Mọi người xung quanh đều biết tính khí của Diệp Thanh Nghiêu, bề ngoài dịu dàng như nước, nhưng thực chất lại kiên cường đến lạ, một khi đã nói là làm, không bao giờ thay đổi.
Trần Mộ nghe đến cái gọi là “gã đàn ông hoang dã” thì vô cùng chấn động, trong lòng như bị bóp nghẹt. Chẳng lẽ khoảng thời gian anh vắng mặt, thật sự có người đàn ông nào bước vào trái tim cô rồi sao?
Anh muốn hỏi, nhưng lại không dám. Bao lần lời đến bên môi lại nuốt xuống, tâm trí rối bời bởi tiếng khóc nghẹn ngào của Ương Hột.
Ương Hột là đứa trẻ mồ côi, từ khi được Trần Mộ nhận nuôi, cậu bé thường xuyên gặp Diệp Thanh Nghiêu. Bị vẻ ngoài dịu dàng của cô mê hoặc, cậu dần sinh ra sự lệ thuộc như với một người mẹ. Không biết từ bao giờ, cậu đã bắt đầu gọi cô là “Mẹ”.
Diệp Thanh Nghiêu xưa nay luôn thờ ơ với vạn sự, không cố ý sửa lại cách xưng hô đó, còn Ương Hột thì càng thêm liều lĩnh, thật sự xem cô là mẹ.
Những năm qua, Trần Mộ đôi khi cũng từng mang ảo tưởng, cảm thấy ba người họ giống như một gia đình nhỏ ấm áp, hạnh phúc. Nhưng giờ đây giấc mơ ấy vụn vỡ, anh ta bắt đầu luống cuống, bất lực.
Ương Hột khóc đến khản tiếng, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nhưng Diệp Thanh Nghiêu chỉ nhàn nhạt uống trà, chẳng còn chút dịu dàng hay xót thương như trước kia.
Trần Mộ bỗng thấy không hiểu nổi, rốt cuộc trong lòng cô, Ương Hột là gì?
“Thanh Nghiêu, hay là… em tha thứ cho nó lần này đi?” Trần Mộ biết rõ tính cô, nên lời cầu xin này với anh mà nói thật sự khó khăn.
Ương Hột ngừng khóc, nghẹn ngào nấc lên, ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía Diệp Thanh Nghiêu.
Cô đặt chén trà xuống, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, yên lặng nhìn Trần Mộ chăm chú đến mức khiến anh chột dạ, ánh mắt dần tránh né.
Ương Hột định khóc tiếp để lay chuyển cô, cố lấy lại tinh thần chuẩn bị gào lên, nhưng vừa bị ánh mắt nhàn nhạt của cô quét qua, đã nghẹn cứng nơi cổ họng, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Trần Mộ cũng không dám mở miệng thêm một lần nào nữa.
Chuyện này, xem như đã an bài. Không ai có thể thay đổi được gì.
Lúc ấy, Không Tịch nhận ra tâm trạng của Chu Túc sau khi ra ngoài trở về dường như đặc biệt tốt. U uất nơi chân mày đã tan đi không ít, anh nằm trên ghế xích đu trong sân phơi nắng, dáng vẻ thảnh thơi, lười biếng hiếm thấy.
“Chu tiên sinh hôm nay có chuyện vui sao?”
Chu Túc chỉ cười mà không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
Anh thật không ngờ Diệp Thanh Nghiêu lại vì anh mà trách mắng con trai mình. Có lẽ, trong lòng cô, anh cũng không phải là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Nếu tâm trạng tốt, thì cùng tôi đi gặp một người bạn cũ nhé.”
Chu Túc nhướng mày: “Cô ấy cũng ở đây à?”
“Phải. Cô ấy hiếm khi tới, cậu đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.”
Chu Túc cười khẩy: “Nghe ông nói, cứ như thể là nhân vật ghê gớm lắm.”
Không Tịch mỉm cười: “Quả thực như vậy. Cậu từng khen cô ấy vẽ đẹp, chữ đẹp, trà cũng pha ngon. Sao thế? Giờ đổi giọng rồi à?”
Chu Túc khoanh tay gác sau đầu, chân bắt chéo, giọng điệu lười nhác:
“Tôi đã gặp được một người còn giỏi hơn thế nữa.”
Không Tịch “ồ” một tiếng, tỏ vẻ hứng thú: “Vậy sao? Kể tôi nghe xem nào.”
Chu Túc hơi nheo mắt, trong lời nói đầy tự hào và kiêu hãnh chưa từng thấy ở anh:
“Dù người bạn ông có tài giỏi đến đâu, cũng không bằng người con gái mà tôi quen đâu, phải nói là kinh tài tuyệt diễm, độc nhất vô nhị!”
