Gió lạnh lùa qua rèm cửa, ánh nến lay động dệt nên bóng dáng dịu dàng. Trước khung cửa trúc, Diệp Thanh Nghiêu dùng cây trâm bạc chậm rãi chỉnh lại tim đèn. Mấy trang sách trên bàn bị gió lật qua, mỗi trang như đang lặng lẽ ghi lại những suy tư không thành lời của cô lúc này.
Tóc bên tai bị gió khẽ cuốn, tạo nên đường nét mềm mại. Trong khoảnh khắc, cô như hoá thân thành một bài từ thời Tống, nhẹ nhàng, trong trẻo, và sâu lắng.
“Tiểu sư thúc ơi,” – giọng của Ớt Nhỏ vang lên ngoài cửa – “Trần Mộ và Ương Hột lại đến rồi, còn có cả Chu Túc nữa.”
Diệp Thanh Nghiêu chỉnh xong tim đèn, lấy khăn lau sạch trâm bạc trong tay.
Sách vẫn bị gió lật thêm vài trang, che đi đoạn cô đang đọc.
Ánh mắt cô vẫn bình thản, giọng cũng nhạt như thường:
“Không cần để ý.”
Ớt Nhỏ nghĩ ngợi một lát, rồi thấy cũng đúng. Mấy ngày nay ba người kia như hẹn nhau, cứ rủ nhau đến đạo quán. Ai cũng mang cùng một mục đích: gây sự chú ý với tiểu sư thúc. Trần Mộ và Ương Hội thì vì muốn được cô tha thứ, còn Chu Túc thì rõ ràng là đang ra sức lấy lòng.
Để đạt được mục đích, ba người đúng là không từ thủ đoạn nào. Kể từ ba hôm trước, đạo quán vốn thanh tịnh bỗng biến thành chiến trường “gà bay chó sủa”.
Ban đầu là Trần Mộ và Chu Túc cãi nhau vì chuyện ai đi chặt củi, kết quả Chu Túc đập búa trúng chân Trần Mộ. Sau đó là Chu Túc và Ương Hột tranh nhau việc ai cho mèo A Loan ăn, cuối cùng Chu Túc ném Ương Hột lên cây rồi bỏ mặc ở đó. Về sau, bất kể Trần Mộ hay Ương Hột đang làm gì, chỉ cần Chu Túc thấy, nhất định sẽ nhảy vào tranh phần.
Trước đây, Ương Hội còn biết chạy đi méc tiểu sư thúc, nhưng giờ cô chẳng thèm quan tâm. Trần Mộ thì lại chẳng dai bằng Chu Túc, hai cha con ngày càng rơi vào thế yếu.
Chu Túc mỗi ngày đều đến đạo quán từ rất sớm, hôm nào cũng mang theo một chậu cây non chưa nở hoa, đặt ở sân viện của tiểu sư thúc. Mặc cho cô chưa từng nhìn đến, nhưng anh vẫn kiên nhẫn.
Anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô mỗi ngày, nhất định phải có món đậu đỏ giòn cô thích. Sau đó, anh tiếp tục “đấu trí đấu dũng” với Trần Mộ và Ương Hội, rồi đạo quán lại vang lên tiếng Ương Hội khóc oà vì tức.
Ớt Nhỏ bật cười. Thật ra, cô khá thích đạo quán hiện tại. Tuy trông có vẻ “hỗn loạn”, nhưng lại ấm áp và tràn đầy sức sống.
Sự xuất hiện của Chu Túc, dường như đã mang theo cả hương vị nhân gian đến nơi đây.
“Tiểu sư thúc có thích Chu Túc không nhỉ?”
Ớt Nhỏ tựa đầu vào khung cửa trúc, chống cằm ngắm Diệp Thanh Dao rồi bất chợt hỏi.
Cô từng nghĩ, với một người vừa đẹp đẽ vừa thanh cao như tiểu sư thúc, trên đời này chắc chẳng có người đàn ông nào xứng đáng. Ngay cả sư thúc Tư Minh Yến trước kia, Ở Nhỏ cũng cảm thấy vẫn còn thiếu điều gì đó…
Tư sư thúc và tiểu sư thúc đúng là cùng một kiểu người, tính cách giống nhau, sở thích cũng tương đồng. Khi ở bên nhau luôn toát lên sự dịu dàng, yên ả như một dòng suối chảy êm. Nhưng Ở Nhỏ lại không thấy họ xứng đôi.
Vì họ quá hoàn hảo, quá điềm đạm, quá tự tại. Mỗi người đều sống trong thế giới riêng của mình, chưa từng, cũng chẳng có ý định, bước vào thế giới của người kia.
Họ giống như hai ngọn núi cao, nhìn nhau từ xa, tưởng gần mà thật ra giữa họ là cả một đại dương rộng lớn. So với họ, Chu Túc chẳng hoàn hảo, thậm chí có thể nói là không xứng với tiểu sư thúc. Nhưng anh lại có sự ấm áp. Anh không phải là ngọn núi cao kia, mà là dòng suối nhỏ quanh quẩn dưới chân núi, là cơn gió, là hạt mưa. Cô không cần bước xuống trần thế, anh sẵn sàng cúi mình, đưa tay ra làm điểm tựa để cô đứng cao hơn.
