Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 86: Phiên ngoại 1 - Hôn nhau



Mưa ở Lâm Lai cũng mang một nét phong tình đặc biệt. Khác với sự dịu dàng của Hoài Giang, và sự đa sầu của Lễ Dương. Nó đến từ lúc bình minh cuối xuân, nhẹ nhàng gõ lên xà nhà và ngói vụn, để lại một lớp ẩm ướt, lan vào rêu xanh, rồi lăn xuống mái hiên, vẽ ra một màn rèm châu (chuỗi hạt mưa) dài dịu dàng.

Nó khiến người ta vui vẻ, và cũng khiến người ta tràn đầy mong đợi.

Đây là kiểu thời tiết diễn ra mỗi ngày sau một tháng Chu Túc ở Lâm Lai. Mặc dù mưa đã rơi ròng rã suốt một tháng, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Chu Túc.

Anh vẫn như trước đây, thức dậy sớm, mặc quần áo, đạp xe trên những con hẻm ẩm ướt ở Giang Nam, và dừng lại ở quán ăn sáng mà anh thường xuyên ghé gần đây.

Ông chủ thấy anh đến, cười tươi đưa ra bữa sáng đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Lại mua bữa sáng cho bạn gái à, vẫn đúng giờ như vậy nhỉ.”

Khóe môi Chu Túc khẽ cong, nhận lấy bữa sáng và trả tiền.

“Cảm ơn.”

Anh quay xe đạp trở lại, cậu bé bán hoa trong hẻm bước ra, Chu Túc dừng xe lại.

“Cậu bé.”

Cậu bé nhìn Chu Túc.

“Thưa ngài mua hoa ạ?”

Những bông hoa cậu ôm trong lòng không phải là loại quý hiếm gì, chỉ là hái trên núi thôi.

Chu Túc nghiêng người, cánh tay lười biếng đặt trên xe đạp, hơi nghiêng đầu cười hỏi: “Bán thế nào?”

“Năm tệ một bó.”

Chu Túc móc tiền ra: “Tôi lấy hết.”

Cậu bé vội vàng đặt hoa lên giá xe đạp của Chu Túc, dùng dây buộc lại, sợ anh đổi ý.

Chu Túc bật cười.

“Mỗi ngày bán hoa kiếm được bao nhiêu tiền?”

Cậu bé lắc đầu “Ngoài ngài ra không ai nhìn trúng hoa của cháu, kiếm chẳng được bao nhiêu đâu ạ.”

“Trong nhà chỉ có cháu thôi à?”

“Còn có bà nội cháu nữa, cháu kiếm tiền để nuôi bà nội.”

Chu Túc nhìn bó hoa, khẽ nhướng mày, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, “Cháu đến số 99 ngõ Liễu Nhai, chú cho cháu một công việc.”

Anh nói xong, cũng không đợi cậu bé trả lời, trong lòng vẫn nhớ cô gái ở nhà, sợ bữa sáng nguội sẽ khó chịu khi ăn, nên đạp xe rất nhanh.

Bà chủ quán ăn sáng nhìn bóng lưng anh rời đi, dùng khuỷu tay chọc chồng mình.

“Anh Chu này cũng lạ thật, đến Lâm Lai một tháng rồi, chưa bao giờ thấy bạn gái anh ta lộ mặt, mỗi ngày toàn anh ấy ra ngoài mua đồ nấu ăn, hôm nay thì tặng hoa, hôm qua thì tặng váy, hôm kia tôi còn thấy anh ta xách một hộp trang sức. Mỗi ngày còn vui vẻ hớn hở, trên đời này có người đàn ông như vậy sao? Cô gái ở nhà anh ta rốt cuộc là tiên nữ phương nào mà mê hoặc anh ta đến mức này?”

Người đàn ông cười cười. “Bà tò mò thì đi hỏi xem.”

“Tôi không thèm.”

Bà chủ quán nhớ lại chuyện tuần trước. “A Khải nhà bên cạnh có hỏi về bạn gái anh ta, chỉ nhắc một câu sao không ra ngoài dạo chơi gì cả. Ông không thấy vẻ mặt của anh Chu lúc đó đâu, cứ như A Khải có thù cướp vợ với anh ta vậy, sắc mặt lạnh xuống ngay lập tức, trông như muốn đánh người ấy, làm A Khải bây giờ còn sợ anh ta.”