Không Tịch xoay nhẹ chuỗi Phật châu trên tay, cười khẽ: “Xem ra Chu tiên sinh thật lòng thích cô ấy.”
Chu Túc không phủ nhận, vì đúng là như vậy.
Anh không biết mình đang nghĩ đến điều gì, nhưng ánh cười trong đáy mắt lại càng sâu hơn.
“Nhưng để công bằng mà nói, người bạn của tôi cũng là người kinh tài tuyệt diễm, độc nhất vô nhị. Cậu gặp rồi sẽ hiểu.”
Chu Túc lập tức nhíu mày, tỏ rõ vẻ không vui, vì trong lòng anh, Diệp Thanh Nghiêu mới là người giỏi nhất!
Anh không tin có ai có thể sánh bằng cô.
“Được thôi.”
Anh bật người ngồi dậy, ánh mắt đầy thách thức:
“Cùng đi xem thử nào, cái người mà ông cho là ‘kinh tài tuyệt diễm, độc nhất vô nhị’, rốt cuộc là hạng người ra sao mà cũng dám đem ra so với Diệp Thanh Nghiêu của tôi!”
Không Tịch bị dáng vẻ lúc này của Chu Túc chọc cho bật cười. Một Chu Túc nóng lòng muốn chứng minh rằng cô gái mình thích là người tuyệt vời nhất — vừa xa lạ, lại vừa không khiến người ta cảm thấy ghét bỏ.
“Vậy thì đi thôi.”
Không Tịch đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Chu Túc, dễ dàng nhận ra anh chẳng mấy hứng thú.
“Chu tiên sinh đúng là càng lúc càng khiến tôi bất ngờ.”
“Sao thế?”
“Trước kia cậu đối với nữ giới luôn đầy hứng thú, sao giờ chỉ bảo cậu gặp một cô gái thôi mà nhìn như thể đang bị ép làm chuyện bản thân cực kỳ không muốn?”
Đúng là chuyện anh không còn hứng thú nữa.
Từ lần đầu vì Diệp Thanh Nghiêu mà không thể chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác, rồi liên tục xuất hiện những phản ứng lạ lùng. Anh từng thử phản kháng, nhưng tất cả đều vô ích. Chỉ đến khi anh thực sự nhận ra tình cảm của mình, chấp nhận nó, những triệu chứng ấy mới biến mất, và đồng thời, anh cũng hoàn toàn đánh mất hứng thú với mọi cô gái khác.
Không biết từ khi nào, anh không còn nhìn đến bất kỳ ai khác ngoài Diệp Thanh Nghiêu nữa. Không để ý họ có quyến rũ không, thú vị không, có thể khiến anh động lòng hay không, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
“Chán ngắt.”
Không Tịch bật cười hỏi: “Vậy cô gái mà cậu thích có thú vị không?”
Chu Túc lại khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Cô ấy còn chán hơn.”
“Thế sao cậu lại thích?”
Phải rồi.
Tại sao cơ chứ?
Rõ ràng cô ấy chẳng bao giờ cố lấy lòng ai, luôn trái ý anh, còn khiến anh tức đến phát bệnh. Tính cách thì lạnh nhạt, khó đoán, nhìn rắn độc còn dịu dàng hơn khi nhìn anh. Nhưng anh vẫn cứ thích, thích đến mức không thể giận cô, dù cô có đối xử với anh thế nào cũng chẳng thể oán trách, như thể là báo ứng vậy. Anh, vốn dĩ là người phải chịu sự hành hạ của cô.
“Chắc là… tôi bị ngược đãi quen rồi.”
Không Tịch ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Túc chỉ nhún vai, cười uể oải, đầy bất cần nhưng lại mang theo chút ngọt ngào khó nói thành lời.
Hai người đi đến thiền phòng phía sau viện, đón chào họ là một khu vườn đầy lá phong đỏ rực. Tường chùa vàng, mái ngói nâu sẫm, hương đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa, tiếng tụng kinh ngân nga như gột rửa tâm hồn. Trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rọi xuống khiến con người cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Chu Túc bất chợt nghĩ đến Diệp Thanh Nghiêu, cô hẳn sẽ rất thích nơi này. Nằm trên ghế mây ôm lấy con mèo nhỏ đọc sách, thật là một khung cảnh thanh nhàn đến không thể đẹp hơn.
Chu Túc bất giác nảy ra ý định: sau này nhất định phải chuẩn bị cho cô nhiều viện nhỏ khác nhau, mỗi nơi một cảnh, mỗi cảnh một sắc. Cảnh sắc như vườn phong đỏ này phải có một chỗ, hồ sen cũng phải có, rừng trúc cũng phải có. Tất cả những thứ vương chút phong nhã ấy đều vô cùng hợp với cô, anh muốn tặng hết cho cô.