Chỉ là những việc rất đỗi bình thường thôi: bổ củi, nhổ cỏ, tỉa cành, hoặc nấu cho cô một bữa ăn, nhưng trong mắt Chu Túc lại ánh lên sự hài lòng và vui vẻ rõ rệt. Chính vì thế Ớt Nhỏ tin rằng, chỉ khi ở cạnh một người như anh, người ta mới thật sự cảm nhận được tình yêu là gì.
Diệp Thanh Nghiêu không bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của Ớt Nhỏ, giọng cô vẫn rất bình thản:
“Không đâu.”
“Tại sao vậy?”
“Trên đời này không phải chuyện gì cũng có lý do.”
Ớt Nhỏ khẽ lẩm bẩm một câu “tiếc thật”, rồi quay người định đi xem tiếp Chu Túc với Trần Mộ lại đang bày trò gì. Nhưng vừa quay đầu, cô liền thấy Chu Túc.
Anh đang đứng đó, cách không xa, tay ôm một chậu hoa. Ánh mắt vẫn còn ánh lên chút mong chờ chưa kịp tan đi, nhưng nỗi buồn đã bắt đầu hiện lên nơi khóe mắt. Nụ cười bên môi như bị đóng băng, có thứ gì đó đang sắp rơi xuống, có lẽ chính là niềm vui anh mang đến đã không được đón nhận.
Ớt Nhỏ lặng lẽ rút lui.
Chu Túc đứng yên một lúc, rồi cố trấn tĩnh lại, nở nụ cười như không có gì xảy ra, bước đến chỗ Diệp Thanh Nghiêu. Cô đang đọc sách, anh đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ, làm ra vẻ tự nhiên:
“Nó nở hoa rồi, tôi mang đến cho em xem.”
Diệp Thanh Nghiêu lật sang trang khác, ánh mắt không rời khỏi sách:
“Cảm ơn anh, cứ để đó.”
“Em đang đọc gì thế?” Chu Túc cố lờ đi cảm giác nghẹn ngào trong ngực, tựa vào khung cửa sổ, mỉm cười nhìn cô.
Diệp Thanh Nghiêu không trả lời.
“Em vẫn còn giận à?”
Từ sau hôm ở chùa Hương Lập, kể từ khi anh nói những lời đó, Chu Túc cảm thấy rõ, cô ngày càng lạnh nhạt với anh hơn.
Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Diệp Thanh Nghiêu bây giờ không còn là cô bé từng nghĩ đến cái chết, từng cần người dìu dắt như ngày xưa nữa. Cô đã trưởng thành, đủ mạnh mẽ để bình thản đối mặt với tất cả mọi chuyện. Vậy thì, anh lấy tư cách gì để nói với cô bằng cái kiểu “anh hiểu em”, “anh nhìn thấu tất cả”, hay “anh có thể cho em một câu trả lời đúng đắn”?
“…Tôi xin lỗi. Đừng giận nữa được không?”
Ngón tay đang lật sách của Diệp Thanh Dao khựng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Chu Túc nâng chậu hoa trong tay lên, làm bộ dáng đáng thương xin tha:
“Lần trước tôi lỡ lời. Diệp đại nhân đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như tôi, nói với tôi một câu thôi, được không?”
“Nói gì?”
Anh cười cười, giơ tay chạm khẽ vào tóc mai cô.
Diệp Thanh Nghiêu cảm thấy có thứ gì đó được cài vào tóc mình. Ngón tay anh lướt rất nhẹ quanh vành tai cô, mang theo chút lưu luyến, nhưng cuối cùng vẫn biết dừng lại đúng lúc.
“Chỉ cần em chịu nói, nói gì cũng được.”
Cô dời mắt, trong gương trên bàn phản chiếu một bông hoa trúc đào nhỏ xinh đang nằm giữa mái tóc cô.
“Anh tự làm đấy.”
Cô giơ tay định chạm vào, Chu Túc vội vàng giữ lại:
“Đừng vứt! Tôi làm cái đó mất bao nhiêu thời gian rồi!”
“Bao lâu?”
“Thức mấy đêm liền đấy, em thấy đủ chưa?”
“Chỉ để làm mỗi cái này thôi à?”
Chu Túc nhún vai, làu bàu:
“Đồ tặng em mà, sao mà dám làm qua loa?”
Thật ra Diệp Thanh Nghiêu cũng không định vứt, chỉ muốn sờ thử một chút thôi. Giờ nghe anh nói vậy, cô cũng chẳng buồn đụng tới nữa, cầm sách lên đọc tiếp.
“…Tay nghề không được đẹp cho lắm.”
Chu Túc thoáng chán nản, nhưng rất nhanh đã bật cười, ánh mắt cong cong như muốn dỗ dành:
“Lần sau tôi làm cái đẹp hơn cho em nhé.”