Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 57: "Là tôi sai rồi…có được không?"



Cùng là miền Giang Nam, nhưng mỗi nơi lại một vẻ.

Mưa ở Lễ Dương mang theo nhiều hơn một chút dư vị tương phùng sau biệt ly, nhiều hơn nỗi niềm của những cuộc gặp gỡ muộn màng.

Ngoài khung cửa nhỏ, mưa mỏng như khói, sương phủ nhẹ quanh hiên, lặng lẽ quấn quýt như muốn giữ lấy chút dịu dàng mong manh.

Nắng thì có mưa, mưa rồi hóa sương.

Gần chạng vạng, người gặp người.

Tất cả, đều đẹp đến vừa vặn.

Nhưng vẻ đẹp dịu dàng ấy…lại chẳng hề liên quan đến Châu Túc.

Đó là một khung cảnh dành riêng cho Diệp Thanh Nghiêu và một người đàn ông khác.

Còn Chu Túc…anh chỉ như một người dưng lạc lõng đứng ngoài bức tranh ấy, cô độc đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình, run rẩy giữa cơn hoảng loạn không rõ nguyên cớ.

Bỗng dưng, mọi âm thanh xung quanh đều như biến mất.

Anh không còn nghe thấy lời nào, không có tiếng Diệp Thanh Nghiêu, cũng không có giọng của người đàn ông kia.

Tất cả những gì đập vào mắt anh chỉ là ánh nhìn trao nhau, nụ cười im lặng, đầy thân mật.

Tựa như… một cảnh tượng “lưu luyến đắm say”.

Nhưng thực ra, đó chỉ là ảo giác.

Ngay cả khi đối mặt với Tư Minh Yến, Diệp Thanh Nghiêu cũng chưa từng để lộ một chút gì gọi là “dịu dàng”.

Cô luôn biết cách giấu kín cảm xúc, chưa từng có tình cảm sâu đậm nào đủ để khiến cô đánh rơi phòng bị.

Huống hồ, người đàn ông trước mặt còn chẳng phải Tư Minh Yến, chỉ là một kẻ có khí chất và phong thái… giống đến kỳ lạ.

“Cô thường đọc sách gì vậy?” — Hà Tầm nhẹ giọng hỏi, ánh mắt dừng lại ở chuỗi bồ đề Yên Thủy Chủng trong tay Diệp Thanh Nghiêu.

Hạt ngọc xanh như khói nước mờ ảo, viền ngoài ánh xanh lam dịu nhẹ.

Nằm trong lòng bàn tay trắng ngần, thuần khiết của cô, chuỗi hạt ấy càng như một vật linh, sạch sẽ, không vướng chút bụi trần.

Từ cái nhìn đầu tiên, Hà Tầm đã không thể dời mắt khỏi cô.

Tự nhận là quân tử, chưa từng dễ dàng động lòng với nữ sắc, nhưng lần này, ngay khoảnh khắc chạm mặt, anh ta đã thất lễ.

Chủ động mời cô uống trà.

Anh đã nghĩ rằng cô gái lạnh lùng, cao ngạo như thế ắt hẳn sẽ từ chối.

Vậy mà cô chỉ lặng lẽ nhìn anh ta một lát, rồi gật đầu đồng ý.

Và giờ, hai người đang ngồi nơi này, giữa một buổi chiều mưa lảng đảng.

Hà Tầm hơi căng thẳng, đến mức không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt kia.

 

Anh ta chỉ biết không ngừng nhấp trà để né tránh ánh nhìn ấy, nhưng lại quá vội vàng, nhiều lần còn suýt bỏng miệng.

Diệp Thanh Nghiêu vốn đọc rất nhiều loại sách, thú vị hay không, cô đều sẽ đọc thử.

Nhưng khi cô còn chưa kịp trả lời…

Một giọng nói lạnh lùng, thẳng thừng từ ngoài cửa đã vang lên:

“Cô ấy đọc sách gì thì liên quan gì đến anh?”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, ngón tay đang mân mê chuỗi bồ đề trong tay Diệp Thanh Dao khẽ khựng lại.

Hà Tầm tuy không phải Tư Minh Yến, nhưng từ cử chỉ nhã nhặn, đến cách đối nhân xử thế điềm đạm và ôn hòa của anh ta, đều thấp thoáng mang theo vài phần bóng dáng của người kia.

Diệp Thanh Nghiêu thừa nhận, khi ở cạnh Hòa Tầm, lòng cô có chút hoài niệm về Tư Minh Yến.

Và cũng chính bởi vậy… cô đã tạm thời quên mất Chu Túc.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, không bất ngờ khi thấy trên gương mặt Chu Túc là vẻ gượng gạo lẫn cay đắng, chẳng thể che giấu trọn vẹn.

Anh bước đến, kéo cô ra phía sau mình, rồi như một đứa trẻ giận dỗi, “ích kỷ” che chắn cô lại, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Hà Tầm.

“Anh là ai?”

Đây thực chất đã là cách cư xử “đẹp đẽ” nhất mà Châu Túc có thể làm lúc này.

Nếu là Chu Túc của trước kia, chắc chắn anh đã đạp đổ bàn, đá thẳng gã đàn ông trông yếu ớt kia xuống đất mà không cần nói nhiều.

