Có những lúc rảnh rỗi, Diệp Thanh Nghiêu cũng từng tự hỏi, nếu một ngày nào đó Tư Minh Yến quay về, cô sẽ làm gì?
Chắc có lẽ sẽ ôm anh một cái trước, rồi nhẹ nhàng hỏi anh những năm qua đã đi đâu, sống thế nào.
Thế nhưng hiện tại, đứng ngay trước cửa phòng anh, Diệp Thanh Nghiêu lại không bước vào.
Hiếm khi trong lòng cô lại mơ hồ trống rỗng đến thế, không muốn ôm lấy anh, cũng chẳng muốn hỏi han điều gì cả.
“Em ở ngoài đó à?”
Giọng Tư Minh Yến vang lên từ trong phòng.
Chẳng bao lâu, cửa mở.
Anh đứng đó giữa hai cánh cửa, vóc dáng thẳng tắp, áo dài trắng tinh, gọng kính mảnh không che được ánh mắt dịu dàng ấm áp. Anh mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô:
“Sao không vào?”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhàn nhạt:
“Món đậu đỏ anh thích, lâu lắm rồi em không làm, có lẽ quên mất cách rồi.”
Anh không giận, cũng chẳng trách móc.
Anh luôn như vậy, như là một phiên bản khác của cô: ôn hòa, khoan dung, lúc nào cũng sẵn lòng tha thứ.
“Quên thì thôi, là lỗi của anh. Không nên để em vì anh mà vào bếp. Về sau, để anh nấu cho em.”
Anh đưa tay định vuốt mái tóc cô, nhưng Diệp Thanh Nghiêu đã bước vào trong.
Tư Minh Yến nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung, khẽ thu lại những ngón tay, ánh mắt thoáng nét hụt hẫng.
Nhưng khi quay người lại, anh vẫn giữ nguyên nụ cười.
Diệp Thanh Nghiêu ngồi xuống chiếc ghế vòng, nhìn anh cười đầy ẩn ý.
“Có chuyện gì sao?”
Cô cong môi, lắc đầu, cụp mắt xuống, bưng chén trà lên uống.
Thật ra… cô chỉ đang chờ.
Chờ Tư Minh Yến chủ động kể về những năm tháng anh đã biến mất. Nhưng xem ra anh không định nhắc tới.
Và giữa họ, với tư cách sư huynh muội, vốn đã quen với loại im lặng như vậy.
Từ Minh Yến ngồi xuống bên cạnh cô.
Diệp Thanh Nghiêu đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói:
“Lúc đến, em đã dặn dì bếp chuẩn bị sẵn cơm cho anh. Chắc sắp mang lên rồi. Ăn xong thì nghỉ ngơi một chút đi. Có chuyện gì cần thì cứ gọi em.”
Khi Diệp Thanh Nghiêu đứng dậy, Tư Minh Yến khẽ nắm lấy cánh tay cô.
Anh không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp:
“Anh biết… em trách anh.”
Diệp Thanh Nghiêu im lặng, không đáp.
Tư Minh Yến bật cười nhẹ, mang theo chút bất lực:
“Xin lỗi.”
Chỉ là một lời xin lỗi, không có lời giải thích.
Không nói vì sao rời đi, không nói đã trải qua những gì.
Còn cô, vẫn vậy, không biểu cảm rõ ràng, không sắc bén, không lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng có chút hơi ấm nào trong ánh mắt.
Tư Minh Yến buông tay ra một cách chủ động:
“Chúng ta…”
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô:
“Liệu còn có thể như xưa không?”
Ngày trước, họ không điều gì là không thể chia sẻ, nhưng cũng luôn giữ một ranh giới nhất định, chưa từng vượt quá.
Rất gần gũi, nhưng… lại không thật sự thân mật.
Những ngày đầu mới gặp, họ thường cùng ngồi trong căn phòng nhỏ của anh, luận kinh, đàm đạo. Trong số những người cô từng gặp, chỉ có anh là có thể cùng cô tranh biện đến tận cùng, điều đó từng khiến Diệp Thanh Nghiêu cảm thấy rất vui.
Về sau, khi anh chính thức bước vào đạo môn, cô nhận ra họ có nhiều điểm tương đồng: đều thích đọc sách, thích tĩnh lặng, rảnh rỗi thì ngồi cả ngày thưởng trà, nghe mưa, ngắm gió. Những điều bình dị đó cũng đủ khiến cô cảm thấy an yên, và xem anh là tri kỷ.
Khi ngày ngày cùng nhau sớm tối, chính một khúc “Tương tư” do anh đàn đã khơi dậy cảm xúc đầu tiên trong lòng cô. Nhưng mãi đến khi anh bất ngờ rời đi, cô mới nhận ra… thì ra, anh từng có tình ý.
