Bức tranh được vẽ bằng mực đỏ, ẩn giấu phong nguyệt. Cơn mưa cưỡi gió đi đến, để lại làn sương trắng quanh quẩn trong rừng.
Hoàng hôn đến sau cơn mưa, hạt mưa trên mái hiên tụ thành chuỗi ngọc rồi rơi xuống. Từng giọt vang lên tí tách nhiều lần, mỗi lần như thế Chu Túc đều âm thầm đếm nhẩm trong lòng.
***
Trước kia có rượu và thuốc lá làm bạn, cuộc sống xa hoa phù phiếm chưa từng cảm thấy đặc biệt đến vậy,
Hôm nay hiếm hoi lắm mới nghiêm túc cảm nhận thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Diệp Thanh Nghiêu đã yên ổn lại sau cơn ác mộng, nhưng vẫn chưa tỉnh, ngủ say trong vòng tay anh.
Chu Túc từ ban ngày đến tận lúc này vẫn chưa đổi tư thế, chưa hề di chuyển vị trí.
Dù Diệp Thanh Nghiêu có thân hình mảnh khảnh thì người bình thường ôm vài tiếng cũng khó mà chịu nổi, huống chi bản thân Chu Túc cũng đang cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
A Ngân đứng ngoài cửa nhìn vào, trong lòng sốt ruột không yên.
Chân của Chu Túc đã mất cảm giác mấy ngày giờ đang dần tỉnh lại, bắt đầu đau nhức. Nhưng anh mặc kệ tất cả, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Diệp Thanh Nghiêu. Như thể anh không thấy chán, trong ánh mắt ấy không giấu được sự yêu thương dịu dàng.
Lọn tóc bên tai cô anh đã vuốt đi vuốt lại không biết bao lần. Cũng từng dùng tay lau nhiệt độ trên mặt cô, lấy mặt mình áp vào trán cô để truyền hơi ấm.
Người vốn sợ phiền và thiếu kiên nhẫn như anh, vậy mà có thể giữ một tư thế không thoải mái suốt mấy tiếng chỉ để ôm cô.
Thế nhưng cơ thể Diệp Thanh Nghiêu vẫn lạnh, điều hòa và vòng tay không làm nhiệt độ cô ấm lên được.
Chu Túc bèn sai A Kim mang lò sưởi đến, đặt bên cạnh giường để làm ấm cho cô.
Dù là tháng Bảy, thời tiết không hề lạnh, nhưng Chu Túc chẳng bận tâm, chỉ cần Diệp Thanh Nghiêu dễ chịu hơn là được.
“Cậu chủ đúng là…”
Chị em A Kim A Ngân đứng ngoài cửa, nhìn tình hình bên trong mà cảm thấy ngỡ ngàng và khó tin.
[Đó sao có thể là Chu Túc được chứ?]
Người vốn luôn đứng trên người khác, cao ngạo, khinh thường chuyện tình cảm yêu đương như Chu Túc.
Lại có một ngày vứt đi dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Lặng lẽ tình nguyện vỗ về một cô gái ngủ không ngon giấc.
Không phải là bốc đồng, không phải là nhất thời hứng thú. Mà là từ sáng đến tối, từ hoàng hôn đến đêm khuya, lo lắng đến mức không uống một giọt nước. Thậm chí còn cho dừng công việc sửa nhà, chỉ vì sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến cô.
A Kim không tìm được từ nào để hình dung. Cô đến ngôi nhà này vài ngày, cũng quan sát Diệp Thanh Nghiêu vài ngày. Nữ đạo sĩ ấy đúng là xinh đẹp như tiên nữ, như bước ra từ tranh vẽ
Chỉ là không giống người sống trong cõi trần này.
Cô ấy trông thì có vẻ gần như vậy, nhưng lại xa cách vời vợi, chỉ cách một bước chân mà thật ra là không thể chạm tới.
Vì thế A Kim sớm đã hiểu ra rằng, muốn lay động được trái tim của Diệp đạo trưởng đối với cậu chủ, quả thực còn khó hơn lên trời.
“Đi khuyên nhủ một chút đi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Diệp lão gia sau khi biết cậu chủ xảy ra chuyện đã lên đường trở về, trước khi lão gia về đến, cậu chủ nhất định phải khá lên, tuyệt đối không thể để bệnh tình nặng thêm! Đây cũng là vì tốt cho Diệp đạo trưởng, tránh để lão gia quay về nổi giận với cô ấy.”
A Kim cúi đầu, thở dài phân tích thiệt hơn.
