Cơn gió dữ dội cuốn ngang qua hành lang, mưa trút xuống như từng dây đàn tì bà hỗn loạn, dồn dập gõ lên người, lạnh đến mức buốt tận xương tủy.
Cơn mưa như thể biết rõ anh đang chờ đợi, nên cứ mỗi lúc một dữ dội hơn, như đang dốc hết mọi cách để cản trở cuộc gặp gỡ này, như đang dùng chính sự tàn nhẫn của nó để khuyên anh nên từ bỏ.
Nhìn bóng lưng A Ngân chạy xa dần, Chu Túc chậm rãi đưa tay ra ngoài cửa sổ, từng giọt mưa rơi vào lòng bàn tay, lạnh thấu tận tim gan.
Anh lặng lẽ nhìn về dãy núi mờ ảo phía xa, nhìn những hạt mưa không ngừng rơi xuống, chầm chậm siết chặt bàn tay đang hứng lấy mưa kia.
Anh cảm nhận được cơ thể mình đang yếu dần, thời gian còn lại không nhiều, những điều có thể níu giữ cũng ngày một ít đi.
Thật khiến người ta luyến tiếc biết bao, bầu trời từng cùng cô ngắm, những ngọn núi xanh mờ trong sương, làn mưa từng chạm qua, bầu không khí từng cùng hít thở, tất cả đều trở nên dịu dàng và đáng yêu đến đau lòng.
Phải rồi…
Anh còn chưa rời đi, đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Không ngờ có một ngày, anh lại trở thành người đa sầu đa cảm đến vậy, đến tận bây giờ vẫn thấy không thể tin nổi.
Anh khẽ cười, rút tay về, nhẹ nhàng đặt cơn mưa còn đọng lại trong lòng bàn tay lên ngực trái.
Tất nhiên anh vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Nghiêu cũng là một ngày mưa.
Rất nhiều lần sau đó, những lúc rung động vì cô cũng đều là trong khung cảnh mưa rơi thế này.
Cô mặc sườn xám, tay cầm ô giấy dầu, thong dong bước đi giữa sân, thản nhiên mà chậm rãi, thế nhưng lại dễ dàng đi thẳng vào lòng anh.
Có lẽ anh thật sự sắp chết rồi, mới có thể nhìn thấy bao nhiêu hồi ức cũ ùa về như thế. Một Diệp Thanh Nghiêu lại một Diệp Thanh Nghiêu, dưới chiếc ô quen thuộc đi ngang qua khung cửa sổ, nhưng chưa từng một lần dừng lại vì anh.
Chu Túc nhìn mãi, khóe môi run run khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt, dần dần lại chẳng nhìn rõ nữa, làn sương mờ trong mắt khiến bóng hình cô nhòe đi, chỉ một cái chớp mi thôi, đã có thứ gì đó lặng lẽ lăn ra khỏi khóe mắt, từng giọt từng giọt, không sao ngăn nổi.
Thật vô dụng…
Cô sẽ không bao giờ yêu một người như anh.
Chu Túc khẽ cười khổ, lau đi những giọt nước đọng trên mặt. Nhưng vừa chạm vào thì phát hiện đó là máu mũi đang rỉ ra. Anh nâng tay lên, nhìn chăm chú một lúc, rồi dứt khoát không lau nữa, nghiêng người vùi đầu vào gối.
Thân hình gầy gò của anh bị khung cửa sổ bao lấy. Những ngón tay siết chặt lấy chăn, như đang cố gắng chịu đựng cơn đau nhức cùng tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng.
Nhưng dù là đau đớn hay nghẹn ngào, cuối cùng đều bị tiếng mưa nuốt chửng. Sạch sẽ đến mức không để lại dấu vết nào, càng không thể truyền đến tai Diệp Thanh Nghiêu.
**
A Ngân vẫn đang chạy, chẳng màng đến chiếc ô trên tay. Anh cắm đầu lao về nơi Diệp Thanh Nghiêu ở, điên cuồng đập cửa, từng tiếng vội vàng và tuyệt vọng vang lên giữa tiếng sấm dồn dập.
“Diệp đạo trưởng!”
Cánh cửa vẫn không mở. Bên trong, Diệp Thanh Nghiêu đang cầm bút vẽ tranh.
Cô tất nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng từ trước đến nay có một nguyên tắc cô chưa từng phá vỡ: khi viết chữ hay vẽ tranh, cô không thích bị quấy rầy.
