Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 52: Thanh Nghiêu à, em rất tốt



Tất nhiên, Diệp Thanh Nghiêu chưa từng định nói cho anh biết cái gọi là “đáp án”, bởi thật ra cũng chẳng hề có đáp án nào cả. Ngay từ đầu, cô đã không cho rằng bản thân cần phải kết hôn hay được ai yêu thương. Cô sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ sống cô đơn đến hết đời.

Cô rút tay ra khỏi tay Chu Túc, phớt lờ ánh mắt nóng rực của anh, quay sang nhìn Không Tịch – người đang đứng một bên xem chuyện như đang xem kịch vui.

“Tranh vẽ xong rồi.”

Việc chọn hoa đào là do Không Tịch yêu cầu.

Một nơi Phật môn vốn coi “tứ đại giai không” là chân lý, vậy mà lại đòi một bức tranh hoa đào để làm gì? Diệp Thanh D không hỏi. Cô từ trước đến nay vốn không thích can dự vào chuyện người khác, nên khi Không Tịch mở lời xin tranh, cô chỉ gật đầu, không hề thắc mắc.

Không Tịch cười mang theo nét mặt bí hiểm, đưa mắt nhìn về phía Chu Túc. Ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người Diệp Thanh Nghiêu, mặc dù cô chẳng hề liếc nhìn anh lấy một lần, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc anh cứ nhìn cô mãi, như thể có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Chu Túc lại liếc nhìn cô. Biểu cảm của cô vẫn điềm tĩnh, không hề tỏ ra khó chịu hay cản trở gì. Dù sao bức tranh cũng là để tặng Không Tịch, còn Không Tịch muốn tặng ai là chuyện của ông ta.

Không Tịch mỉm cười, nói:

“Vậy thì tặng cho Chu tiên sinh đi.”

Chu Túc sững lại trong vài giây, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi Diệp Thanh Nghiêu mà nhìn sang Không Tịch. Không Tịch gật đầu với anh, nụ cười mang theo chút ý vị khó lường.

Chu Túc từng rất muốn có được một bức tranh do “người bạn tốt” Không Tịch vẽ, nhưng ông luôn không nỡ đem bán. Vậy mà giờ lại dễ dàng tặng đi.

“Cảm ơn.”

Sợ Không Tịch đổi ý, anh lập tức cuộn tranh lại, ôm chặt vào lòng như báu vật.

Phát hiện Diệp Thanh Nghiêu đang nhìn mình, Chu Túc nghiêng đầu, ghé sát tai cô, nhỏ giọng khen ngợi:

“Em vẽ đẹp thật đấy. Về nhà tôi sẽ treo bức này ở chỗ dễ thấy nhất.”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn vào mắt anh, thấy rõ sự trân quý và vui mừng không hề che giấu.

Giọng điệu của anh đầy vẻ tự hào, như thể đang khoe với cả thiên hạ rằng – người con gái này tốt đẹp đến mức nào.

Cô khẽ ngẩn ra. Thật ra, cô không thích vẽ hoa đào, cũng chẳng giỏi vẽ hoa đào. Tư Minh Yến từng nói, tranh hoa đào của cô trông yêu mị quá mức, thiếu đi vẻ thanh tao vốn có.

Từ sau lần ấy, cô gần như không đụng tới đề tài này nữa.

Chu Túc từng xem qua rất nhiều bức tranh quý, chẳng lẽ anh không phân biệt được đâu là tranh tốt, đâu là tranh tệ sao?

“Anh thật sự thấy bức tranh này đẹp à?”

Chu Túc tinh ý nhận ra cô không thích bức tranh ấy.

“Vậy nó dở ở đâu?” – Anh hỏi ngược lại, rồi một lần nữa mở tranh ra xem.

Trong rừng đào rực rỡ là từng bông hoa nở rộ yêu mị, sống động đến mức như muốn phá vỡ ranh giới của chất liệu giấy Tuyên Thành, chen ra ngoài thế giới thật. Cành lá cũng như muốn vươn dài ra, đâm xuyên qua mặt giấy mà thức dậy.

Hoa đào vốn đã rực rỡ, ít người chọn vẽ, vì dễ bị chê là lòe loẹt, tầm thường. Nhưng bức tranh này của Diệp Thanh Nghiêu lại mang một sức sống mãnh liệt, đầy sinh khí, Chu Túc cảm thấy nó còn đẹp hơn bất kỳ bức tranh nào cô đã từng vẽ.

“Hoa đào của em…”

Anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt có phần thần bí.

Diệp Thanh Dao quay sang nhìn anh.

Chu Túc khẽ nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ:

“Có sức sống mê hoặc, đến mức nếu là hoa đào thật, chắc cũng phải cúi đầu thán phục vì sự khác biệt. Tôi nghĩ em nên vẽ nhiều hơn.”