Nhiều năm xa cách, cô từng đau lòng, từng cố chấp chờ đợi.
Nhưng lúc gặp lại, buông bỏ… hóa ra lại nhẹ nhàng đến thế.
Nghĩ lại, cũng thấy buồn cười.
Thì ra, người đó cũng từng…
Chỉ là, tình cảm từ trước đến nay cô chưa bao giờ quá nặng lòng.
“Dĩ nhiên… vẫn như trước.” Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhẹ.
“Anh là sư huynh của em, chúng ta nâng đỡ nhau, cùng tu cùng học.”
Từ Minh Yến khựng lại, như đang nghiền ngẫm từng chữ trong câu trả lời đó. Một lúc sau, anh mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Không sao cả.
Đường còn dài.
Chuyện tương lai… vẫn còn thời gian để chờ.
Tư Minh Yến vỗ nhẹ lên chân mình, mỉm cười nhìn cô:
“Chân của sư huynh đã hồi phục rồi, cơ thể cũng tốt hơn nhiều. Sau này em không cần lo cho huynh nữa… Huynh sẽ chăm sóc em.”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ mỉm cười:
“Chúc mừng sư huynh.”
Câu trả lời vừa chọn lọc, vừa đầy tính né tránh ấy khiến Từ Minh Yến thoáng sững người.
Khi nãy ở ngoài cổng đạo môn, anh từng nói với Ớt Nhỏ rằng cô bé đã trưởng thành.
Kỳ thực, câu đó… anh muốn nói với Diệp Thanh Nghiêu hơn.
Ba năm trước, cô cũng rất giỏi, rất xuất sắc.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn mang chút mơ hồ, cần Ngọc Quỳ và anh nhắc nhở chỉ điểm.
Cô khi ấy, thỉnh thoảng còn để lộ vài nét dịu dàng như một cô gái đang tuổi lớn.
Nhưng bây giờ… mọi thứ đã khác.
Cô đứng đó, dứt khoát, điềm tĩnh, không buộc ràng, không lùi bước.
Thanh lãnh, tự do, như thể đã hóa giải mọi vấn đề của trần thế.
Không yêu, không giận, không vui, không đau.
Cô giống hệt như lời mà Ngọc Khuê từng nói, rồi sẽ trở thành một tồn tại mà tất cả bọn họ chỉ có thể ngước nhìn từ xa, không bao giờ chạm tới.
Vậy ra…
Là anh đã trở về quá muộn?
Đã bỏ lỡ… nhiều đến thế sao?
Một nỗi xót xa len lén trào lên nơi ngực, kèm theo một cơn hoảng hốt không báo trước.
“Thanh Nghiêu…”
“Sư huynh.” Diệp Thanh Nghiêu rót cho anh một chén trà, nhẹ giọng ngắt lời:
“Trà nguội rồi sẽ không ngon nữa, uống đi rồi nghỉ ngơi. Có chuyện gì, cứ gọi em.”
Người con gái này và trái tim của cô, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng như thế.
Yêu hay không yêu, vui hay không vui, đều có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Cô luôn biết cách “dừng đúng lúc” để không lún sâu, không tổn thương.
Và lần này, cô đã có đủ lý do để dừng lại.
Cùng lúc đó…
Chu Túc nói “không có chỗ để đi” không hoàn toàn là nói dối.
Anh đã liều đến mức tự chặt tay, chỉ để được thoát khỏi nhà họ Chu.
Giờ mà quay về, Chu Lâm Ngự cũng chẳng thể tha thứ cho anh.
Huống hồ, dây cung đã kéo thì không thể thu lại.
Từ đầu, Chu Túc đã chuẩn bị tâm lý cho kết cục tệ nhất, cũng sẵn sàng gánh chịu bất kỳ hậu quả nào.
Anh bị thương rất nặng, nếu không chữa trị kịp thời, e là lại phải nằm viện dài ngày.
Anh bảo Ớt Nhỏ đi tìm A Lực.
Hai vợ chồng A Lực nhanh chóng đến, vội vã đưa anh đến bệnh viện gần nhất.
Ngón tay bị đứt cuối cùng cũng đã được băng bó, xương gãy trên người cũng được cố định. Sau vài giờ theo dõi tại bệnh viện, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, anh lại quay về ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Vân Đài.
Vừa bước vào, thấy từng góc nhà phủ đầy bụi bặm, Chu Túc khẽ cười tự giễu.
Đây mà gọi là “nhà” sao?
Bàn ghế là anh học làm khi ấy, cái thì xiêu vẹo, cái thì thô xấu.
Nồi niêu xoong chảo toàn mua từ chợ rẻ tiền.
