Cuối tháng, những ngày mưa nối dài không dứt. Trời âm u, màn mưa mỏng quấn lấy không gian, cả thành Lệ Dương như được nhuộm ướt bởi sắc trời Giang Nam. Một cành hoa, một tán cây, thậm chí đến cả cơn gió thoảng qua, cũng dường như đang tiếc thương cho sự ra đi của Chu Túc.
Tin anh qua đời được đưa về Chu gia. Nghe nói lão gia nhà họ Chu vì quá đau lòng mà phát bệnh nặng, suýt nữa cũng đi theo con cháu.
Chu gia cử người của “Thập tiên sinh” đến đón linh cữu Chu Túc. Linh đường tạm thời của anh được lập tại một quán trọ ở Lễ Dương. Để có thể lo hậu sự trong yên tĩnh, Chu gia đã mua lại toàn bộ nơi đó.
Khi Diệp Thanh Nghiêu ngồi uống trà, đọc sách trong phòng, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy người Chu gia mặc đồ đen qua lại bên ngoài, bận rộn lo liệu cho linh đường của Chu Túc.
Đã là ngày thứ ba rồi.
Cô vẫn chưa đến nhìn anh lần nào. A Kim và A Ngân cũng không còn đến mời nữa.
Nghe nói, có lẽ ngày mai, linh cữu anh sẽ theo người Chu gia quay về Hoài Giang.
Diệp Thanh Nghiêu cúi đầu, khẽ xoay chuỗi hạt bồ đề trong tay.
Trời đã tối, gió đêm thêm lạnh. Chuông gió dưới mái hiên khẽ leng keng vang lên. Diệp Thanh Nghiêu nghiêng đầu nhìn, trong lòng bỗng nhớ đến câu nói khi xưa của Chu Túc, lúc anh treo chiếc chuông ấy lên.
“Em lúc nào cũng chẳng biết chăm sóc bản thân. Ăn mặc phong phanh thế kia, em không thấy lạnh, nhưng tay em, chân em, từng tấc da thịt của em, đều cảm thấy lạnh cả. Ngoan một chút, phải biết thương lấy chính mình.”
“Hả, vậy còn anh thì sao?” Hôm đó cô đứng trong gió, vẫn là một thân áo vải nhạt màu, không ngại gió mưa.
Chu Túc lúc ấy có chút đắc ý: “Tôi sẽ treo vài chiếc chuông gió ở đây. Mỗi khi em nghe thấy tiếng chuông rung lên thật mạnh, thì đó là lúc trời đã trở lạnh, phải nhớ mặc thêm áo vào.”
Anh từ trên cao nhảy xuống, rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng khoảnh khắc ấy lại giống hệt cậu thiếu niên trong ký ức. Ánh mắt ngời sáng, rực rỡ tựa nắng sớm, anh nhìn cô đầy dịu dàng và cưng chiều:
“Nhưng đừng lo. Tôi sẽ chăm sóc em. Cả đời cũng không rời xa.”
Vẫn không thể giữ trọn lời hứa…
Diệp Thanh Nghiêu đặt cuốn sách xuống, bước ra ngoài đón gió chiều.
**
Người trông linh cữu cho Chu Túc là A Kim và A Ngân. Theo phong tục ở Hoài Giang, dưới quan tài phải thắp một ngọn đèn, để soi sáng con đường âm phủ cho người đã khuất.
Những ngày qua, gió mưa không dứt, ngọn lửa lúc nào cũng chập chờn sắp tắt. Hai người phải luôn để mắt trông chừng, tuyệt đối không thể để đèn vụt tắt, không thể để thiếu gia lạc lối trên đường sang bên kia.
Cả hai chăm chú đến mức không chớp mắt, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. A Kim lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thanh Nghiêu trong bộ y phục đơn sơ, tóc vấn cao, đang lặng lẽ bước vào.
Vẻ mặt cô vẫn dịu dàng điềm tĩnh như thường, không vui, không buồn, như thần Phật đã gột bỏ trần tục.
Hỗ Tụng nhìn cô rất lâu, xác nhận thật sự cô không hề có bất kỳ cảm xúc nào gọi là đau lòng. Anh ta khẽ nhíu mày nhìn về phía linh cữu. Tuy chuyện này chẳng liên quan đến anh ta, nhưng anh ta vẫn không kìm được cảm giác thất vọng — vị Diệp đạo trưởng này thực sự quá lạnh lùng. Ngay cả người luôn đối xử với cô tốt như Chu Túc mà cũng không thể khiến cô lay động dù chỉ một chút, thì còn ai có thể?
Đến lúc này anh mới nhận ra, những ý nghĩ ngông cuồng từng nhen lên trong lòng mình, thực sự buồn cười đến mức nực cười…
Diệp Thanh Nghiêu nhận lấy ba nén nhang do Hỗ Tụng đưa, đứng trước linh vị của Chu Túc. Di ảnh đen trắng của anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt như có điều gì đó chưa từng nói ra. Cô và anh đối diện hồi lâu. Đến khi nhang cháy được nửa đoạn, cô mới c*m v** lư hương.
Lá cờ tang không gió mà lay, như thể biết cô đã đến, thay anh bật lên một điệu bi thương đến đứt ruột gan.
