Chu Túc vốn dĩ cũng không hứng thú với người vợ sắp cưới mà anh chưa từng gặp mặt. Nếu không phải ông già cứ bắt anh đi đến Đạo quán Vân thì anh thà ở nhà đùa chim còn hơn.
Gần đây nhà anh lại có thêm vài con chim mới, chúng mọc lông trông rất đẹp. Trước khi tặng, chúng đã được huấn luyện qua, tiếng hót cực kỳ hay, chúng còn vui vẻ vỗ cánh về phía người ném thức ăn.
Cháu trai Chu Lễ này không nhỏ hơn Chu Túc bao nhiêu, hai chú cháu đều là những công tử ăn chơi khét tiếng ở thành Hoài Giang. Nghe tin Chu Túc có chim mới, cậu ta liền chạy từ nhà đến để xem.
Trên cây nhà họ Chu, lồng chim đã chật ních, cái nào cái nấy đều quý giá, đều là lồng được làm bằng vàng ròng, đúng là có chút cảm giác như nuôi chim hoàng yến.
Khi Chu Lễ đến, cậu ta nhìn thấy ông chú công tử ăn chơi giống mình đang dựa lưng vào ghế tựa, vô vị đùa chim, còn miệng thì ngậm một chiếc lá không biết từ cây nào mà giật xuống, tay thì mân mê hai viên đá quý màu xanh biếc.
Trên bàn bên cạnh anh bày đủ loại dưa, hoa quả, bánh ngọt. A Ngân cúi đầu dùng quạt phe phẩy cho anh, nhưng ông chú nhỏ của cậu ta lại vô cùng chán nản, ẩn hiện vẻ sốt ruột, và vẻ mặt vô vị, giống như một vị hoàng đế thời cổ đại.
Chu Lễ ngấm ngầm bĩu môi, sợ bị Chu Túc phát hiện mà bị đánh, lập tức lại nở nụ cười tươi. “Chú nhỏ!”
Chu Túc liếc nhìn cậu ta một cái, cũng là một cái nhìn không mấy hứng thú, nhưng Chu Lễ đã quen rồi, cậu ta cười hì hì chạy đến, ngồi bên cạnh Chu Túc, bốc nho trên bàn anh ăn.“Nghe nói chú có mấy con chim mới, cháu đến xem.”
Chu Túc nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, chân khẽ đá cái lồng chim phía trước.“Cháu muốn? à”
Chu Lễ đâu dám.“Cháu chỉ đến xem thôi.”
“Mang đi đi.” Chu Túc nói.
Chu Lễ vội vàng nhặt lồng chim lên đặt bên cạnh mình.“Cảm ơn chú nhỏ.”
Chu Túc mân mê viên ngọc trai của mình và đổi tư thế nằm, nhưng anh lại cảm thấy sao cũng không thoải mái.
“Cháu nói xem…”
Chu Lễ vừa ăn nho vừa nhìn anh.
“Một cô bé phải chịu đựng bao nhiêu tủi thân mới muốn nhảy giếng?”
Chu Lễ khựng lại một chút, ngơ ngác lắc đầu.
Chu Túc cũng không thật lòng muốn hỏi cậu ta, tự mình suy nghĩ không ra, anh cảm thấy có chút phiền muộn, bị tiếng chim hót làm đau đầu, “Cầm chim của cháu rồi mau cút đi.”
“Vâng ạ!”
Chu Lễ nhanh chóng biến mất.
Chu Túc lại càng ngày càng không thoải mái.
Sự khó chịu này dường như bắt đầu rõ ràng hơn kể từ khi rời khỏi núi Vân Đài, chính xác hơn là sau khi chia tay cô bé muốn nhảy giếng đó.
“Thật vô cớ.”
Anh từ khi sinh ra đã cao quý, được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được vạn người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Hễ có chút không vừa ý đương nhiên sẽ trút giận lên những thứ khác, thế là anh đá mạnh vào bàn, làm A Ngân sợ hãi vội vàng hỏi anh có đau không.
