Hai ông cháu nhà họ Chu vốn luôn thân thiết, vậy mà lại trở nên căng thẳng vì một cô gái – chuyện này thật khiến người ta không thể ngờ tới, có nghĩ cũng không nghĩ ra được.
Trong thư phòng vang lên âm thanh đổ vỡ rất lớn, không khí căng thẳng, bọn người hầu thì trốn bên ngoài len lén nhìn vào, đồng thời cũng lén đánh giá cô gái vẫn luôn được Chu Túc bảo vệ sát bên người – Diệp Thanh Nghiêu.
Chiếc sườn xám màu xanh nước, họa tiết như khói mực quấn quanh vạt áo, tựa nét bút kinh diễm nhẹ lướt qua giấy tuyên, toát lên khí chất thư hương nho nhã khiến người ta vừa nhìn đã thấy khác biệt.
Tóc cô rất dài, không hề có trang sức gì, đơn giản buông xuống ngang eo, tuy giản dị nhưng lại không hề tầm thường – vẻ đẹp âm thầm như mưa dầm thấm đất.
Cô yên lặng đứng bên cạnh cậu chủ, đối diện với lão gia, không hề tỏ ra chút căng thẳng hay sợ hãi.
Thậm chí cô còn dửng dưng như chẳng liên quan gì đến mình, tựa như những gì đang xảy ra ở đây hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô.
Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy trong mắt cô mang vẻ chán chường, như thể hành vi tranh chấp của ông cháu nhà họ Chu chỉ đang lãng phí thời gian của cô vậy.
Nói ra cũng chẳng sai – Diệp Thanh Nghiêu đúng là nghĩ như thế thật.
Cô chưa từng biện hộ cho sự ích kỷ và thói quen đứng ngoài chuyện người khác của bản thân.
Cô vốn chẳng phải người tốt gì, không sinh ra được cái gọi là ‘cảm động’, cũng không cho rằng việc được Chu Túc bảo vệ thì phải biết ơn anh.
Cô rút tay ra khỏi tay Chu Túc, thẳng thắn bỏ qua cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai ông cháu, bình thản hỏi:
“Tôi sẽ ở đâu đây? Phiền ai đó đưa tôi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
???
Ngay cả Lưu quản gia cũng ngẩn người.
Chu gia vì cô mà náo loạn, ông cháu suýt nữa lao vào đánh nhau, vậy mà cô vẫn bình tĩnh như không, chẳng thèm nghĩ cách giải quyết, chỉ muốn đi nghỉ?
Thế là cuộc đối đầu giữa Chu Lâm Ngự và Chu Túc tạm dừng, cả hai đều không thể tin nổi mà nhìn cô chằm chằm.
Diệp Thanh Nghiêu quay sang Lưu quản gia: “Nếu chưa quyết định xong thì tôi có thể ở chỗ của Chu Lễ cũng được.”
Chỗ nào cũng được cả.
Cô không muốn nghe người ta cãi nhau.
“Em mơ đẹp quá nhỉ!” Chu Túc nghiến răng, lại nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi thư phòng đi thẳng về viện của mình.
Anh đã sớm chuẩn bị xong, phòng ngủ của cô ngay cạnh phòng anh, để có thể gặp cô bất cứ lúc nào.
Diệp Thanh Nghiêu bị anh kéo vào phòng, Nhìn thấy trong đó có bình phong mới được đặt, trên bàn thì bày giấy tuyên và bút mực loại tốt.
“Em không phải thích vẽ vời viết chữ sao? Những thứ này đều là chuẩn bị cho em cả.”
Bình hoa trên bệ cửa sổ cắm đầy hoa nguyệt quế vừa mới hái.
“Không biết em thích hoa gì, trong viện của tôi chỉ có loại này, tạm thời em cứ ngắm tạm, hôm khác tôi sẽ trồng loại em thích.”
Anh nắm tay cô, tâm trạng thư thái vui vẻ, Thậm chí còn có cảm giác như mình đã cưới cô về rồi, bây giờ là đang dẫn cô làm quen với môi trường mới vậy.
Chu Túc mở tủ quần áo ra, bên trong có vô số y phục, đều là anh sai người mang đến những mẫu mới, chủ yếu là sườn xám và đạo bào.
Thế nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại giữ vẻ mặt thờ ơ, Chu Túc cau mày: “Em không thích à?”
Anh không từ bỏ, lập tức dẫn cô đến xem kệ sách đã chuẩn bị sẵn.
Trên đó đã chất đầy sách, đều là những quyển sách cổ anh lục lọi từ thư phòng Chu gia, nhiều quyển trong số đó đã thất truyền, anh không tin một người yêu đọc sách như cô lại không động lòng.