Cô hơi bất ngờ.

Hình như đây là lần thứ hai, anh và Tư Minh Yến có ý kiến trái ngược nhau.

Lúc này, Không Tịch lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

“Tôi đã chuẩn bị xong cơm chay rồi, cùng ăn một chút nhé?”

Cô định từ chối, thì Chu Túc bỗng kéo cổ tay cô bước đi:

“Đi đi, thử một chút cũng hay, cơm chay ở đây ngon lắm đấy.”

Diệp Thanh Nghiêu đương nhiên biết chỗ này cơm ngon.

“Chu Túc, buông tay.”

Chu Túc không cưỡng ép nữa.

Anh ôm tranh, bóng dáng cao ráo chìm vào dưới tán phong đỏ, ánh nắng xuyên qua lá cây, gió thổi bóng đổ lay động, tạo nên một vẻ dịu dàng khó diễn tả.

Anh nghiêng người xuống, cười hỏi:

“Nếu không nắm tay được, tôi kéo tay áo em thì có được không?”

“… Được thôi.”

Miệng thì đồng ý là vậy, nhưng ngay giây tiếp theo, Chu Túc lại bất ngờ kéo tay cô chạy. Mà Diệp Thanh Nghiêu, xưa nay làm việc gì cũng thong thả, đương nhiên không thích kiểu chạy vội vàng này. Cô hơi nhíu mày, liên tục muốn rút tay ra, nhưng anh lại càng nắm chặt.

Anh dắt cô chạy xuyên qua con đường lát đá phủ đầy lá phong, mặc cho cánh lá đỏ lướt qua người, vạt đạo bào màu khói của cô phất phơ trong gió.

Khi họ đến trai đường thì vẫn còn khá vắng người. Anh kéo cô đến một chiếc bàn không ai ngồi rồi bảo cô ngồi xuống.

“Đợi tôi, tôi đi lấy cơm.”

Trước khi đi, anh nhẹ nhàng đặt bức tranh xuống bàn như của quý, quay sang dặn dò:

“Giữ hộ tôi một chút, không ai được đụng vào… tất nhiên, chỉ có em là ngoại lệ.”

Diệp Thanh Nghiêu nhướng mày cười nhạt:

“Không sợ tôi xé mất à?”

Chu Túc giật mình, vội vàng giành lại bức tranh, không dám để cô giữ nữa.

Diệp Thanh Nghiêu hơi cong môi cười.

Nhưng rồi cô hơi khựng lại.

Cô đang cười vì điều gì?

Vì Chu Túc? Hay là vì hành động bảo vệ tranh quá mức của anh?

Vài phút sau, anh bê một khay đồ ăn quay lại.

Rau măng xào, trứng hấp bí đỏ, đậu hũ Tứ Xuyên, và một đĩa rau củ ba màu.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn bàn đầy đồ chay, nghĩ rằng thế là xong rồi.

Ai ngờ anh lại hỏi:

“Muốn ăn thêm trái cây không?”

Cô ngước mắt nhìn anh.

Chu Túc búng tay:

“Đợi một tí!”

Diệp Thanh Nghiêu nhớ rất rõ, trong chùa không có trái cây. Anh định kiếm đâu ra?

Chẳng mấy chốc, Chu Túc quả nhiên mang ra mấy đĩa trái cây, có chuối, dưa lưới và cherry.

Cô nhướng mày:

“Ở đâu ra vậy?”

“Cướp được đấy.” – Anh trả lời tỉnh bơ.

Diệp Thanh Nghiêu liếc nhìn ngón tay cái của anh, phát hiện chiếc nhẫn ngọc anh thường đeo đã biến mất, liền hỏi nhẹ:

“Anh dùng nhẫn đổi với dì bếp à?”

Chu Túc lầm bầm:

“Em đừng thông minh thế có được không…”

“Chu tiên sinh giàu như thế, đâu cần dùng đồ bên người để đổi.”

Cô không biết rằng, Chu Túc bây giờ… đã chẳng còn được gọi là “giàu”.

Anh cắm từng miếng trái cây vào tăm, vừa làm vừa thầm nghĩ, phải nhanh chóng xoay tiền thôi, kẻo sau này không nuôi nổi Diệp Thanh Dao, thì thật mất mặt chết đi được.

Anh đẩy mấy đĩa trái cây sang trước mặt cô, múc cơm đưa cho cô.

Diệp Thanh Nghiêu để ý thấy anh chẳng biết đào đâu ra một cái khung tranh, đã lồng bức hoa đào vào và đeo sau lưng như báu vật.

“Thích đến vậy à?”

Chu Túc dùng đũa chung gắp cho cô mỗi món một miếng đầu tiên. Anh hiểu rõ câu cô hỏi là gì, nhưng lại không trả lời ngay mà chỉ nói:

“Ăn trước đi.”