Chu Túc đẩy A Ngân ra, cau mày quay về ngủ, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Hiếm hoi lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy cô bé đứng bên miệng giếng cạn, nhìn chằm chằm vào miệng giếng đen ngòm, như thể muốn nhảy xuống. Mấy lần Chu Túc đều giật mình tỉnh dậy, tỉnh dậy là lại nổi cáu, khiến cho A Kim và A Ngân sống dở chết dở.
Anh ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả những người bạn từ nhỏ đến lớn mời anh đi chơi, anh cũng chẳng có hứng thú gì.
Tình trạng này kéo dài hai tháng, cho đến khi mơ thấy cô bé cuối cùng đã nhảy vào giếng, Chu Túc giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, bất chấp tất cả đưa người đi ngay trong đêm đến núi Vân Đài.
Chàng trai trẻ tuổi cũng không lớn lắm, nhưng khí chất phi phàm, đứng bên cạnh miệng giếng cạn đó nhìn chằm chằm, trông hệt như đang nhìn kẻ thù nợ máu.
A Ngân không hiểu gì nhưng vẫn ở bên cạnh nhìn cùng anh.
“Lấp bằng! Lấp bằng cái giếng này cho tôi!”
A Ngân ngây người quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình.“Hả?”
“Cần tôi nói lại lần nữa không?”
A Ngân lắc đầu như trống bỏi, vội vàng bảo công nhân đi theo đào đất lấp vào.
Chu Túc dường như vẫn chưa hả giận. “Ngày mai bảo người chuẩn bị máy móc, đào cái giếng này lên cho tôi!”
“…Vâng.” A Ngân cười khổ, nào dám không nghe lời.
“Cậu.” Chu Túc đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu ta, trong bóng tối đôi mắt anh đen như mực, đã bắt đầu hé lộ vẻ đẹp và sự sâu sắc của tương lai.
“Đi từng nhà mà tìm, tìm cho ra cái cô bé khoảng năm tuổi đó cho tôi! Chính là cái người lần trước muốn nhảy giếng ấy.”
A Ngân ngơ ngác. “…Sao thiếu gia lại muốn tìm cô bé ấy?”
Chu Túc nhíu mày, A Ngân lập tức không dám hỏi thêm, vội vàng dẫn người đi tìm.
Chu Túc liếc nhìn những công nhân đang đào đất lấp giếng, anh không tin, cái giếng này không còn thì cô ấy còn nhảy bằng cách nào! Còn chết bằng cách nào!
Vốn định ngồi nghỉ ngơi, đợi A Ngân mang tin về, nhưng lại có chút đứng ngồi không yên, dù sao cảnh trong mơ quá chân thật, tiểu quỷ đó sẽ không tìm cách khác để tự tử chứ?
Liên quan gì đến anh chứ!
Chu Túc an tâm ngồi xuống.
Hai phút sau.
Vẫn là cảm giác khó chịu và lo lắng một cách vô cớ.
Anh mặt mày u ám đứng dậy, đi về phía sau núi.
Anh nhớ người vợ sắp cưới đó sống ở đạo quán gần đây, anh không hứng thú gặp cô , chỉ muốn đi hỏi người trong đạo quán, gần đây nhà nào đối xử tệ bạc với con cái, khiến chúng muốn tự tử đến vậy.
Ba nghìn chín trăm bậc thang đá đó, Chu Túc leo lên không chút kiên nhẫn, trong lòng không biết đã chửi rủa bao nhiêu lần. Khi leo đến đỉnh núi thì trời đã sáng.
Cổng Đạo quán Vân Đài đã mở, đệ tử đang quét sân bên trong. Nhìn thấy Chu Túc, tưởng là khách hành hương, lễ phép bước đến. “Vị này…”
Chu Túc ngắt lời: “Gần đây có đứa trẻ nào khoảng năm tuổi, là con gái, trông rất xinh đẹp không?”
Đệ tử nhất thời chưa kịp phản ứng, “…Hả?”