Anh chìm sâu vào suy nghĩ, khóe môi khẽ cong lên. Không Tịch nhìn ra nhưng không vạch trần, chỉ nhẹ giọng nói:
“Chu tiên sinh, đến rồi. Bạn tôi đang ở bên trong.”
Chu Túc nhếch môi cười khẩy:
“Ra vẻ thần bí như thế, tôi muốn xem xem rốt cuộc là hạng người nào mà cũng dám…”
Anh vừa cất giọng mỉa mai, vừa đẩy cửa bước vào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người con gái trong phòng, mọi lời lẽ đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Một thân đạo bào màu khói nhẹ, tóc búi cao bằng trâm gỗ, cô đứng trước cửa sổ, bên nền đỏ rực của rặng phong, tay cầm bút họa, ngẩng đầu nhìn anh. Gió thoảng nhẹ qua, tóc và tay áo lay động, chỉ một cái nhìn ấy, liền khiến tim Chu Túc khẽ run, rối loạn hết cả tiết tấu.
Anh sững người đứng nơi cửa, cái tên vừa đến bên môi lập tức trùng khớp với người trước mặt — là Diệp Thanh Nghiêu.
Lá phong đỏ ngoài cửa sổ như từng chùm hoa nở rộ, theo gió mà lắc lư, dường như cũng tranh nhau để được cô liếc mắt ngắm nhìn.
Cô nâng cổ tay cầm bút, một đoạn cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, còn bức tranh cô đang vẽ, hoa đào rực rỡ đến thế, mà vẫn không thể sánh bằng một chấm chu sa giữa đôi mày nàng, vừa kiêu sa vừa thanh tú.
Nào có ai là kẻ “hư danh giả tạo”? Rõ ràng trước mắt anh là người con gái mà anh ngày đêm mong nhớ.
Thì ra, tìm khắp thế gian không thấy, ngoảnh đầu lại đã ở ngay gần trong gang tấc, người ấy, ở nơi ánh đèn leo lắt, đang nhìn anh.
“Chu tiên sinh, đây chính là người bạn mà tôi vẫn luôn nhắc đến với cậu — Vân Đài Quan, Vân Đài Sơn…”
“Diệp Thanh Nghiêu.” Chu Túc vẫn chăm chú nhìn cô, thay Không Tịch nói nốt câu chưa trọn.
“Cậu biết cô ấy à?” Không Tịch cố tình hỏi, dù trong lòng đã có câu trả lời.
Chu Túc không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô hồi lâu. Anh vốn định nhìn đủ rồi sẽ quay đi để giữ chút thể diện, nhưng vừa gặp quỷ vậy, thế nào cũng chẳng thể rời mắt.
Ban đầu còn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó anh dứt khoát buông thả, cứ thế mà nhìn, chẳng thèm che giấu.
Thì sao chứ?
Anh vốn đã yêu cô, yêu đến không lối thoát. Huống hồ bây giờ còn biết, hóa ra người đã ảnh hưởng đến mình suốt bao ngày tháng qua, chính là cô.
Duyên phận, từ lâu đã sớm được định sẵn.
Trong lòng Chu Túc chợt dâng lên một tia ngọt ngào kỳ lạ, nhưng khi nghĩ đến việc cô hiện nay đã là người của kẻ khác, tim anh lại dần dần trở nên đắng chát.
“Diệp đạo trưởng không ở nhà với chồng sao, lại có hứng thú chạy đến đây vẽ hoa đào?”
Chu Túc buông lời đầy châm chọc, ngữ khí ghen tuông lộ rõ mồn một.
Không Tịch ngạc nhiên: “Diệp đạo trưởngkết hôn từ khi nào vậy?”
Chu Túc sững người, nhất thời không kịp phản ứng. Chẳng lẽ quan hệ họ tốt đến vậy mà kết hôn cũng không báo cho Không Tịch biết?
Diệp Thanh Nghiêu đặt bút vẽ xuống, cầm lấy chuỗi bồ đề đặt trên bàn, nhẹ nhàng xoay trong lòng bàn tay, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía anh:
“Không vào trong à?”
Không Tịch bước vào trước, vẫn tò mò hỏi tiếp:
“Đạo trưởng không phải vẫn luôn độc thân sao?”
Câu nói đó khiến lồng ngực Chu Túc như chấn động, một niềm vui bất ngờ bùng nổ, anh lập tức quay phắt sang nhìn Diệp Thanh Nghiêu.
Cô chỉ khẽ mỉm cười, không nói một lời.