Người đàn ông cười không ngớt. “Bà nói vậy tôi cũng hơi tò mò, nghe nói họ sắp mở một tiệm thuốc Đông y, lễ khai trương vào ngày mốt, lúc đó đi xem thử nhé?”

Bà chủ quán lập tức không vui.

“Ông không phải chỉ muốn xem người ta đẹp đến mức nào sao!”

Người đàn ông vội vàng cầu xin. “Tôi nào dám, tôi sợ anh Chu đánh tôi lắm.”

Bà chủ quán cũng cười.

“Đúng là phải đi xem rốt cuộc là người thế nào mà lại được giấu trong nhà vàng (chỉ việc giấu người đẹp trong nhà) như vậy, ai mà không tò mò chứ?”

**

Chu Túc trở về chuyến này rất nhanh, không chậm trễ phút nào, nhưng đối với anh mà nói đã là hơi muộn.

Anh cầm bữa sáng và hoa xuống xe, không kịp dừng xe vững vàng đã chạy vào trong, chiếc xe đạp dĩ nhiên đổ rầm xuống đất.

Anh vội vã chạy đến phòng ngủ của Diệp Thanh Nghiêu, gõ cửa, nghe thấy giọng nói dịu dàng từ bên trong, anh mới chỉnh đốn lại dung mạo và dáng vẻ của mình rồi từ từ đẩy cửa bước vào.

Diệp Thanh Nghiêu vừa lúc đã dậy, bóng cô in trên tấm bình phong trước giường, uyển chuyển và thướt tha.

Chu Túc đứng đó, điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Mặc dù cảnh tượng như vậy anh nhìn thấy mỗi ngày trong gần một năm qua, nhưng vẫn không nhịn được tim đập như trống, như sóng lớn cuộn trào.

“Sao vậy?” Giọng cô hỏi từ bên trong.

Chu Túc mỉm cười đi vòng qua tấm bình phong, Diệp Thanh Nghiêu ngồi trên giường, mái tóc đen như mực buông xõa, bao phủ toàn thân vẻ dịu dàng thanh tao, quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ nâng, khi nhìn anh, trong mắt cô hiện lên một nụ cười dịu dàng, hơi lười biếng, cũng hơi duyên dáng, quyến rũ.

Tim Chu Túc lại đập thình thịch mấy nhịp, hạ giọng nhẹ nhàng. “Sao không đợi anh về rồi dậy?”

Anh đặt bữa sáng và hoa xuống, tìm váy cho cô,.“Hôm nay muốn mặc gì?”

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười, đôi mắt hơi cong. “Anh thấy cái nào đẹp?”

Cũng sau khi ở bên cô, Chu Túc mới biết, khi cô thực sự cười, có vài phần ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ.

Chu Túc không nhịn được sờ tóc cô, vô cùng cưng chiều.

“Không phải váy đẹp, mà là Thanh Nghiêu của anh đẹp, em mặc gì cũng đẹp.”

“Vậy anh chọn cho em đi.”

Chu Túc liền chọn cho cô một bộ sườn xám màu hồng phấn sen, thêu hoa trà trắng.

Khi cô mặc quần áo, anh lùi ra ngoài chờ, không lâu sau nghe thấy Diệp Thanh Nghiêu gọi tên anh.

Chu Túc ngẩn người, đứng ngoài cửa hỏi: “Sao vậy?”

“Anh vào đi.”

Vào sao?

Chu Túc hơi ngơ ngác.

Mặc dù đã rời khỏi Hoài Giang gần một năm, và họ cũng đã ở bên nhau gần một năm, nhưng thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, ngay cả ôm cũng rất ít. Anh từng nói muốn hôn cô ở chùa Hương Lập, nhưng thực ra cũng không dám làm càn.

Diệp Thanh Nghiêu giống như bảo bối mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, sợ tan chảy, sợ rơi vỡ. Chỉ cần được ở bên cô, chỉ cần được ở bên nhau ngày đêm, Chu Túc đã cảm thấy mãn nguyện, nào dám cầu mong gì nhiều hơn nữa?

Bây giờ vào sao?

Cô đã mặc xong quần áo chưa, anh có nhìn thấy cái gì không nên nhìn không?

“Chu Túc.”

Chu Túc lập tức đáp: “Đến đây!”

Anh hơi mất hồn mất vía, khi bước vào cửa thì vấp phải ngưỡng cửa, suýt ngã, vội vàng chỉnh đốn lại mình, không dám nhìn lung tung, hơi cúi đầu rũ mắt đi tới gần.