Chu Túc sốt ruột đẩy người đó ra, tiếp tục đi vào bên trong. Gặp đạo sĩ nào anh cũng hỏi thăm về cô bé trong mơ, nhưng anh là người thiếu kiên nhẫn, không đợi người khác suy nghĩ kỹ đã tiếp tục tìm. Tìm khoảng mười phút, anh gặp một người đàn ông say khướt trong một cái đình, áo đạo bào mặc xộc xệch, thỉnh thoảng còn cười hai tiếng, trông như một kẻ điên.
“Này.”
Ngọc Khuê quay đầu lại, nhìn chàng trai tuấn tú, nhướng mày.
“Có thấy một cô bé năm tuổi không? Trông rất xinh đẹp, hay khóc, thích nhảy giếng, thích ăn thịt nướng, còn thích ngâm thơ nữa.”
Anh ta miêu tả không biểu cảm, vốn là một khuôn mặt rất tuấn tú, bây giờ trông lại lạnh lùng.
Ngọc Khuê bật cười.
Đương nhiên là đã gặp rồi, chắc chắn là đồ đệ nhỏ nhất của ông ta.
Chỉ là cô bé ấy hay khóc từ khi nào?
Thích nhảy giếng? Thích ăn thịt nướng sao?
“Ngươi tìm cô bé ấy làm gì?”
“Tính sổ.”
Ngọc Khuê bắt đầu thấy hứng thú, đồ đệ của ông ta chọc ghẹo loại tiểu tử này từ khi nào? Hơn nữa dáng vẻ của cậu ta, nhìn thế nào cũng thấy có chút quen thuộc?
Ông ta chỉ sang bên trái. “Cô bé ấy chắc ở đó.”
Chu Túc định đi, rồi lại dừng lại và quay lại. “Ông là Ngọc Khuê?”
Ngọc Khuê đưa một ngụm rượu vào miệng, gật đầu, không hỏi anh làm sao biết, tiểu tử này nhìn là thấy thông minh.
Chu Túc tháo miếng ngọc bội đính hôn trên người ném cho ông ta. “Đồ đệ của ông, tôi không cưới.”
Ngọc Khuê vui vẻ bật cười, nhìn bóng lưng Chu Túc rời đi, cầm miếng ngọc bội lên xem kỹ, rồi lại nhìn bóng lưng Chu Túc.
Thì ra cạu ta là Chu Túc, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên ăn chơi trác táng đến mức đó, có phong thái của ông ta năm xưa, nhưng lại không cưới đồ đệ của ông ta?
Ngọc Khuê cười lắc đầu.
Nói sớm quá rồi.
**
Bên trái là bức tường cao, hoàn toàn không có cửa. Chu Túc cảm thấy mình bị đạo sĩ đó trêu chọc, nhưng may mắn thay có một cây óc chó cành lá sum suê, xanh tốt, cành cây vươn cả vào trong sân.
Lần đầu tiên trong đời Chu Túc phải leo cây vào lúc này, nhưng có lẽ mánh khóe leo cây trêu chim là thứ mà công tử ăn chơi sinh ra đã biết, Chu Túc dễ dàng leo lên cây, giẫm lên thân cây vươn vào sân để vào lãnh địa bên trong sân.
Gió làm ngọn cây đung đưa qua lại. Chu Túc vén lá cây nhìn bày trí trong sân, đơn giản chỉ đặt vài chậu hoa cây cảnh, hoàn toàn không có người.
“Ai đó?”
Đột nhiên, giọng nói mềm mại của một cô bé vang lên, lập tức chạm thẳng vào tâm mạch Chu Túc, giống hệt giọng nói hôm đó, khớp hoàn toàn với khuôn mặt nhảy giếng trong mơ. Chu Túc cũng không biết có vấn đề ở đâu, chân anh hơi mềm nhũn, rồi anh ngã nhào từ trên cây xuống.
Trơ mắt nhìn, Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy một chàng trai trẻ từ trên cây rơi xuống, “ầm” một tiếng làm hỏng bàn của cô, khiến mực trong khay mực bắn hết lên mặt cô.
