**Bác Sĩ Cận – Zhihu**
Trong nửa tháng, tôi đã dồn hết tâm huyết tán tỉnh bạn thân anh trai mình, Bác sĩ Cận. Tôi thử mọi cách, từ tin nhắn quan tâm đến những cuộc gặp gỡ “tình cờ”, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ đến khó tin. Anh ta không chỉ phớt lờ mà còn thẳng thừng cam đoan với anh tôi rằng sẽ không tơ tưởng đến tôi, một tuyên bố công khai làm tổn thương lòng tự trọng của tôi sâu sắc.
Trong khoảnh khắc uất ức và muốn chọc tức, tôi nghiến răng cắn mạnh vào môi anh, một hành động bột phát đầy giận dữ. Sau đó, tôi buông lời khiêu khích đầy cay độc: “Bác sĩ Cận người thẳng tuột như con gái, em hết thích anh rồi!” Tôi muốn anh cảm nhận được sự tổn thương và mong chờ một phản ứng.
Mọi chuyện thay đổi hoàn toàn khi tôi phải trải qua một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Ngay đêm đó, chính người bạn thân lạnh nhạt kia không rời tôi nửa bước. Bác sĩ Cận, với vẻ mặt đầy lo lắng, đã túc trực bên giường bệnh canh tôi suốt đêm dài, ánh mắt anh tràn ngập sự quan tâm chân thành, hoàn toàn trái ngược thái độ trước đó.
Khi tôi dần hồi phục, Bác sĩ Cận bất ngờ cởi bỏ áo blouse trắng, bỏ đi vẻ ngoài chuyên nghiệp thường thấy. Anh cuồng nhiệt ôm chặt tôi vào lòng, một cái ôm đầy đam mê và khát khao, rồi trao cho tôi nụ hôn ngấu nghiến, mãnh liệt. Anh nắm tay tôi, đặt lên vòm bụng rắn chắc rồi kéo trượt xuống phía dưới, một hành động đầy ẩn ý và mạnh mẽ. Ánh mắt anh tràn đầy sự chiếm hữu, dứt khoát tuyên bố: “Chọn anh đi, bảo thằng đó cút!” Lời nói ấy không chỉ khẳng định tình cảm cháy bỏng mà còn là sự ép buộc ngọt ngào, thể hiện rõ ý muốn sở hữu và bảo vệ tôi.
Bình luận & Đánh giá truyện