Diệp Thanh Nghiêu đã mặc xong bộ sườn xám đó, anh nhìn thấy chiếc váy của cô, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngẩng đầu lên, anh thấy khóa kéo phía sau cô chưa kéo lên, tấm lưng tuyệt đẹp và làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài.

Chu Túc trợn tròn mắt, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

“Thanh, Thanh Nghiêu! Khóa kéo của em!”

Diệp Thanh Nghiêu bật cười. “Em không kéo lên được, anh giúp em một chút.”

Chu Túc như bị thiên thạch bắn trúng chỗ hiểm, lập tức choáng váng. “Anh… anh làm sao?”

“Ừm, chính là anh.”

“Lại đây.”

Diệp Thanh Nghiêu cứ đứng đó, nhưng Chu Túc lại không dám đến gần, do dự một lát, mới l**m môi khô khốc, cực kỳ khó khăn di chuyển đôi chân đã cứng đờ.

Chu Túc không dám nhìn ngang nhìn dọc, hơi thở rối loạn, từng chút một dịch chuyển vị trí.

Diệp Thanh Nghiêu cũng rất kiên nhẫn, không hề thúc giục.

Khoảng vài phút sau, anh mới có đủ dũng khí di chuyển đến phía sau cô, chậm rãi nâng bàn tay khẽ run, chạm vào eo cô, các ngón tay nắm lấy khóa kéo, từng chút một, từng phân một kéo lên từ từ.

Chu Túc thừa nhận mình thật hư, cuối cùng anh không chống lại được sự cám dỗ, ánh mắt quay trở lại những đường cong tuyệt đẹp của cô.

Hơi thở gấp gáp của anh rơi xuống cổ Diệp Thanh Nghiêu, Diệp Thanh Nghiêu không động đậy.

Kéo khóa kéo lên đến cao nhất, giọng Chu Túc đã cực kỳ khàn khàn. “Xong rồi.”

Diệp Thanh Nghiêu quay mặt lại, thong thả kiễng chân khẽ hôn lên má anh, mỉm cười với anh.

“Cảm ơn anh.”

Chu Túc đã đầm đìa mồ hôi, như vừa trải qua một trận chiến ác liệt, kiệt sức nhìn bóng Diệp Thanh Nghiêu đi xa.

Anh nhìn hai bàn tay mình, đó là bàn tay đã chạm vào eo cô, và giúp cô mặc quần áo. Lúc này mềm nhũn không còn hình dạng gì, ngay cả bước chân đuổi theo Diệp Thanh Nghiêu cũng như dẫm trên bông, linh hồn cũng bay bổng lên.

Chu Túc của ngày hôm nay, cũng vô cùng vui vẻ.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Chu Túc cắm những bông hoa dại mua về vào thư phòng của Diệp Thanh Nghiêu, dạy cô làm một ít đồ thủ công.

Trước đây cô chỉ biết đọc sách viết chữ, bây giờ có hứng thú làm những thứ khác, Chu Túc rất sẵn lòng cùng cô thử.

Anh luôn học trước những thứ cô có hứng thú, rồi đến dạy cô một cách dịu dàng và kiên nhẫn.

Cậu bé bán hoa gõ cửa, tìm vào trong, đập vào mắt là đình đài lầu gác, tường trắng ngói xanh, tranh cuộn được bày biện, hành lang dài uốn lượn, đèn lồng viết lên ý thơ.

Cậu chưa bao giờ thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, nhìn đến ngẩn ngơ.

Đương nhiên rồi, Chu Túc chỉ dành những điều tốt nhất cho Diệp Thanh Nghiêu.

Ngôi nhà này là do anh đã chạy khắp Lâm Lai, trải qua hàng nghìn lựa chọn mới tìm ra được.

“Này.”

Cậu bé nhìn sang.

Người đàn ông vừa mua hoa đang lười biếng tựa vào cột tường, khi cười trông thật phong lưu phóng khoáng, rất đẹp trai

“Lại đây.”

Cậu bé chạy tới, đi theo sau Chu Túc.

Chu Túc đưa cậu đi gặp Diệp Thanh Nghiêu.

Cậu bé không nhận ra, nhưng khi ngẩng đầu lên thì sững sờ.