Vì bỏ không cả năm trời không người ở, giờ nơi này đầy mạng nhện, gián bò khắp sàn.
“Chu tiên sinh, hay là… anh dọn sang nhà em ở đi.”
A Lực nói chân thành.
Chu Túc nhìn ra sự thật lòng ấy. Anh vỗ vai anh bạn, rồi chống gậy bước vào nhà, tiện tay lau bụi trên ghế, cười nhạt:
“Ở được.”
Đậu Đậu ôm con, né tránh lũ gián đang bò dưới chân:
“Xung quanh nhà có nhiều hoa, mà hoa thì kéo theo côn trùng. Ở đây anh sẽ rất khó chịu đó.”
Chu Túc tất nhiên biết. Nhưng anh chẳng để tâm:
“Ở được.”
Mọi người đều im lặng.
Ai cũng hiểu vì sao anh lại cố chấp như vậy.
Anh vẫn chưa thay đổi, vẫn như năm đó bất ngờ đến đây dựng nhà, chỉ để được sống gần Diệp Thanh Nghiêu thêm một chút.
Thật sự khiến người ta phải cảm thán.
Bởi họ từng thấy một Chu Túc ngông cuồng, ỷ vào quyền lực và tiền bạc mà làm càn.
Nên giờ đây, chứng kiến anh từ bỏ tất cả, tự tay chọn sống giữa núi rừng hoang sơ chỉ để chờ một tình cảm không lời hồi đáp… khiến người ta vừa bất ngờ, vừa cảm động.
“Anh làm vậy… có đáng không?”
Những người thân cận với Diệp Thanh Nghiêu đều biết rõ — cô là người cứng rắn như đá, không vì ai mà dịu dàng.
A Lực không nói thêm, chỉ xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp giúp anh.
Ớt Nhỏ chợt lóe lên một ý tưởng:
“Chu tiên sinh, hay là… anh quay về nhà họ Chu, vờ như ngoan ngoãn nghe lời ông nội đi. Rồi tranh thủ lúc rảnh đến thăm tiểu sư thúc. Vậy anh cũng không cần chịu khổ thế này.”
Cũng đúng.
Hoàn toàn có thể làm vậy.
Chu Túc vừa phủi lớp tro bụi bám trên tay, vừa nở nụ cười như có như không.
Nhưng một khi làm thế, anh chẳng khác nào kẻ hai mặt, vừa nhớ nhung người cũ, lại không nỡ buông bỏ cuộc sống tiện nghi.
Đã không hiếu, lại chẳng có nghĩa.
Anh của hiện tại vốn đã chẳng còn gì để tự hào. Nếu còn sống kiểu đó, e rằng… sau này đến ngay cả dũng khí để quỳ dưới chân cô, anh cũng không có.
Đậu Đậu khẽ kéo tay áo Ớt Nhỏ, cô bé lúc này mới nhận ra chủ ý của mình đúng là đầy lỗ hổng, quả thực là một kế sách vụng về. Cô xấu hổ gãi đầu, rồi im lặng theo A Lực cùng nhau phụ dọn dẹp.
Đậu Đậu bế con ra ngoài, bé còn nhỏ, không thể để hít phải bụi bẩn. Chu Túc lặng lẽ liếc nhìn đứa trẻ trong vòng tay cô — là một bé gái, tên là Văn Văn. Con bé dường như cũng tò mò về anh, đôi mắt to tròn cứ chăm chú nhìn.
Chu Túc thu lại ánh nhìn, tiếp tục cùng A Lực và Ớt Nhỏ quét dọn trong nhà.
Vì chân bị thương, anh chỉ làm được những việc trong khả năng, chậm chạp và lặng lẽ.
A Lực thấy vậy vội vàng ngăn lại:
“Chân anh chưa lành hẳn, cứ ngồi nghỉ đi, để tụi tôi lo.”
Chu Túc điềm tĩnh nói:
“Giờ tôi chỉ là người bình thường, không cần quá kiểu cách. Cũng chẳng có lý gì để ngồi không chờ người khác hầu hạ.”
Mọi người thấy anh dù khó khăn vẫn chống nạng, cúi người lau bàn, đều cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Ớt Nhỏ chợt nhớ lại hồi trước, khi đó Chu Túc ngày nào cũng đến đạo quán từ rất sớm, gánh nước đầy các chum lớn, sau đó chẻ củi, lau bàn, quét sân…
Ngay cả cô dì phụ trách vệ sinh cũng không siêng năng bằng anh.
Ấy vậy mà dù ngày nào cũng mang đến đóa hoa nở đẹp nhất, sạch sẽ nhất dâng cho tiểu sư thúc, anh vẫn chẳng bao giờ nhận được ánh mắt đoái hoài từ cô.