Nhưng bây giờ, anh kiềm chế. Vì Diệp Thanh Nghiêu đang ở đây. Anh sợ để lại trong mắt cô hình ảnh một kẻ thô bạo, bốc đồng.

Hà Tầm là đàn ông, dĩ nhiên cảm nhận được sự ghen tuông mạnh mẽ và chiếm hữu từ ánh mắt Chu Túc.

 

Anh ta hơi kinh ngạc liếc nhìn Diệp Thanh Nghiêu.

Cô không nói gì, vẻ mặt vẫn như cũ, có chút quen thuộc, nhưng cũng như chẳng hề để tâm.

“Chào anh, tôi là Hà Tầm. Tôi và Diệp tiểu thư chỉ là bạn bình thường, cùng có hứng thú viết lách, họa vẽ nên mới hỏi đôi câu.”

“Biết mình là ‘bình thường’ là tốt rồi.” — Chu Túc nhếch môi, cười lạnh một tiếng, định kéo Diệp Thanh Nghiêu rời đi.

Không ngờ, người đàn ông trông ôn hòa, thư sinh ấy lại dám đưa tay ra, giữ lấy cổ tay Diệp Thanh Nghiêu, mỉm cười dịu dàng nhưng kiên định với Châu Túc:

“Diệp tiểu thư chưa nói là muốn đi với anh.”

Ánh mắt Câu Túc lập tức tối sầm lại, khóa chặt bàn tay đang nắm lấy cô.

Hắn ta… dám chạm vào cô?!

Chạm vào cô!

“Buông tay.”

Giọng nói của Chu Túc lạnh như băng.

Anh siết lấy cổ tay của Hà Tầm, lực đạo mỗi lúc một nặng.

Gương mặt Hà Tầm dần biến sắc vì đau, nhưng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.

Ngay lúc anh ta gần như không gượng được nữa…

Một bàn tay mềm mại, trắng muốt, đang nắm lấy chuỗi bồ đề, khẽ chạm vào mu bàn tay của Chu Túc.

“Chu tiên sinh, người nên ra ngoài trước… là anh mới phải.”

Chu Túc bỗng chốc mất khống chế, suýt nữa đã bóp gãy cổ tay của Hà Tầm.

“Diệp tiểu thư!” — Hà Tầm kêu lên đau đớn.

Diệp Thanh Nghiêu đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Châu Túc vẫn đang siết chặt.

Giọng cô bình tĩnh đến mức lạnh nhạt:

“Buông ra.”

Châu Túc có thể nhường nhịn cô mọi điều.

Muốn anh làm gì cũng được, muốn anh chịu oan, bị lạnh nhạt, bị ghét bỏ, anh đều cắn răng chịu đựng.

Nhưng chuyện này thì không.

Chuyện cô ở cạnh người đàn ông khác… thì không thể.

Anh không chịu được.

“Không buông!” Anh nghiến răng, nghiến từng chữ, đầu quay đi như trẻ con cố chấp, siết chặt hơn như thể muốn trút hết những tổn thương, ghen tuông và tức giận lên cổ tay người trước mặt.

Hà Tầm gần như tê liệt cả cánh tay.

“Tôi buông! Tôi buông ngay!” Hà Tầm cảm giác nếu không chịu thua, có lẽ hôm nay cánh tay anh ta sẽ không còn nguyên vẹn.

Cơn đau khiến giọng anh ta run rẩy:

“Tôi sẽ không cản Diệp tiểu thư đi với anh nữa… làm ơn, thả tôi ra.”

Chu Túc khẽ cười khẩy, giọng đầy mỉa mai, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Nghiêu, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Đây là người mà em bênh vực sao? Mẹ kiếp, đúng là… hèn nhát đến nực cười!”

Diệp Thanh Nghiêu liếc qua anh một cái, nét mặt bình thản, lạnh lẽo tảng băng.

Chu Túc nghẹn họng, lời chưa nói ra đã nghẹn ngược trở lại, chỉ có thể tức tối quay đầu đi.

Cuối cùng anh vẫn buông tay Hà Tầm ra.

Diệp Thanh Nghiêu rời khỏi trà quán, Chu Túc vội vã đuổi theo sau. Anh cảm nhận được cô đang không vui, mà bản thân anh cũng chẳng dễ chịu gì.

Sợ chọc giận “tổ tông nhỏ” của mình, anh vội cười làm lành:

“Tôi có mua bánh hoa tươi cho em, ăn không?”

“……”

“Thế còn bánh đậu xanh?”

“……”

“Còn có cả hạt dẻ nướng đường nữa đó!”

Diệp Thanh Nghiêu cứ thế bước thẳng về phía trước, hoàn toàn phớt lờ anh.

Chu Túc bắt đầu lo lắng, hạ giọng dò hỏi:

“Có phải em giận vì lúc nãy tôi nói hơi nặng lời với em không?”

Khi cô vừa ngồi vào xe, anh cũng hớt hải chui vào theo, tay chân lóng ngóng bóc một hạt dẻ nướng, đưa đến bên miệng cô, giọng đầy ân hận:

“Là tôi sai rồi, sau này tôi không nạt em nữa, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.