Lâm Lai, một thị trấn nước Giang Nam như thế này, thực ra không thiếu mỹ nhân, những cô gái trẻ trung xinh đẹp mang theo nét đặc trưng về địa lý và phong tục nhân văn riêng, nhưng cô gái trước mắt thì khác.

Có thể thấy cô đến từ Giang Nam, nhưng lại khác với sự mềm mại, ngoan ngoãn của những cô gái Giang Nam.

Cô tĩnh lặng, như gió mát mưa tuyết, tùy ý liếc nhìn một cái, rồi lại tùy ý quay đi, sẽ không vì ai mà dừng lại, sẽ không vì ai mà vương vấn, dường như trên thế gian này không có ai có thể chế ngự được cô ấy.

Cô mặc đồ lộng lẫy, quyến rũ, lông mày và ánh mắt không biểu lộ hờn giận hay vui buồn, nhưng thần sắc dịu dàng, không thể phân biệt chính xác tính cách của cô thế nào, giống như một đám sương mù bí ẩn.

Cô là cô gái đẹp nhất mà cậu bé từng gặp, đã khó có thể tìm được từ ngữ để miêu tả.

Cậu bé nhìn đến ngây dại.

Chu Túc quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của cậu bé, tùy tiện ném một quyển sách qua, trúng vào trán cậu, cậu bé lập tức cúi đầu.

“Đây là…”

Giọng nói của cô gái cũng cực kỳ nhẹ nhàng và dễ nghe.

Cậu bé ngẩng đầu lén nhìn, người đàn ông mua hoa ngồi xuống bên cạnh cô, nói chuyện với cô hoàn toàn khác so với bình thường, rất dịu dàng, rất cưng chiều, như thể sợ làm cô gái như nước này sợ hãi vậy.

“Thấy cậu bé đáng thương, vừa hay tiệm thuốc của chúng ta thiếu một người học việc, anh tìm cho em một đồ đệ đó, em nói có được không?”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn về phía cậu bé, cậu bé lập tức trở nên căng thẳng, lời nói của Chu Túc khiến cậu rất vui, có thể học được nhiều thứ lại còn kiếm được tiền thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng cậu cũng nghe ra được, trong nhà này là chị gái xinh đẹp này làm chủ.

Cậu vội vàng cam đoan.

“Cháu nhất định sẽ cố gắng! Xin hãy nhận cháu!”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười.

“Cháu tên là gì?”

“Tiểu Kỳ.”

“Học với ta, ta rất nghiêm khắc đấy.” Cô gái mỉm cười nói một cách dịu dàng.

Tiểu Kỳ nhanh chóng bày tỏ thái độ.

“Cháu không sợ khổ! Cháu muốn chịu khổ! Cháu sẽ học hành chăm chỉ! Tương lai sẽ hiếu thảo với sư phụ và sư nương!”

“Được.”

Diệp Thanh Nghiêu cúi đầu nhìn con rối gỗ đang điêu khắc.

“Cháu về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đến đây bái sư nhé.”

Tiểu Kỳ phấn khích liên tục cảm ơn, vui vẻ chạy về nhà, muốn báo tin vui này cho bà nội.

Chu Túc tiếp tục cùng cô học điêu khắc, sợ cô làm đau tay, ôm cô vào lòng, tay nắm tay cô, từ từ điêu khắc.

“Tiểu Kỳ sẽ bái em làm sư phụ.” Cô ấy đột nhiên nói.

Chu Túc hơi ngẩn người, nhưng cũng không hỏi lý do.

“Được.”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh một cái, anh rõ ràng không biết ý định của cô, nhưng vẫn đồng ý, như thể cô nói gì anh cũng sẽ đồng ý, không bao giờ hỏi lý do.

Cô cười giải thích.

“Anh đã học Đông y với em một năm rồi, học rất tốt, học thêm vài năm nữa đã có thể tự mình khám bệnh. Anh thông minh như vậy, đương nhiên phải tìm người để truyền nghề. Tiệm thuốc của chúng ta, anh là ông chủ, em là bà chủ, được không?”

Chu Túc có thể học tốt như vậy, cũng là vì người dạy là Diệp Thanh Nghiêu, anh không muốn làm cô thất vọng, không muốn thua Tư Minh Yến, nên đã vô cùng cố gắng và nghiêm túc, chỉ một năm, đã học được rất nhiều thứ.

Lời nói của cô, anh luôn nghe theo, cũng chưa bao giờ phản bác.

Chu Túc dùng cằm cọ vào trán cô, đáp lời đầy chiều chuộng. “Em nói gì anh cũng nghe.”