“Còn cái này thì sao?”
Diệp Thanh Nghiêu chỉ liếc qua, cảm giác nhạt nhòa: “Cũng được.”
Chu Túc có phần thất vọng, những thứ này đều do anh bỏ công sức chuẩn bị rất lâu, ngay cả bình hoa nguyệt quế đó cũng là do anh đích thân ra vườn chọn từng bông một.
“Em thích gì? Anh đi chuẩn bị.”
Đã quyết tâm khiến cô vui vẻ, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?
Ý chí mà cả đời Chu Túc luôn thiếu hụt, giờ phút này lại bỗng nhiên trỗi dậy mãnh liệt, nhất định phải có được một câu trả lời rõ ràng từ cô.
“Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười: “Chu tiên sinh vẫn nên lo giải quyết rắc rối trước mắt đi đã.”
Chu Lâm Ngự đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, dẫn theo một đoàn người hùng hổ kéo đến viện của Chu Túc, tiếng bước chân ngày càng gần, có vẻ sắp tới nơi.
“Ra ngoài nhớ tiện tay khép cửa giúp tôi.” Diệp Thanh Nghiêu ngồi xuống ghế tròn.
Chu Túc đã chuẩn bị căn phòng này rất chu đáo, mỗi chiếc ghế tròn đều có đệm mềm, ngồi vào rất thoải mái.
Cô thực sự bắt đầu thấy buồn ngủ, cúi mắt, dùng ngón tay xoa trán.
Trải qua chuyện vừa rồi, Chu Túc đã không còn mong cô ấy sẽ lo lắng cho mình nữa.
[Đúng là cô bé vô tâm!]
Tức thì tức thật nhưng anh vẫn sợ cô thấy lạnh, trước khi ra ngoài còn ôm vào một chiếc chăn. Ban đầu định tùy tiện ném lên người cô, nhưng lại chạm phải ánh mắt nghi hoặc của cô, động tác liền khựng lại. Cuối cùng vẫn là anh không nỡ, cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi bất ngờ bế cô trở lại giường, cúi người, dùng ngón tay nhẹ chạm vào sườn mặt cô:
“Em ngủ trên giường đi.”
“Đừng làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”
[Yêu cầu cũng nhiều thật.]
[Ai hầu hạ ai đây?]
Trong lòng có một giọng nói đang gào thét, nhưng miệng lại đáp:
“Biết rồi.”
Chu Túc đứng thẳng người, khẽ nhắm mắt.
Hôm nay lại một lần nữa anh yếu đuối mà đắm chìm trong cô.
Khi anh quay lại nhìn Diệp Thanh Nghiêu, ‘tiểu đạo sĩ’ vô tâm kia đã nhắm mắt lại, trông như chẳng hề lo lắng chút nào cho anh.
Chu Túc vừa tức vừa buồn cười, nhìn cô một lúc đầy tức giận rồi mới ra ngoài, đóng cửa rất nhẹ, thật sự không làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Chu Lâm Ngự quả nhiên sắp đến cổng viện, tay cầm theo một cây roi.
Chu Túc nhướng mày tiến lại gần, Chu Lâm Ngự vung roi lên, Chu Túc dễ dàng bắt lấy, mỉm cười:
“Muốn đánh thì được thôi, nhưng đổi chỗ khác đi.”
“Sao hả?” Chu Lâm Ngự giễu cợt: “Sợ cô ta thấy dáng vẻ thảm hại của mày à?”
“Không hẳn.” Chu Túc bất đắc dĩ: “Cô ấy bảo đừng làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.”
Dù biết Chu Túc đã động lòng, nhưng Chu Lâm Ngự chưa từng nghĩ đến tình cảm đó sâu đến đâu, giờ bắt đầu nhìn anh bằng con mắt khác.
“Khi nào mày lại nghe lời phụ nữ đến vậy?”
Chu Túc cũng muốn hỏi chính mình. Nhưng chuyện bản thân còn chẳng hiểu nổi thì biết giải thích sao đây?
Anh vứt roi của Chu Lâm Ngự đi, đi đến chỗ chắc chắn không làm phiền Diệp Thanh Nghiêu mới dừng lại, lúc Chu Lâm Ngự đi theo tới thì sắc mặt đã xấu đến cực điểm.
“Đến đây.” Chu Túc sai người mang trà lên, thản nhiên ngồi xuống, móc ra hai viên ngọc bắt đầu xoay xoay,
“Tính sổ nào.”
***
Khi Diệp Thanh Nghiêu tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là Chu Túc.
Anh đang ngồi trước giường chăm chú nhìn cô. Vì cô mở mắt quá đột ngột, nên vẻ dịu dàng trên khuôn mặt anh chưa kịp che giấu.
