Nóng giận đôi chút, họ sẽ chê bai ngươi đạo đức giả. Lòng tốt của ngươi bị coi là lẽ hiển nhiên, phù hợp với địa vị và danh tiếng vốn có. Và khi ngươi bày tỏ sự bất mãn, họ lại quy kết ngươi đang ức hiếp.
Thế nhưng, dù không hề gây hấn với ai, chỉ toàn tâm yêu thương một cô gái, người lại liên tiếp đối mặt với vô vàn trắc trở. Cô gái mà chàng dành trọn tình yêu thương ấy, lại bị đám đông gán cho những lời lẽ miệt thị như yêu nữ, hồ ly tinh, kẻ dụ dỗ nam nhân… Trong khi sự thật, chính chàng mới là người động lòng trước, và đã không ngừng nỗ lực theo đuổi nàng. Chẳng lẽ tình yêu lại lắm gian nan, trắc trở đến vậy sao?
Bình luận & Đánh giá truyện