“Bảo anh nhảy xuống sông cũng đi?”

“Nghe em.”

“Bảo anh lên núi đao xuống biển lửa cũng đi?”

Chu Túc cười. “Nghe em.”

Diệp Thanh Nghiêu ghé vào tai anh.“Không cần, em không nỡ đâu.”

Tay Chu Túc run lên, bẻ gãy cánh tay con rối gỗ mà hai người đã điêu khắc cả buổi sáng.

“……”

Diệp Thanh Nghiêu ngẩn người.

Chu Túc sợ cô không vui, tay chân luống cuống ôm cô vào lòng. “Anh sẽ làm lại cho em!”

Diệp Thanh Nghiêu ôm con rối gỗ bị gãy thành hai khúc, cười bất lực. “Đây là cái em muốn làm cho anh mà.”

Chu Túc lập tức thấy hơi đau lòng. “Như vậy anh cũng thích mà!”

Cô nằm trong lòng anh, khóe môi khẽ bĩu ra một chút.

Một năm ở bên nhau này, Diệp Thanh Nghiêu thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt này, là cảm xúc hiếm khi bộc lộ ra ngoài, là sự làm nũng và tủi thân hiếm có.

Tim Chu Túc đau như chết đi được. “Làm sao em mới không giận anh đây?”

“Đói rồi.”

“Anh đi nấu cơm ngay, muốn ăn gì?”

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu.

“Anh.”

Chu Túc: “…Cái gì?”

Cô đột nhiên kéo lấy cổ áo anh, Chu Túc không thể không cúi người lại gần, một lúc sau khuôn mặt anh và Diệp Thanh Nghiêu đã ở rất gần.

Anh lập tức hơi thở rối loạn.

Diệp Thanh Nghiêu nằm trên đùi anh, mỉm cười nhắm mắt lại.

Chu Túc hiểu, hiểu ý cô.

Sao anh lại không muốn chứ, từ trước đến nay anh luôn không dám, anh luôn ôm cô cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ không kìm được lực sẽ làm cô đau, khiến cô không thoải mái, làm sao dám mơ ước được thân mật nhiều hơn với cô.

Nhưng dù biết không thể, biết cô là điều cấm kỵ, nhưng lại không nhịn được luôn mơ tưởng.

Cứ… hôn một chút thôi vậy.

Chu Túc chăm chú nhìn đôi môi xinh đẹp của cô, cứng đờ, từng chút một đến gần.

Từ từ…

Từ từ…

Môi anh cuối cùng cũng chạm vào môi Diệp Thanh Nghiêu.

Chu Túc đột nhiên sững lại.

Ban đầu chỉ định hôn một chút thôi, chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, chạm vào là đủ rồi, nhưng khoảnh khắc chạm vào, tất cả lý trí đều tan biến, anh buông vũ khí đầu hàng.

Chu Túc đột nhiên ôm chặt cô, hôn sâu, hôn mạnh.

Cánh tay anh, huyết mạch và gân xanh đang sẵn sàng, ghì chặt eo cô, nhẹ nhàng vuốt tóc như muốn khảm cô vào cơ thể, khiến cô cũng trở thành một phần máu thịt của mình.

Không biết là bao lâu sau đó, khoảng hai mươi phút hay nửa tiếng?

Diệp Thanh Nghiêu thực sự không chịu nổi, giọng nói mệt mỏi.

“…Anh còn định hôn bao lâu nữa?”

Chu Túc ngơ ngác dừng lại, nhưng lại được đằng chân lân đằng đầu, hôn từng cái từng cái lên khóe môi cô, nhìn đôi môi hơi sưng của cô, lập tức đau lòng.

“Đói không em?”

Diệp Thanh Nghiêu bị hôn đến buồn ngủ.

“Lần này là thật sự đói rồi.”

Chu Túc ngẩn người rồi cười, hạ giọng trêu chọc hỏi: “Sợ anh lại hôn em à?”

Diệp Thanh Nghiêu ôm lấy eo anh.

“Ngày mai lại hôn nha.”

Mắt anh sáng rực, xoa đầu cô đang cọ vào lòng mình.

“Làm sườn cho em ăn nhé?”

“Được ạ.”

Chu Túc hôn d** tai cô, trong mắt tràn ngập ánh sáng, đầy vẻ vui sướng.

“Ngoan quá, Thanh Nghiêu của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.