Cô nhìn vào bát của anh, chỉ có vài cọng rau xanh, ăn với cơm trắng. Thế mà tay vẫn không ngừng gắp thức ăn cho cô.

“Ăn đi chứ.”

Anh chẳng động vào món nào trên bàn, chỉ lặng lẽ ăn cơm trắng.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn ra được tâm ý của anh.

Phật gia có quy tắc “quá ngọ bất thực” – không ăn sau giờ trưa. Đồ ăn chay trong chùa vốn ít ỏi, mỗi món chỉ vài đũa là hết. Chu Túc đang sợ cô ăn không đủ, nên nhường hết cho cô.

Cô khẽ nhíu mày, không thích kiểu hy sinh bản thân như thế.

“Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị à?” Chu Túc ngừng đũa hỏi.

Cô thờ ơ đáp:

“Nhạt quá.”

Chu Túc nhìn mâm cơm đầy món chay, không hề nghĩ cô đang chê bai, trái lại còn gật đầu tán đồng:

“Ừ, đúng là hơi nhạt.”

“Này, đợi một chút.” – Anh nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, chẳng biết định làm gì.

Diệp Thanh Nghiêu cau mày. Cô cứ nghĩ rằng nếu mình tỏ ra không hợp khẩu vị, anh sẽ chịu ăn nhiều hơn một chút. Không ngờ anh lại chẳng nói chẳng rằng mà rời đi ngay.

Chẳng bao lâu sau, anh quay lại, nói:

“Ăn tạm lót dạ trước đi, tôi quay lại ngay.”

“Anh định làm gì?”

Chu Túc khẽ cười, nét mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều:

“Đi tìm món mặn cho em ăn chứ sao.”

Anh đi rất nhanh, không cho cô cơ hội ngăn lại.

Một lát sau, Không Tịch bước đến, thấy cô ngồi một mình trước bàn, còn cả mâm thức ăn thì gần như chất đầy trong bát của Diệp Thanh Nghiêu, nhưng cô vẫn chưa đụng đũa.

“Không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải. Không cần nếm cũng biết, chắc vẫn như hương vị cũ thôi.”

Không Tịch bật cười đầy ẩn ý:

“Chu tiên sinh là người trọng tình cảm. Đến cả bữa cơm chay bình thường như thế này cũng muốn chia sẻ với cô, lại không nghĩ rằng cô đã từng ăn không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà, ý nghĩa đôi khi quan trọng hơn hương vị, đúng không?”

“Đại sư đang muốn nói điều gì?”

Không Tịch nhìn về phía núi xanh xa xa, khẽ cười:

“Người có thể độ cô, đã xuất hiện rồi.”

“Tôi chẳng cần ai độ cả.”

“Có lẽ vậy.”

Không Tịch không tranh cãi. Ngay cả sư phụ cô và Tư Minh Yến còn chẳng cãi nổi cô, thì huống gì là anh ta.

Sau khi Không Tịch rời đi, Diệp Thanh Nghiêu vẫn ngồi yên tại chỗ. Nửa tiếng sau, Chu Túc vẫn chưa quay lại. Đúng lúc cô vừa nhấc đũa lên thì nghe thấy tiếng bước chân.

Chu Túc trở về với một con gà quay trong tay. Nhìn bàn cơm chẳng có gì thay đổi, anh nhíu mày:

“Sao em vẫn chưa ăn?”

“Lúc nãy chưa đói.”

“Bây giờ thì sao?”

“…Ừ.”

Chu Túc mỉm cười, rút con dao nhỏ mang theo bên người ra cắt phần thịt mềm nhất cho cô. Diệp Thanh Nghiêu vô tình liếc thấy vết thương trên ngón tay anh.

Chu Túc cũng nhận ra ánh nhìn của cô, liền tùy ý giải thích:

“Lúc bắt con gà này, nó hung dữ ra trò đấy. Nhưng tôi còn dữ hơn nó. Thế là mới bắt được, mang về cho em ăn nè.”

Diệp Thanh Nghiêu không nói gì. Vết thương đó rõ ràng giống bị bỏng hơn là vết cào, nhưng cô không hỏi, xem như giữ thể diện cho anh. Rốt cuộc, cô cũng ăn vài miếng thịt gà nướng.

Chu Túc ánh mắt đầy mong đợi:

“Thế nào?”

“Cũng được.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lọc từng miếng thịt, cẩn thận xếp vào đĩa sạch rồi dâng hết cho cô, còn bản thân thì tiếp tục ăn cơm trắng đã nguội.

Diệp Thanh Nghiêu không nói gì, chỉ gắp thịt cho vào giữa các món rau, rồi tiếp tục ăn cơm như thể chẳng có chuyện gì. Nhưng hành động nhỏ đó đủ khiến Chu Túc lại thấy như được ưu ái vô cùng.