Trong phòng hai người vẫn còn ôm nhau. Ánh nến lay động, như một đôi tình nhân đang yêu say đắm, khiến cả đêm mưa cũng trở nên dịu dàng. Nhưng hai chị em đều hiểu, đó chỉ là cảm xúc đơn phương của một mình Chu Túc mà thôi.
A Ngân nhìn vào căn phòng bên trong, ánh mắt xa xăm: “Tôi luôn có cảm giác, nhà họ Chu sắp thay đổi rồi.”
A Kim quay sang nhìn cậu ta: “Ý cậu là gì?”
A Ngân lắc đầu: “Trực giác thôi. Cảm thấy sự xuất hiện của Diệp đạo trưởng sẽ khiến nhiều chuyện thay đổi, còn sẽ thay đổi thế nào thì không biết trước được. Nhìn cậu chủ của chúng ta xem, không phải đã quá bất ngờ rồi sao ?.”
Đúng vậy, cậu chủ như vậy thật khiến người ta bất ngờ.
Không chỉ A Kim và A Ngân, mà ngay cả những người trong căn nhà cũ chăm sóc cho Diệp Thanh Nghiêu cũng nhận ra sự thay đổi của Chu Túc. Sự quan tâm của anh dành cho cô đã tỉ mỉ đến mức cả chuyện ăn mặc, ăn uống, sinh hoạt. Ai cũng sợ không phục vụ Diệp Thanh Nghiêu chu đáo sẽ khiến Chu Túc không hài lòng.
Đêm đã về khuya nhưng Chu Túc lại chẳng thấy buồn ngủ.
“Cậu chủ.”
Giọng của A Ngân vang lên từ phía sau. Chu Túc nhíu mày, lập tức lo lắng nhìn khuôn mặt của Diệp Thanh Nghiêu, cô ngủ rất yên, không bị giật mình.
Chu Túc không lên tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn.
A Ngân vội nói: “Sắp bốn giờ sáng rồi, thêm hai tiếng nữa trời sẽ sáng. Nếu cậu chủ không nghỉ ngơi, cơ thể sẽ chịu không nổi mất. Giờ Diệp đạo trưởng cũng đã không còn gì đáng lo nữa, hay là để A Kim ở lại chăm sóc cô ấy, tôi đưa cậu chủ về nghỉ?”
Con người là sinh vật đầy d*c v*ng, sao có thể nói buông là buông ngay được?
d*c v*ng lúc này của Chu Túc là được ôm lấy Diệp Thanh Nghiêu, canh bên cạnh cô cho đến khi cô tỉnh lại. Cho dù là bao lâu trôi qua là ai cũng không được can thiệp, dù người đang lên tiếng là Chu lão gia cũng không có tác dụng.
“Ra ngoài.” Anh hạ giọng nói, vì bị quấy rầy khi đang ở riêng với cô nên đã không vui.
A Ngân mấp máy môi định khuyên thêm, nhưng ánh mắt Chu Túc lại lạnh lùng cảnh cáo, A Ngân lập tức không dám nói gì nữa, chân như bôi dầu mà chuồn đi rất nhanh.
Ra khỏi cửa vội vỗ ngực nói với chị gái: “Không khuyên nổi, chúng ta cũng đành chờ cùng thôi.”
“Aizzz.” A Kim thở dài: “Sao cậu chủ nhà mình như bị mê hoặc thế này, vị Diệp đạo trưởng kia rõ ràng là người tu đạo mà.”
Chu Túc dĩ nhiên không rảnh để quan tâm suy nghĩ của chị em A Kim A Ngân, hiện giờ tất cả tâm trí anh đều đặt trên người Diệp Thanh Nghiêu.
May mà lò sưởi khiến cơ thể Diệp Thanh Nghiêu ấm dần lên, anh mới hơi yên tâm một chút.
Thực ra anh cũng lo cô ngủ không thoải mái, đã vài lần cân nhắc xem có nên ôm cô trở lại giường hay không, cuối cùng lại luyến tiếc, cứ thế ôm cô trong lòng.
Giấc mộng của Diệp Thanh Nghiêu lần này hơi dài, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đã lâu không gặp. Có những lúc con người biết rõ mình đang mơ, biết rõ là hư ảo, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác hoài niệm tròng, muốn níu kéo chút gì đó.
Cô vốn có thói quen dậy sớm, nhưng hôm nay lại ngủ đến chín giờ sáng, mà cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy không phải là đang nằm trên giường, thứ đập vào mắt cũng không phải là ngọn đèn dầu quen thuộc luôn đồng hành bên cô, mà là Chu Túc.