Diệp Thanh Nghiêu bước về phía trước, nhìn thấy quan tài của Chu Túc được đặt nặng nề trong gian phòng tối lạnh. Anh nằm bên trong, lặng lẽ, thậm chí còn ngoan ngoãn. Trên người anh là đạo bào màu xanh lam của Vân Đài Quán, tóc được chải chuốt gọn gàng, gương mặt anh tuấn chỉ có điều quá đỗi tái nhợt, ngoài ra chẳng khác gì ngày thường.
Trước đây cô từng cảm thấy anh quá mức đẹp đẽ, đến mức mang theo chút phù hoa. Nhưng giờ đây, khi anh nhắm mắt lặng im, những nét phong lưu phóng khoáng cũng biến mất, chỉ còn lại sự nhã nhặn mong manh.
A Kim lo sợ cô sẽ nổi giận khi thấy đạo bào, vội lên tiếng:
“Mặc đạo bào mà an táng là di nguyện cuối cùng của cậu chủ. Mong Diệp đạo trưởng cho phép.”
“Vậy thì… cần gì phải cố chấp đến thế.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn người đang nằm trong quan tài, giọng nhàn nhạt, không mang chút tức giận nào.
A Kim cười gượng:
“Đạo trưởng từng nói cậu chủ không xứng mặc đạo bào của Vân Đài Quán mà. Nhưng cậu ấy vẫn luôn như vậy, cả đời cố chấp theo đuổi những điều không thuộc về mình. Rõ ràng biết bản thân không xứng, lại vẫn ôm hy vọng. Ngay cả khi chết, cũng muốn giữ lại một chút tưởng niệm cuối cùng. Xin cô thương xót cho cậu ấy một lần, được không?”
Thật ra…
Anh đâu phải vì muốn mặc đạo bào, mà chỉ nghĩ rằng, mặc bộ đồ ấy rồi, có lẽ sẽ được gần cô thêm một chút.
Ai cũng nhìn ra được sự khờ dại và mơ mộng của anh, nhưng chẳng ai có tư cách để cười nhạo.
Bởi đến tận lúc chết, anh vẫn một lòng một dạ yêu cô.
Diệp Thanh Nghiêu đưa tay vào trong quan tài.
“Đạo trưởng!”
Hai chị em A Kim – A Ngân tưởng cô định lột bỏ đạo bào của Chu Túc, lập tức nhào đến níu lấy tay áo cô.
“Cô thật sự nhẫn tâm đến mức đó sao!”
Tay cô sắp chạm vào gương mặt Chu Túc, nhưng bị tiếng hét cắt ngang, giống như bừng tỉnh từ cơn mộng dài, ngón tay khẽ rút lại.
“…Tôi không định gỡ xuống.”
Bàn tay cô khẽ hạ thấp, đặt lên ngực anh. Trên thân thể lạnh buốt ấy, cô lần tìm đến bàn tay đang nắm chặt của anh. Khi mở ra, cô phát hiện bên trong là chiếc trâm cài hoa trúc đào năm xưa cô từng tặng.
Diệp Thanh Nghiêu lặng lẽ nhìn nó hồi lâu. Cô không trả lại.
Thay vào đó, cô lấy chiếc túi hương mang theo bên người, đặt vào tay anh như một sự hoán đổi.
“Ngày mai mấy giờ khởi hành?”
Hỗ Tụng đáp khẽ:
“Chưa tới bình minh đâu. Khoảng hai tiếng nữa là phải đi rồi.”
Diệp Thanh Nghiêu quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt như đang hỏi: “Vì sao vội vàng đến vậy?”
Hộ Tụng bất lực:
“Lão gia bệnh rất nặng. Nếu không về kịp… e là sẽ không chờ được.”
A Kim dè dặt lên tiếng:
“Đạo trưởng sẽ đi cùng chúng tôi chứ?”
Hỗ Tụng lắc đầu:
“Không được đâu. Lão gia đã căn dặn kỹ càng, tuyệt đối không cho Diệp đạo trưởng lại gần thiếu gia thêm một bước nào nữa.”
“Vậy à.”
Diệp Thanh Nghiêu cười nhạt, cũng không quay đầu nhìn Chu Túc lần cuối. Cô xoay người rời đi.
Lúc cô bước khỏi linh đường, một cơn gió lớn bất ngờ nổi lên. Di ảnh của Chu Túc bị cuốn rơi xuống đất, phát ra tiếng rầm vang dội.
Trong bức hình đen trắng ấy, đôi mắt anh như đang lặng lẽ dõi theo, nhìn về phía Diệp Thanh Nghiêu.
Linh hồn anh, dường như vẫn chưa đi xa, biết cô sắp rời đi, cũng hiểu rằng từ nay về sau, dù còn sống hay đã chết, cả hai sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Vậy nên, anh chạy ngược ngàn dặm gió, chỉ để dùng trận cuồng phong cuối cùng níu giữ cô lần cuối.
Chấp niệm của anh đã vượt qua cả ranh giới sinh tử, nhưng rồi lại bị chính sinh tử giam cầm. Khi còn sống còn không giữ nổi cô, thì chết rồi, lại càng không thể.
Diệp Thanh Nghiêu đối diện với di ảnh anh.
Gió nổi lên, lá cờ tang khẽ đung đưa, từng dải lụa trắng phất phơ rơi xuống, giống như những mối duyên phận dang dở, lặng lẽ kết thúc.
Cô khẽ cất tiếng, giọng nhẹ như gió.
“Mong anh… đi bình an.”