“Chu tiên sinh vẫn định như trước sao?”
Giọng điệu của Ớt Nhỏ hàm ý sâu xa. Chu Túc hiểu.
Cô đang hỏi, anh có định tiếp tục lặng lẽ làm những việc vặt vãnh như một người hầu trong đạo quán, hy vọng bằng sự cần mẫn ấy đổi lấy sự chú ý của Diệp Thanh Nghiêu hay không?
Chu Túc khựng lại, bàn tay lau bàn dừng giữa chừng.
Ớt Nhỏ cầm khăn lau, ngập ngừng:
“Tư sư thúc đã quay lại rồi… Giờ mà anh đến, có lẽ không phải lúc thích hợp.”
Sợ anh buồn, cô lập tức hứa chắc nịch:
“Nhưng anh yên tâm! Em sẽ theo sát hai người họ, nghĩ mọi cách để ngăn không cho họ ở bên nhau! Em nhất định sẽ giành lại cơ hội cho anh!”
“Không cần đâu.”
Giọng anh khàn khàn. Nói rồi, anh lại tiếp tục lau bàn. Lần này mạnh hơn trước, như thể đang cố xóa sạch đi thứ gì đó nhơ nhuốc.
Anh hiểu những điều họ lo lắng, cũng hiểu lòng tốt họ dành cho anh, chính là sự thương hại.
Thật sự, một kẻ như anh, từng lạnh lùng, bạc bẽo, ích kỷ, thấp hèn, bẩn thỉu, đúng là không xứng bước vào Vân Đài Quán.
Chẳng khác gì… một con chó ghê tởm, bám đầy bụi đất, chẳng ai muốn ngẩng đầu nhìn đến.
Không cần ai nhắc, Chu Túc cũng biết… anh không còn cơ hội nữa.
Cho dù Tư Minh Yến chưa quay về, thì anh cũng chẳng có cửa.
Huống chi giờ đây, người phù hợp nhất với cô… đã xuất hiện rồi.
Ai lại ngốc đến mức chọn một kẻ tệ hại như anh chứ?
Anh chẳng còn con đường nào phía trước, mà cũng chẳng có lối nào để quay đầu.
Đã không thể có được, lại càng không thể quên, vậy thì… chỉ còn một lựa chọn: đến gần cô một chút.
Lặng lẽ thôi.
Như một ngọn núi không lời, một dòng sông không tiếng, chỉ âm thầm mà canh giữ.
Từ nay về sau, anh sẽ cố gắng sống cho đúng mực, giữ mình thu mình, biến sự hiện diện của mình trở nên nhỏ bé nhất có thể.
Nếu quá nhớ cô…
Thì lén nhìn một cái thôi.
Lén thôi. Không để ai biết.
Miễn là cô không biết, thần Phật không biết, thì cô vẫn là người sạch sẽ, thanh khiết, không bị sự bám víu của anh làm vấy bẩn.
Không ai biết toan tính trong lòng Chu Túc, bởi không ai hiểu nổi — yêu mà không được hồi đáp… đau như thế nào.
So với Chu Túc, những người xung quanh đều thấy mình còn may mắn.
Dù gì họ vẫn còn hy vọng, còn ngày mai.
Chỉ có anh, ánh mắt đã mờ đục, trái tim đã khắc một vòng tròn cô độc, tự giam mình trong thế giới không lối thoát.
Lúc sắp rời đi, Chu Túc đột nhiên gọi A Lực lại.
Mọi người quay đầu nhìn.
Họ thấy anh ngồi một mình giữa căn phòng tăm tối, cô đơn đến đau lòng, bên cạnh chỉ có một cây nạng gỗ.
Ngôi nhà nhỏ không rộng, đồ đạc ít đến đáng thương, đèn hỏng, tối om. Hoa ngoài sân dù có nở rực rỡ đến mấy, cũng không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo và trống rỗng trong lòng người.
Nhưng Chu Túc vẫn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, đó là chút kiêu hãnh cuối cùng mà anh còn giữ lại được.
Như muốn nói với số phận: đây là lựa chọn của anh, một lần đi là không quay đầu, không hối hận.
Ánh mắt anh dừng lại nơi đứa bé gái trong vòng tay Đậu Đậu.
Không biết trong khoảnh khắc đó anh đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt đầy bâng khuâng, hoang mang.
Rồi anh nhẹ nhàng, như tự hỏi:
“Yêu nhau… là cảm giác thế nào nhỉ?
Sinh con cùng người mình yêu… là cảm giác ra sao?”
A Lực và Đậu Đậu sững người.
Chu Túc hoàn hồn, cúi đầu, thoáng lúng túng hiếm thấy:
“Không có gì đâu… chỉ là… thấy rất ghen tị.”