Diệp Thanh Nghiêu hiếm khi ngẩn người, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
“Em nghĩ gì thế?” Chu Túc cong môi, cười phong lưu, đuôi mày khóe mắt đều mang vẻ lười nhác. Giọng anh khàn khàn, như bị cát mài qua, nhưng lại không khó nghe.
Nếu không phải ảo giác, hình như còn có sự dịu dàng, cưng chiều trong đó
Anh dùng lòng bàn tay đỡ lấy đầu cô: “Em ngủ lâu vậy, đã đói bụng chưa?”
Diệp Thanh Nghiêu từ từ tỉnh táo lại, vẻ kinh ngạc trong mắt dần tan đi, cô ngồi dậy từ trong lòng Chu Túc rồi ngồi xuống giường.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không hề xuất hiện cảnh tượng mà Chu Túc tưởng tượng. Chẳng hạn như e thẹn hay hoảng loạn, cô chỉ đơn giản bình tĩnh chấp nhận việc bản thân bị anh ôm.
“Sao tôi lại nằm trong lòng Chu tiên sinh?”
Cô hỏi với giọng điệu cũng bình thản như thế, khiến Chu Túc có cảm giác cho dù hôm nay người ôm cô là một người đàn ông khác thì cô cũng sẽ thản nhiên như bây giờ.
Trong lòng cô không hề có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ đơn giản là không để tâm mà thôi.
Tâm trạng vui vẻ kéo dài suốt một đêm của Chu Túc bắt đầu suy giảm, thái độ cũng tỏ ra lười biếng: “Em gặp ác mộng, cứ nhất quyết bám lấy tôi.”
“Tôi nhớ chỗ tiên sinh ở cách chỗ tôi một đoạn, tôi làm sao có thể vừa ngủ vừa quấn lấy tiên sinh chứ?”
[Rõ ràng đang gặp ác mộng mà vẫn lo cho chân của anh ta, suýt khóc vì lo lắng, thế mà vừa tỉnh dậy lại lạnh nhạt như vậy, ‘tiểu đạo sĩ’ này đúng là giỏi giả vờ.]
Chu Túc sao có thể thua cô ấy được. Nếu cô ấy không muốn thừa nhận tình cảm thì anh sẽ cùng cô giằng co, chờ đợi, và tiếp tục giả vờ như cô muốn.
“A Kim lo cho em, chạy đến tìm tôi. Tôi thật ra không muốn đến đâu, nhưng nghĩ lại nếu em xảy ra chuyện gì ở chỗ tôi thì sẽ gây ra phiền phức, nên tôi mới đến xem một cái. Ai ngờ em vừa nắm lấy tôi liền không buông, còn ra sức chui vào lòng tôi.”
Chu Túc xắn tay áo cho cô xem, trên cánh tay toàn là vết xước đỏ do móng tay cô cào ra.
Diệp Thanh Nghiêu im lặng.
Khi con người nằm mơ thật sự có thể xảy ra những phản ứng đặc biệt.
Cào người thì có thể, nhưng chủ động chui vào lòng anh thì … Việc này cần xem xét lại.
Nhưng chuyện đã rồi, truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khiến tình hình thêm mờ ám.
Diệp Thanh Nghiêu liếc nhìn lò sưởi đã tắt, quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Hôm nay Chu tiên sinh có rảnh không?”
“Không chỉ có hôm nay.” Chu Túc đáp.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh, hơi không hiểu.
Chu Túc đã quyết định sẽ ở lại đây, không vì điều gì khác, mà là để cô cam tâm tình nguyện thừa nhận trong lòng cô có anh, đến cả trong mơ cũng lo cho anh.
“Từ hôm nay, tôi sẽ ở căn phòng kế bên em.”
“Đây là nhà của Chu tiên sinh, đương nhiên do tiên sinh quyết định. Chúng ta khi nào thì đi xem tiến độ thi công?”
“Lúc nào cũng được, tùy em quyết định.”
Để người khác thay mình đưa ra quyết định, điều này không giống phong cách của Chu Túc, nhưng Diệp Thanh Nghiêu cũng không để tâm: “Ngày mai.”
“Được thôi.”
“Vậy bây giờ, Chu tiên sinh có thể đi được rồi chứ?”
Thật chẳng có chút tình người nào, không hề nghĩ đến việc anh đã thức trắng cô cả đêm ở đây.