“Em độc thân!?” Chu Túc gần như không khống chế được giọng nói đang run lên vì xúc động và vui mừng, là niềm hân hoan không thể đè nén. Anh gần như muốn nhảy cẩng lên, phấn khích chạy về phía cô, suýt chút nữa vấp phải ngưỡng cửa, nhưng lúc này nào còn quan tâm đến thể diện.
“Nghĩa là em không có chồng, cũng chẳng có con trai!”
Không Tịch nhìn bộ dạng vui mừng ra mặt của Chu Túc, bật cười:
“Chu tiên sinh, chưa từng kết hôn thì lấy đâu ra chồng với con.”
Đúng vậy.
Phải rồi!
Ánh mắt Chu Túc lúc này sáng hơn bất kỳ lúc nào. Giây phút ấy trở thành khoảnh khắc vui sướng nhất trong đời anh.
Nhưng ngay khi niềm vui dâng tràn, nỗi bất an cũng ập đến. Nếu cô chưa từng kết hôn, vậy cô và Trần Mộ là quan hệ gì? Vì sao lại cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ? Cô có thích Trần Mộ không? Nếu không thích, thì kiểu người như thế nào mới là gu của cô?
Hàng trăm câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu anh, nhưng cuối cùng, anh chỉ hỏi được một câu:
“…Tại sao em lại lừa tôi?”
Thật ra nói là lừa cũng không đúng. Cô chưa từng phủ nhận, cũng chưa từng giải thích. Điều đó hoàn toàn hợp với tính cách của cô, chẳng hề quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh, vẫn không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả: Vì sao phải giải thích với anh? Tôi cần lý do gì sao?
“Được thôi.”
Sự cúi đầu và nhún nhường của Chu Túc khiến Không Tịch thoáng sửng sốt, ông không ngờ cách họ đối đãi với nhau lại như vậy. Một người kiêu ngạo như Chu Túc, giờ phút này lại trở nên đáng thương và ngoan ngoãn như chú chó đã được huấn luyện. Lúc nảy, ngay trước khi bước vào phòng, anh còn hùng hổ bao nhiêu, thì bây giờ lại dễ bị nắm thóp bấy nhiêu.
Chu Túc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy chuỗi bồ đề trong tay Diệp Thanh Nghiêu, cô liếc nhìn tay anh, nghe thấy giọng nói đầy thăm dò:
“Ương Hột… thật ra tôi cũng rất thích nó. Hay là để tôi cùng em chăm sóc nó nhé? Tôi có thể cho nó điều kiện tốt hơn.”
Chỉ thiếu nước nói thẳng: Em đừng ở bên Trần Mộ nữa, có được không?
Diệp Thanh Nghiêu rút lại chuỗi bồ đề đang bị anh nài nỉ v**t v*. Nhưng Chu Túc lại lập tức túm lấy tay áo cô, ánh mắt tha thiết:
“Có được không?”
Cô đáp nhạt:
“Bây giờ Ương Hột không còn là con nuôi của tôi nữa.”
Chu Túc sửng sốt: “Tại sao?”
Anh nhớ đến câu “gã đàn ông hoang dã” mà Ương Hột từng nói, tạm thời bỏ qua ý nghĩa chửi rủa, ánh mắt thấp xuống, lặng lẽ nhìn gương mặt bình thản của Diệp Thanh Nghiêu. Trong mắt cô, anh muốn tìm thấy hình bóng của mình. Đôi môi anh cong lên, giọng khẽ vang đầy sung sướng:
“Là vì… em đổi thành tôi rồi phải không?”
Nếu anh muốn, thật ra hoàn toàn có thể dùng khuôn mặt điển trai nổi bật ấy để quyến rũ bất cứ cô gái nào. Diệp Thanh Nghiêu lúc này mới nhận ra: người đàn ông trước mặt, quả thật sở hữu vẻ đẹp quá mức sắc sảo. Nhưng dù có đẹp đâu, cô vẫn không hề dao động.
“Chu tiên sinh,” cô muốn khuyên anh nên biết mình đang ở đâu, nhưng Chu Túc lại đột nhiên hỏi:
“Tôi phải làm thế nào… mới khiến em động lòng?”
Nụ cười anh sáng rực, mang theo mê hoặc khó cưỡng:
“Ương Hột nói tôi là ‘gã đàn ông hoang dã’ của em, vậy em có thể nói cho tôi biết, tôi phải thế nào… mới có thể đường đường chính chính trở thành người của em?”
Diệp Thanh Nghiêu đưa tay định đẩy anh ra, nhưng Chu Túc lại nắm lấy bàn tay ấy, giọng khàn khàn thì thầm như gió thoảng bên tai:
“Để tôi học nhé, được không?”