Không chịu nổi ánh mắt sáng rỡ như trẻ con được khen của anh, cô hờ hững nói:

“Tôi ăn một mình không hết.”

Chu Túc làm như không hiểu, cười đáp:

“Vậy để tôi giúp em.”

Bữa cơm ấy, hai người ăn rất hòa hợp, ít nhất là theo cảm nhận của Chu Túc. Với anh, đây là bữa ăn thoải mái nhất từ khi quen biết Diệp Thanh Nghiêu.

Cơm nước xong thì trời cũng sập tối, Diệp Thanh Nghiêu định đến chào tạm biệt đại sư Không Tịch. Nhưng Chu Túc lại cư xử có phần “táo bạo”, một lần nữa nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía sau núi.

“Chu tiên sinh còn muốn làm gì nữa?” Cô bắt đầu thấy phiền.

Chu Túc quay đầu lại, trong ánh sáng mờ mờ, anh nhìn cô chăm chú:

“Em đã từng leo lên sau núi của chùa Hương Lập chưa? Tôi hay đến đó. Cảnh đẹp lắm.”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Hay là do em không leo nổi? Vậy để tôi cõng em nhé?”

Diệp Thanh Nghiêu im lặng, ánh mắt lạnh nhạt.

Mỗi lần cô im lặng, đều là từ chối. Chu Túc hiểu điều đó.

Anh không ép nữa, gật đầu:

“Được thôi, khi nào em muốn đi, hãy nói với tôi. Tôi sẽ đi cùng.”

Cô quay người bước đi, anh vẫn lặng lẽ theo sau, đột nhiên hỏi:

“Em có biết vì sao anh muốn đưa em lên núi không?”

Cô không đáp. Chu Túc đã quen với sự thờ ơ đó.

“Vì tôi thực sự thấy em rất giống một cái cây mọc sát mép vách núi,” – Anh nói khẽ – “rõ ràng nguy hiểm bốn bề, vậy mà vẫn kiên cường vươn lên, mặc gió mưa bão tuyết, chưa từng cúi đầu, lúc nào cũng điềm tĩnh đứng trên đỉnh cao, kiêu ngạo mà vững vàng. Thật sự… rất vĩ đại.”

Vĩ đại?

Bước chân của Diệp Thanh Nghiêu khựng lại.

Anh vừa dùng từ “vĩ đại” để nói về cô ư?

Chu Túc vẫn luôn quan sát phản ứng của cô. Thấy cô dừng lại, anh lập tức bước lên phía trước, cẩn thận ôm lấy bức tranh hoa đào , bức tranh mà anh vẫn mang theo bên mình suốt cả buổi, ngay cả lúc xuống bếp làm gà nướng cũng không chịu rời, rồi nói với cô:

“Tôi thật sự rất thích bức tranh này. Không chỉ vì nó do em vẽ, mà vì sức sống mãnh liệt bên trong nó. Nó khiến tôi nghĩ đến em, một sự sống hoang dại nhưng mạnh mẽ, bền bỉ mà kiêu hãnh.”

“Cho nên, Thanh Nghiêu à, em thật sự rất tốt. Đừng tự hạ thấp bản thân mình.”

Anh đã nhìn ra rồi, nhìn ra cô không thích bức tranh ấy. Thế nên anh mới vòng vo, cố gắng mọi cách để cô thay đổi cách nhìn.

Nhưng tất cả chỉ là việc làm thừa thãi.

“Có thể em sẽ thấy những gì tôi làm thật ngốc nghếch, thật trẻ con,” Chu Túc cười nhạt, gương mặt trong chiếc đạo bào màu lam sẫm toát lên vẻ ôn hòa, dáng đứng thẳng thắn toát ra khí chất hiếm thấy – “Nhưng nếu những điều đó có thể khiến em nhận ra em là người tuyệt vời nhất trên đời này, thì mọi nỗ lực đều xứng đáng.”

Không Tịch từng nói, người bạn tốt của anh, Diệp Thanh Nghiêu, từ nhỏ đã không nhận được tình thương nào thực sự chân thành. Mọi sự yêu thương dành cho cô, đều là vì một người khác.

Chu Túc đã từng tự hỏi, người đó là ai. Và bây giờ, anh đã có câu trả lời.

“Thanh Nghiêu,” – anh nói, ánh mắt chân thành –

“Em không cần phải so sánh bản thân với mẹ mình. Bà ấy có thể từng là người tài sắc khuynh thành trong thời đại của bà. Nhưng bây giờ là thời đại của em. Diệp Thanh Nghiêu, em chỉ cần là chính mình, không cần phải sống dưới cái bóng của bất kỳ ai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.