Quả nhiên trong phương diện này, cô cũng chẳng khác anh là mấy.
Chu Túc cười gần như nghiến răng: “Được thôi.”
Diệp Thanh Nghiêu giơ tay ra ý mời anh rời đi.
Chu Túc cười gượng, có chút không cam lòng, xoay xe lăn ra khỏi phòng cô. Diệp Thanh Nghiêu ngồi trên giường, nghe tiếng sập cửa từ phòng bên cạnh, khẽ nhíu mày.
Đúng là tính khí lớn thật.
Thật ra, Diệp Thanh Nghiêu cảm thấy không hiểu tại sao gần đây Chu Túc lại ngày càng trở nên khác thường.
Đây cũng chính là sự hiểu lầm lớn nhất của Chu Túc đối với cô. Anh cho rằng Diệp Thanh Nghiêu thông minh, sẽ hiểu được tâm ý của anh, nhưng lại không biết rằng cô vốn lạnh nhạt với chuyện tình cảm, thậm chí là chậm hiểu. Thế nên cô hoàn toàn không coi những biểu hiện kỳ lạ của Chu Túc là dấu hiệu anh đã động lòng với cô. Dù cho có biết, có lẽ cô cũng chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi nhanh chóng bỏ qua.
Chu Túc trở về phòng, một mình ủ rũ, càng nghĩ càng thấy không đúng. Rõ ràng là tình cảm hai người có qua có lại, cớ gì chỉ có mình anh phải chịu thiệt?
‘Tiểu đạo sĩ’ ngang ngược này lúc nào cũng chỉ giận dỗi trong nhà. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ mất hết thể diện.
[Không được !]
Chu Túc quyết định thay đổi.
Việc đầu tiên hắn làm là gọi A Ngân đến, hỏi thăm chuyện về Trần Mộ.
A Ngân kể lại chi tiết những gì đã điều tra được: “Là một người khá thần bí, chỉ có thể tra ra hành tung vài năm gần đây. Hiện tại anh ta làm ăn buôn bán đường thủy, có một công ty nhỏ.”
Chu Túc nghe lơ đãng, xe lăn dừng bên cửa sổ, anh nghiêng nửa người ngắm nhìn ra bên ngoài.
A Ngân để ý thấy ánh mắt của cậu chủ đang nhìn về phía phòng của Diệp đạo trưởng.
Lại nhìn nữa rồi, tính cả lần này thì từ lúc về đến nhà đã là lần thứ mười lăm.
“Ừ.” Anh hờ hững đáp một tiếng, giọng nói có vẻ mỏi mệt: “Tìm cách đuổi anh ta đi đi, tốt nhất là vĩnh viễn đừng quay lại Hoài Giang.”
Theo như A Ngân hiểu về Chu Túc, điều này có nghĩa là anh đang chuẩn bị ‘cướp tình’.
“Nhưng thưa cậu chủ… Dù sao Diệp đạo trưởng cũng là chồng của cô ấy, ngài làm vậy… có phải là…”
“Không bằng cầm thú đúng không?” Chu Túc khẽ cười, nửa thật nửa đùa thay A Ngân nói tiếp câu chưa dám nói ra kia.
A Ngân vội cúi đầu.
Chu Túc mỉm cười ngả người vào xe lăn: “Thì sao chứ?”
Sự ngang ngược và bá đạo của anh vốn không cần lý lẽ. Muốn là muốn, cần là cần. Huống chi Diệp Thanh Nghiêu đã in đậm trong tim anh, khiến anh ngày đêm mong nhớ, làm sao có thể buông tay được?
Chứ đừng nói là ‘cướp’, dù có phải dùng thủ đoạn đê tiện hơn anh cũng làm được.
Đây mới chính là Chu Túc.
A Ngân cúi đầu thấp hơn nữa.
“Đi đi.” Chu Túc thản nhiên sai bảo: “Tìm một bác sĩ Đông y thật giỏi đến đây.”
“Cậu chủ gọi bác sĩ Đông y làm gì ạ? Cậu chủ thấy không khỏe sao?”
“Diệp Thanh Nghiêu.” Nhắc đến cái tên này, anh lại liếc nhìn về phía phòng cô. Cánh cửa đóng chặt, thật sự không biết cô đang làm gì trong đó.
“Cô ấy chắc là bị lạnh trong người, tìm thầy thuốc Đông y kê đơn điều dưỡng một chút, kẻo lại ôm phải…” Anh tặc lưỡi một tiếng, khép mắt lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Bộ xương lạnh lẽo.”