A Kim biết rõ điều đó. Nên dù tiếng kêu bên ngoài hoảng loạn đến mức nào, cho dù trong lòng lo đến sắp phát điên, cô cũng không dám tự ý phá vỡ quy củ.
Cô hiểu A Ngân. Anh vốn là người trầm tĩnh, đáng tin. Hôm nay lại cuống quýt như vậy, nhất định là có chuyện rất nghiêm trọng. Và rất có thể, là chuyện liên quan đến Chu Túc.
Đã mấy lần A Kim muốn mở lời cầu xin. Nhưng mỗi lần nhìn sang vẻ mặt bình thản và lạnh nhạt của Diệp Thanh Nghiêu, cô lại bất giác bình tâm trở lại. Ở điểm này, cô thật sự khâm phục đạo trưởng của mình. Làm sao mà cô ấy có thể giữ được vẻ điềm nhiên như vậy? Chẳng chút dao động, chẳng để ngoại cảnh làm phiền. Nhẹ nhàng chấm màu, chỉnh tay áo, nâng cổ tay vung bút. Mặc cho tiếng mưa gào thét, mặc cho A Ngân hét gào ngoài cửa, cô vẫn chuyên tâm vào nét vẽ.
A Ngân thấy bên trong vẫn im lặng thì càng thêm sốt ruột.
“Diệp đạo trưởng! Diệp đạo trưởng! Cầu xin cô! Cậu chủ nhà tôi không xong rồi! Cô có thể đi xem một chút được không? Tôi van cô đấy!”
Nghe đến câu “không xong rồi”, A Kim kinh hãi đến mức phải bám lấy mép bàn, hoảng hốt quay sang nhìn Diệp Thanh Nghiêu. Còn tay cô, chỉ hơi khựng lại trong khoảnh khắc, rồi vẫn tiếp tục vẽ như không hề có gì xảy ra.
“Diệp đạo trưởng!”
Ngoài cửa, tiếng A Ngân vang lên xé lòng.
“Tôi quỳ xuống cầu xin cô đấy! Cô đi xem một chút thôi cũng được!”
Ngay sau đó là tiếng đầu gối nện mạnh xuống nền đá vang lên rõ mồn một.
A Kim cũng vội vàng quỳ xuống theo.
“Diệp đạo trưởng…” Giọng cô run rẩy, mang theo cả tiếng nức nở. “Xin cô rủ lòng thương… xin cô thương lấy cậu chủ nhà tôi.”
Diệp Thanh Nghiêu đặt bút xuống, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn A Kim.
Ngoài cửa, tiếng A Ngân không ngừng van xin, A Kim cũng đầy lo lắng, cả hai đều sợ rằng Chu Túc sẽ chết. Vậy còn cô thì sao?
Diệp Thanh Nghiêu tự hỏi mình.
Thứ cô cảm nhận được chỉ là sự vô vị và tẻ nhạt. Có lẽ có một chút gợn sóng, nhưng cũng chỉ như một hòn đá rơi xuống mặt biển lặng gió, không thể dấy lên bất kỳ cơn sóng nào đáng kể.
“Gặp tôi để làm gì?”
A Ngân nghe thấy giọng cô, vẫn là chất giọng bình tĩnh và lạnh nhạt như thường, vậy mà suýt chút nữa bật khóc vì mừng: “Cô đối với cậu ấy rất quan trọng! Cô là người cậu ấy thích, là người cậu ấy yêu sâu đậm, là người duy nhất mà cậu ấy vương vấn trên đời này!”
A Kim gật đầu đồng tình, sốt sắng định nói những lời đã chuẩn bị từ trước để cầu xin giúp Chu Túc, nhưng Diệp Thanh Nghiêu chỉ nhẹ cong môi: “Nhưng cậu ấy với tôi lại không quan trọng, đối với tôi mà nói, chẳng là gì cả.”
A Kim sững sờ, ngơ ngác nhìn nụ cười dịu dàng thản nhiên trên khuôn mặt cô.
Quả thật.
Từ “dịu dàng” dường như được sinh ra để dành riêng cho Diệp Thanh Nghiêu. Cô chỉ cần cười khẽ, nói đôi lời, đã tựa như làn gió xuân tháng ba len vào cõi lòng người.
Có cô hiện diện, vạn vật như cũng được nhuộm một tầng an yên, ngay cả trận mưa tầm tã ngoài kia dường như cũng cam tâm cúi đầu, trở thành phông nền tô điểm cho cô thêm phần thanh nhã.