“Em ngủ cũng giỏi thật đấy ‘tiểu đạo sĩ’ trời đã tối rồi, không đói à?”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy vết roi dữ tợn trên má trái anh, im lặng một lúc.
“Mặt anh sao vậy?”
Chu Túc vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cô phớt lờ, không ngờ cô lại hỏi, trong lòng thoáng vui, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Bị lão già đánh.”
“Anh là người cam tâm để bị đánh sao?”
Chu Túc cười lười biếng: “Em hiểu tôi cũng khá đấy.”
“Vậy rồi sao?” Cô nghiêng người nằm trên giường, đầu tựa lên mu bàn tay, đôi mắt trong veo nhìn anh, hiếm hoi lộ chút tò mò, mà không hề biết dáng vẻ lúc này của cô đẹp đến nhường nào, vừa thuần khiết vừa yêu mị.
Một cảm xúc mãnh liệt bị đè nén bấy lâu trong cơ thể như vừa tỉnh giấc, nụ cười của Chu Túc khựng lại, nét mặt hơi cứng đờ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô, l**m môi điều chỉnh tư thế ngồi, tránh ánh mắt đầy mê hoặc ấy.
“Tôi làm ông ấy tức đến ngất xĩu.”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười, vén chăn ngồi dậy, mái tóc dài buông xuống tận eo, yêu khí ngập tràn. Cổ họng Chu Túc ngày càng khô rát.
[Rốt cuộc cô tu đạo chính phái hay là yêu quái vậy?]
[Sao giờ lại giống yêu nữ đến thế?]
“Em cười cái gì?” Dù cố gắng kiềm chế, nhưng giọng anh vẫn khàn khàn.
Diệp Thanh Nghiêu không nhận ra sự khác thường của anh: “Cười anh đó, nhà họ Chu các người thật thú vị.”
Chu Túc hờ hững hừ một tiếng.
“Tôi đói rồi.” Cô nói.
Thật giống một vị tiểu tổ tông chỉ biết chờ người hầu hạ.
Chu Túc lạnh lùng nghĩ.
Nhưng vẫn hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Lan hoa ông nội anh trồng còn không? Tôi muốn ăn bánh hoa lan.”
Chu Túc nhìn cô chằm chằm, nhìn rất lâu.
Diệp Thanh Nghiêu vẫn mỉm cười, nụ cười đầy duyên dáng.
“Tiểu đạo sĩ này đúng là thù dai ghê.”
Hoa lan của ông nội đã bị anh phá gần hết, mấy chậu cuối cùng được người khác cứu kịp, giờ đã được nâng niu như bảo vật. Ấy vậy mà cô vẫn cứ nhất quyết đòi ăn bánh lan, rõ ràng là cố tình muốn chọc tức Chu Lâm Ngự đến chết.
Diệp Thanh Nghiêu chỉ cười mà không đáp.
“Em nghĩ tôi sẽ chiều em chắc?”
“Vị hôn phu Chu Lễ của tôi bây giờ đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”
Chu Túc giận đến mức đau cả răng, miệng lưỡi đắng ngắt.
Cô gọi Chu Lễ là vị hôn phu…
[Rõ ràng chính anh mới là vị hôn phu của cô!]
“Anh ta có chiều tôi không nhỉ?” – Diệp Thanh Nghiêu lộ vẻ dò xét nghi hoặc, ra vẻ ngây thơ, rồi chậm rãi gọi ra một danh xưng: “Chú nhỏ.”
Chu Túc như bị sét đánh ngang tai, máu trong bụng dồn lên ngực, suýt nữa thì nôn ra, cuối cùng vẫn cố nhịn lại.
Anh bất ngờ túm lấy vai Diệp Thanh Nghiêu, kéo cô vào lòng siết chặt, ghé sát tai cô nói:
“Không được! Không được gọi tôi như thế!”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ bật cười:
“Tôi muốn ăn bánh hoa lan.”
“Tôi đi làm! Tôi làm cho em! Đừng gọi tôi như thế nữa…”
Cô đạt được mục đích thì lập tức mất hứng trở mặt, hờ hững đẩy anh ra, liếc nhìn gương mặt tái nhợt của anh rồi lại thản nhiên nằm xuống nghỉ ngơi:
“Còn không mau đi?”
Chu Túc nhìn cô một lúc với ánh mắt phức tạp, cuối cùng cam chịu rời đi.
Sau đó, khi Diệp Thanh Nghiêu ăn bánh hoa lan thì nghe A Kim kể rằng:
Lão gia khó khăn lắm mới tỉnh lại từ hôn mê thì nghe nói mấy chậu lan cuối cùng bị Chu Túc đem đi làm bánh hoa lan, tức đến mức ngất xỉu lần nữa, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Diệp Thanh Nghiêu nghe vậy thì cười tủm tỉm, lại ăn thêm mấy miếng bánh lan.