Nhắm mắt lại, Diệp Thanh Nghiêu vẫn có thể cảm nhận được đường đi của mực lạnh lẽo chảy trên mặt, cô từ từ mở mắt, đối diện với đôi mắt lấp lánh của chàng trai trẻ. Những chiếc lá bị anh làm rơi xuống như được quay chậm, từng chiếc từng chiếc rơi xuống giữa hai người, rơi xuống đỉnh đầu cô ấy.
“Hahahahahahaha!”
Nhìn khuôn mặt cô ấy như mèo hoa, Chu Túc phá ra cười lớn.
Diệp Thanh Nghiêu hơi nhíu mày.“Sao lại là anh?”
Chu Túc bị ngã có chút đau, nhưng trước mặt cô không thể lộ ra vẻ đau đớn, ngược lại anh tỏ ra lười biếng, chậm rãi, nằm trong đống bàn vỡ và mực nước lộn xộn nhìn cô.
“Sao lại không thể là tôi.”
Diệp Thanh Nghiêu tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh, không ngờ lại gặp nhanh đến vậy.
Chu Túc thong thả nhìn cô ấy một lúc, nghiêng đầu, rõ ràng là dáng vẻ lơ đễnh của một công tử ăn chơi. “Sao lần nào gặp em, em cũng thảm hại như vậy?”
“Không phải vì anh đột nhiên rơi từ trên cây xuống sao.”
Toàn bộ khuôn mặt cô bị mực làm bẩn, trên tóc có rất nhiều lá, nhưng cô vẫn ngồi thẳng tắp, trông như vừa nãy đang viết chữ.
Ánh mắt Chu Túc tràn ngập ý cười, đưa tay muốn chạm vào mặt cô.
Diệp Thanh Nghiêu lùi lại, tránh né.
Chu Túc lại đến gần hơn, tay trái đỡ lấy sau gáy cô ấy kéo lại, không cho phép từ chối mà dùng tay phải lau mực trên mặt cô, ai ngờ càng lau càng bẩn, anh cười không ngừng được.
Diệp Thanh Nghiêu muốn đẩy anh ra, Chu Túc không cho phép, giữ chặt tay cô ấy đột nhiên nói: “Thấy em không chết, tôi rất vui.”
Diệp Thanh Nghiêu hơi sững sờ. “Tôi sẽ không muốn chết nữa.”
Chu Túc khóe môi khẽ cong lên, tâm trạng tốt một cách kỳ lạ. “Biết sợ chết rồi, tốt lắm.”
“Rốt cuộc anh tại sao lại ở đây?”
Cô vẫn chỉ là một cô bé, mới bắt đầu học tu tâm, chưa đạt được nhiều cảnh giới, có chút tò mò về sự xuất hiện đột ngột của anh ta.
Chu Túc gỡ chiếc lá trên đầu cô xuống, đặt vào đầu ngón tay xoa đi xoa lại, nhưng mắt vẫn luôn nhìn cô“Tôi là người không thích nghe theo sự sắp đặt của người lớn, ghét nhất những quy tắc cũ nát đó, thứ tôi muốn phải tự mình chọn.”
Anh cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này với cô, rõ ràng cả hai đều còn nhỏ tuổi, làm sao hiểu được tình cảm gì, ngay cả anh cũng chỉ biết nửa vời, nhưng lại cảm thấy cô không tệ, rất đặc biệt.
“Này.”
Anh từ trước đến nay không phải là người hiểu sự hàm súc, ngay từ khi còn ở nhà ăn không ngon ngủ không yên đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Lớn lên chúng ta kết hôn đi.”
Anh nhìn Diệp Thanh Nghiêu, đợi cô đỏ mặt, nhưng cô bé lại rất bình tĩnh lắc đầu, “Tôi đã có vị hôn phu rồi.”
Nụ cười của Chu Túc không giữ được nữa, giọng điệu lạnh lùng. “Ai?”
“Chu Túc.”