A Ngân chẳng tin, rõ ràng anh đang rất tận hưởng thì có.
***
Hôm nay thời tiết Hoài Giang thay đổi thất thường, sau cơn mưa lớn là một khoảng trời nắng đẹp, nhưng chẳng bao lâu lại lất phất mưa phùn rơi xuống…
Chu Túc vốn không thích vùng Giang Nam nhiều mưa như thế, nhưng khi thấy Diệp Thanh Nghiêu che ô đi ngang qua ngoài cửa sổ, anh lại đổi ý, cảm thấy mưa rơi thật đúng lúc.
Hôm nay là ngày họ đã hẹn cùng nhau đi xem công trình, đêm qua Chu Túc trằn trọc không ngủ được. Anh rất mong đợi, vì có thể gần gũi với cô thêm một chút.
Phải sửa lại.
Không thể để cô ấy nắm được nhược điểm, từ đó nắm thóp anh.
“Chu tiên sinh đã thức dậy chưa ?”
Chu Túc ở trong phòng nghe thấy Diệp Thanh Nghiêu hỏi như thế. A Ngân bảo cô chờ một lát rồi vào phòng, chưa kịp mở miệng, Chu Túc đã lên tiếng: “Đi nói với cô ấy là tôi còn chưa tỉnh, bảo cô ấy chờ.”
A Ngân do dự một lúc, rốt cuộc không dám cãi lời, ra ngoài truyền lại câu đó cho Diệp Thanh Nghiêu.
Chu Túc trong phòng lắng nghe động tĩnh, chiếc ô bên ngoài vẫn che ngay ngắn, giọng nói cũng vang lên: “Vậy thì đổi sang ngày khác đi.”
Cô không muốn đợi ai cả.
‘Tiểu đạo sĩ’ này!
Sao chẳng có chút kiên nhẫn nào vậy?
Trong lòng Chu Túc như có con mèo đang cào.
Cái gọi là thể diện, sĩ diện gì chứ, mấy cái thứ chết tiệt đó!
Bàn tay anh không chịu nghe lời, đã vội lăn bánh xe lăn ra cửa nhưng đúng vào khoảnh khắc cửa mở ra, anh lại khôi phục vẻ lười biếng thờ ơ, như thể chẳng vội vã chút nào:
“Diệp Thanh Nghiêu.”
Diệp Thanh Nghiêu dừng bước quay đầu lại.
Chu Túc nheo mắt nhìn cơn mưa bên ngoài, trông như thật sự vừa mới ngủ dậy:
“Em đến sớm quá, tôi vừa mới thức thôi.”
Ngay cả chính anh cũng nhận ra câu nói này là cố che đậy nhưng như vậy lại càng lộ liễu, giống như ‘giấu đầu hở đuôi’.
Châu Túc căng thẳng, sợ bị cô nhìn thấu, anh không muốn thua cô.
Nhưng Diệp Thanh Nghiêu không để ý, chỉ hỏi: “Đi cùng chứ?”
“Ừ.”
Chu Túc đẩy xe lăn tiến lên, A Ngân lập tức che ô cho anh. Cũng vì thế ô của Diệp Thanh Nghiêu không lệch chút nào, gió mưa đều do cô tự mình chắn lấy.
Chu Túc nhìn xuống đôi chân mình, thầm mong chóng khỏe lại để có thể cầm ô cho cô, để che mưa chắn gió cho cô.
“Diệp Thanh Nghiêu.”
“Hửm?” Cô hơi nghiêng đầu, cụp mắt nhìn anh.
Không hiểu sao, Chu Túc đột nhiên muốn nói với cô:
“Tôi đang đợi em.”
[“Tôi đang đợi cô.”]
[Lần đầu gặp mặt, Tư Minh Yến cũng từng nói câu này.]Chiếc ô của Diệp Thanh Nghiêu lệch đi một chút, mưa hắt vào làm ướt hàng mi cô.
Chu Túc nhìn, lại cảm thấy có chút xao xuyến buồn bã. Đẹp thì đẹp thật, nhưng anh không thích.
Hơi nước như thế không nên vương nơi khóe mắt cô, dù cho đó không phải là nước mắt.
“Tiểu đạo sĩ.”
“Ừ.” Diệp Thanh Nghiêu thuận miệng đáp.
“Em muốn tôi làm gì để dỗ em vui lên?”
Diệp Thanh Nghiêu hơi sững lại.
[Anh nhận ra rồi sao ? Nỗi buồn của cô.]