Cô tay cầm chuỗi bồ đề, mỉm cười mà cúi mắt, chẳng giống người trần thế, mà như một vị thần đang quan sát chúng sinh, lãnh đạm đứng ngoài vòng sinh tử.
A Kim không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô ta cảm thấy thương thay cho Chu Túc. Người mà cậu ta yêu, vốn không phải người bình thường, mà là vầng trăng lạnh lẽo trên cao, không có tình cảm, không có nhiệt độ, có nhón chân thế nào cũng chẳng với tới.
“Lá rụng là phải về cội. Sau khi Chu tiên sinh mất, sớm đưa cậu ấy về Hoài Giang đi.”
A Kim như bị rút cạn sức lực, quỳ rạp xuống đất. Chu Túc e rằng cũng không ngờ, bản thân đã vì Diệp Thanh Nghiêu mà từ bỏ biết bao thứ, tự dày vò đến mức này, cuối cùng lại chỉ nhận được một câu hững hờ: “Lá rụng về cội.” Thật là trớ trêu biết bao.
Cánh cửa mở ra, bên trong tối đen như mực, trống trải và lạnh lẽo, cái lạnh len sâu vào lòng người, khiến người ta có cảm giác như vừa bước chân vào điện Diêm Vương.
“…Thưa Cậu.” A Ngân cẩn thận bước vào trong, nhờ ánh sáng yếu ớt mới nhìn rõ được người đang nằm trên giường.
Anh nằm yên tĩnh như đang ngủ, thân thể gọn gàng, gương mặt vẫn đẹp đẽ và điển trai như thường ngày, chỉ là trắng bệch đến mức dọa người. Anh gầy lắm, tấm chăn dính đầy máu đè trên người trông như có thể khiến xương anh vỡ vụn.
Trong kẽ móng tay anh có dính máu. Trên gối cũng còn nhiều vết máu chưa khô, ẩm ướt, như thể không chỉ chảy máu mà còn từng khóc.
Dù đã thế này, hai tay anh vẫn nắm chặt lấy chăn, có thể tưởng tượng được trước đó đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Nhưng bây giờ, anh đang ngủ. Yên tĩnh lạ thường.
Trên bàn có ba phong thư. Một gửi cho Chu Lâm Ngự, một để lại cho chị em họ, và một gửi cho Diệp Thanh Nghiêu. Lá thư gửi cho Diệp Thanh Nghiêu còn được vẽ thêm hai đóa hoa đào, nét chữ cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, đầy dịu dàng.
Thật là một lòng si tình, đã đau đến thế rồi mà vẫn nghĩ đến người con gái vô tình ấy.
Cậu ấy như vậy… thật chẳng đáng mà.
A Ngân tức giận nghĩ, vừa hận vừa xót.
Anh ta cầm theo những bức thư bước ra ngoài, nhẹ tay khép cửa lại, để Chu Túc tiếp tục giấc ngủ của mình.
A Kim rơm rớm nước mắt, môi run run, há miệng định hỏi nhưng chưa kịp thốt thành lời, nước mắt đã lăn dài trên má.
“Cậu ấy… sao rồi?”
“Cậu ấy mệt lắm rồi, chắc là ngủ thiếp đi thôi.”
A Kim nghẹn ngào gật đầu, “Vậy thì tốt… vậy thì tốt…”
A Ngân xoa đầu cô, dịu giọng nói, “Chúng ta đi theo Cậu ấy cũng nhiều năm rồi nhỉ.”
A Kim không ngừng khóc, chỉ biết nức nở gật đầu.
Đúng vậy, nhiều năm rồi.
Từng nhìn thấy anh ấy phong độ ngút ngàn. Từng thấy anh ấy ngạo mạn bất cần. Từng thấy anh ấy sống buông thả chẳng sợ trời đất. Rồi cũng chính họ, tận mắt nhìn thấy anh ấy, chỉ vì tình yêu lại sa vào nỗi thống khổ trầm luân, đau đớn tột cùng.
Người đàn ông từng ở vị trí cao cao tại thượng ấy cuối cùng cũng đã biết yêu. Từ chốn mây xanh rơi thẳng xuống bùn sâu, lột từng lớp kiêu hãnh chỉ để yêu một người. Thế mà lại chẳng có được kết cục tốt đẹp.
Nực cười.
Đáng tiếc.
Đáng thương.