…?
Diệp Thanh Nghiêu lặp lại: “Chu Túc của Chu gia thành Hoài Giang.”
Chu Túc đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, đi vòng quanh tại chỗ hai vòng, như thể đang tìm lối ra, tìm không thấy, cuối cùng vội vàng trèo tường trốn ra ngoài.
Diệp Thanh Nghiêu không hiểu gì, cũng không thấy tò mò.
Cô dọn dẹp xong cảnh tượng hỗn độn, khi đi cùng sư phụ ăn cơm, lại nhìn thấy Chu Túc đang bóp vai cho Ngọc Khuê, sắc mặt âm trầm đến mức có thể giết người.
Hành động vào cửa của Diệp Thanh Nghiêu khựng lại, cô nghi hoặc nhìn Chu Túc, tuy không hiểu sâu, nhưng người này chắc không thể làm cái việc hầu hạ người khác được chứ?
“Hai người…?”
“Em đừng hỏi!” Chu Túc lạnh lùng nói: “Qua đây ăn cơm đi.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn Ngọc Khuê, Ngọc Khuê nháy mắt ra hiệu cho cô ấy qua ngồi xuống ăn cơm.
Hai thầy trò ăn vài phút, Chu Túc tâm trạng không tốt quay mặt đi, lực bóp vai càng lúc càng mạnh.
…Nếu không phải để lấy lại miếng ngọc bội đính hôn!
Nhắm mắt lại.
Thôi vậy!
Đợi sau này cưới được tiểu đạo sĩ này rồi tính sổ với cô ấy!
Anh đang nghĩ đến chuyện sau này cha nợ con trả, một miếng thịt được đưa đến miệng anh, còn tỏa ra hơi nóng và mùi thơm.
Giọng nói ngọt ngào của cô bé vang lên. “Ăn không?”
“……”
Cha nợ con trả gì đó…
Để sau đi.
“Tôi làm hỏng cái bàn viết của em, đền cho em được không?” Anh quay đầu lại, nhìn Diệp Thanh Nghiêu.
Diệp Thanh Nghiêu nhét thịt vào miệng anh, cách cô làm giống như cách anh cho ăn hôm đó.
Cô ngồi lại, yên tĩnh ăn cơm.
Đột nhiên mở miệng: “Nếu anh tự tay làm thì cũng được.”
“Được thôi.” Chu Túc cười, đột nhiên, bóp vai càng lúc càng mạnh.
Ngọc Khuê mặt đầy đau khổ. “Nhẹ tay chút!”
Chu Túc không bận tâm, hỏi Diệp Thanh Nghiêu: “Có phải ông ta bắt nạt em, nên em mới muốn nhảy giếng không?”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn Ngọc Khuê, im lặng.
Ngọc Khuê: “……”
“Này tiểu đạo sĩ.” Chu Túc hất cằm về phía cô, ý cười lấp lánh. Dù chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng đã có thể đoán trước sau này khi trưởng thành thành một người đàn ông, anh sẽ lộng lẫy và phong độ đến mức nào.
“Nếu em nói vài lời dễ nghe, dỗ tôi vui, sau này tôi sẽ bảo vệ em.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh với đôi mắt tràn ngập ý cười và có chút mong đợi, cô ấy lắc đầu khẽ bất lực.
“Đừng làm trò nữa.”
“Tiểu thiếu gia.”
Chu Túc hơi sững sờ, tay đang bóp vai bị lệch, lập tức bóp trúng cổ Ngọc Khuê, suýt chút nữa làm ông ta nghẹt thở.
Diệp Thanh Nghiêu ăn cơm của mình, không để ý đến anh.
Chàng trai trẻ nhìn sâu vào cô ấy, đột nhiên cúi đầu cười.
Ừm…
Tiểu thiếu gia thì.
Cũng không tệ.
Ngọc Khuê quay đầu nhìn.
Mắt anh sáng ngời, làm sao có thể che giấu được.
Rõ ràng là tình cảm của tuổi thiếu niên.