“Diệp đạo trưởng, cậu chủ thật tốt với cô đấy.” – A Kim vừa quan sát sắc mặt Diệp Thanh Nghiêu vừa cố ý nói. Nhưng tiếc là Diệp Thanh Nghiêu không phải người dễ bị nhìn thấu như vậy.
“Tốt chỗ nào?”
Dạo này tay nghề nấu ăn của Chu Túc đã tiến bộ. Bình thường cô không thích đồ ngọt, vậy mà hôm nay lại ăn khá nhiều.
“Trước khi cô xuất hiện, quan hệ giữa cậu chủ và lão gia nhà chúng tôi rất tốt. Ai nói xấu lão gia một câu, cạu chủ đều sẽ nổi giận. Thế mà vì cô, bây giờ cậu chủ đã hoàn toàn đắc tội với lão gia rồi.”
A Kim vừa len lén quan sát sắc mặt của Diệp Thanh Nghiêu, vừa cẩn thận lựa lời nói tiếp:
“Cô không biết đâu, chân của cậu chủ phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới có thể tập đi lại. Thế mà để cứu cô, cậu chủ ấy đã cố chịu đau mà lao ra ngoài. Hôm đó trong sân có rất nhiều người chặn đường, cậu chủ phải trèo tường, cuối cùng bị ngã từ trên tường xuống.”
“Cô không biết đâu, trên người cậu chủ vẫn luôn có thương tích, chân cũng chưa lành hẳn. Hôm nay không đến thăm cô, cũng vì chân lại đau rồi, đang đi khám bệnh.”
“Còn nữa.” A Kim hoàn toàn không kiêng dè gì, định kể hết những gì Chu Túc đã làm vì Diệp Thanh Nghiêu:
“Mọi thứ trong viện của cô đều do cậu chủ đích thân chọn. Từ bàn ghế giường tủ, y phục trang sức, cho đến nồi niêu chén bát, đều là cậu chủ cầm theo bản mẫu chọn từng cái một. Sợ cô không thích, cậu chủ còn tự mình vẽ bản thiết kế rồi đưa cho nhà thiết kế, thức mấy đêm liền để làm.”
Nói xong, cô lại cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Thanh Nghiêu, nhưng vẫn chỉ thấy vẻ lãnh đạm. Câu trả lời của cô còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng hơn nữa.
“Liên quan gì đến tôi chứ?”
[Làm sao lại không liên quan đến cô được?]
A Kim muốn hỏi như vậy, nhưng không dám vượt giới hạn.
“Những việc anh ấy làm, chưa từng là do tôi yêu cầu. Đó là anh ấy tự nguyện. Đã làm thì là làm, nếu định kể ra để mong tôi cảm động hay biết ơn, thì điều đó là không thể.”
Chuyện bị đạo đức trói buộc, không bao giờ có thể xảy ra với Diệp Thanh Nghiêu. Nói cô bẩm sinh lãnh đạm cũng được, nhưng cô thật sự không thấy có gì đáng tự hào ở mấy chuyện tự mình cảm động như thế.
Cô dịu dàng thong thả nói:
“Nếu cảm thấy không cam lòng, cũng có thể về nói với chủ nhân của cô, thu lại tất cả những gì đang cho tôi. Dù có phải lấy trời làm chăn, đất làm giường cũng chẳng sao cả.”
A Kim vội cúi đầu thấp hơn nữa:
“Cô đừng giận, là tôi nhiều lời rồi, xin cô đừng giận cậu chủ nhà tôi!”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười:
“Đừng căng thẳng vậy, tôi không giận.”
Đến hôm nay, đã chẳng còn mấy chuyện có thể khiến cô nổi giận nữa.
Chu Túc đứng ngoài cửa nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, mặc cho gió lạnh thổi xuyên qua thân thể, tứ chi tê dại. Rất lâu sau, đến khi thân nhiệt dần khôi phục, anh mới nâng bàn tay yếu ớt lên gõ cửa.
A Kim ra mở cửa, Diệp Thanh Nghiêu trong phòng ngẩng đầu lên, thấy anh với gương mặt tái nhợt đang mỉm cười với mình, tay xách theo rất nhiều cây non.
“Anh làm gì vậy?”
“Nói rồi là tôi muốn trồng hoa cho em.”
“Không cần thiết.”
“Có chứ.” Ánh mắt Chu Túc nhìn cô đầy kiên định nhưng cũng rất thẳng thắn: “Em có thể không nhận, nhưng tôi vẫn sẽ làm.”