**
Mưa đã tạnh, nhưng Diệp Thanh Nghiêu vẫn nhìn đăm đăm lên bầu trời, thất thần mà không rõ mình đang nhìn gì. Gió không có hình dáng, mây thì vẩn đục, cả bầu trời phủ một màu u ám. Chẳng lẽ cô đang chờ… một cơn mưa khác?
Có lẽ là vậy.
“Cốc cốc cốc…”
Lại có người gõ cửa. Nhưng lần này không vội vàng, không hoảng loạn, chỉ còn lại một sự bình tĩnh đầy tàn tro. Một cảm giác trống rỗng sau khi mọi thứ đã lặng xuống.
“Diệp đạo trưởng, cậu chủ nhà tôi có để lại thư cho cô.”
Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu khẽ lay động. Cô thu hồi ánh nhìn, chậm rãi nhìn về phía cánh cửa. Một lúc lâu sau, mới mở miệng.
“Vào đi.”
A Ngân đẩy cửa bước vào, đặt lá thư lên bàn rồi quay người định rời đi.
“Chu Túc đâu?”
A Ngân đáp: “Cậu ấy đang nghỉ ngơi.”
Anh bước ra ngoài, định khép cửa lại.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn cánh cửa đang dần khép, ánh mắt xuyên qua khe cửa mỗi lúc một hẹp, nhìn theo bóng A Ngân.
“Anh ấy… chết rồi à?”
A Ngân khựng lại một chút, không đáp. Chỉ yên lặng đóng cửa lại thay cô.
Trong phòng lại chỉ còn một mình cô.
Không, có lẽ vẫn còn Chu Túc.
Cô cảm nhận được hơi thở của anh.
Lá thư ấy nằm yên lặng trên bàn. Nếu là Chu Túc của ngày thường, có lẽ anh đã cười cợt lười biếng mà ghé lại gần. Thế nhưng bây giờ lại lặng im đến kỳ lạ.
Diệp Thanh Nghiêu không muốn đọc thư, cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động như tượng, như đang chờ một cơn mưa sẽ không bao giờ đến trong ngày hôm nay nữa.
Cứ thế cho đến khi đêm khuya buông xuống. Cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, và rồi, trong giấc mộng, cô đã thấy Chu Túc.
Anh gầy đi nhiều, đứng trong làn sương trắng, ánh mắt dịu dàng, không nỡ rời.
Diệp Thanh Nghiêu hỏi: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Anh mỉm cười, đáp lời bằng câu trả lời giản đơn nhất: “Vì em đẹp. Tôi muốn được nhìn em cả đời.”
Diệp Thanh Nghiêu không cười nhạo anh như mọi khi. Trái lại, cô có phần nghiêm túc: “Anh đang làm gì ở nơi đó?”
Chu Túc chỉ cười dịu dàng, không trả lời.
Sương trắng sau lưng anh ngày một dày đặc, như muốn nuốt lấy cả bóng hình ấy.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ nhíu mày, bước về phía anh một bước. Chỉ một bước thôi, mà hốc mắt Chu Túc đã đỏ hoe, bất ngờ nở nụ cười mãn nguyện, môi cong lên, rạng rỡ như một đứa trẻ.
Diệp Thanh Nghiêu thậm chí còn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng nơi anh.
“Như vậy là đủ rồi.”
“Thanh Nghiêu…”
Thời khắc như đã điểm, màn sương trắng trong thoáng chốc nuốt chửng lấy anh. Diệp Thanh Nghiêu cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Lá thư ấy vẫn nằm yên trên bàn.
Cuối cùng, cô cũng cầm nó lên. Cánh hoa đào vẽ trên phong thư khiến ánh mắt cô khựng lại trong một khoảnh khắc.
Xé thư ra, nhưng bên trong không phải là một bức thư như cô tưởng, mà là một cặp ngọc bội. Trên mặt ngọc khắc hình mặt trời và mặt trăng, phía dưới là vân sóng nước… chính là tín vật đính ước năm xưa.
Cô nhớ mình đã đập vỡ nó rồi.
Không ngờ, anh lại lặng lẽ làm lại một đôi khác.
Diệp Thanh Nghiêu nhẹ nhàng v**t v* hai miếng ngọc bội. Ngón tay cô khẽ lướt qua mặt sau, cảm nhận được những đường nét chạm khắc gồ ghề lồi lõm.
Cô lật ngọc bội lại.
Trên bề mặt trơn nhẵn ấy, hiện lên bốn chữ nhỏ được khắc một cách tinh tế.
“Kiếp này.”
“Không hối hận.”