Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 23: Em nhìn tôi một cái đi !!



Mặt trăng lặng lẽ thu gom màn đêm, đánh cắp một tia nắng sớm rồi từ từ trải ra. Bình minh ở Hoài Giang lướt qua những dãy núi mà đến, ấm áp hơn trên núi Vân Đài.

Nắng đẹp. Những chiếc lồng đèn đỏ trong viện đêm qua bị cái nắng mùa hè hong khô đong đưa trong gió, bóng đổ lờ mờ, như thể tháng năm nhuộm màu ký ức vẫn còn ở đây. Lật một trang sách, lại kể tiếp những hồi ức rõ mồn một.

 

Diệp Thanh Nghiêu dậy sớm. Dù không phải tụng kinh buổi sáng, cô vẫn thích đọc sách vào giờ này, nhưng hôm nay thì không.

 

Nhìn ngôi nhà trước mắt, cô nhớ lại những lời lão Lưu nói, tâm trí như đang trôi lơ lửng.

 

“Ê.”

 

Một tiếng gọi khàn khàn và lười biếng vang lên. Chu Túc đứng tựa cửa, cầm quần áo trong tay, ánh mắt hướng về phía cô. Nhìn một bên mặt và chiếc cổ trắng mịn được nắng sớm chiếu rọi, anh khẽ nheo mắt lại, giọng vẫn lười biếng như cũ:

“Em ăn sáng rồi à ?”

 

Diệp Thanh Nghiêu không quay đầu lại, chỉ đáp gọn lỏn “ừ” một tiếng.

Chu Túc lặng lẽ nhìn cô.

Diệp Thanh Nghiêu quả không hổ là chủ tiệm sườn xám. Những bộ sườn xám cô từng mặc đều là do chính tay cô may.

Hôm nay, chiếc sườn xám trắng thêu hoa sen cô mặc thật sự quá đẹp. Hoa văn uốn lượn từ gấu váy hướng lên, cô nghiêng người ngồi đó, thấp thoáng lộ ra đôi chân, thần thái lười biếng mà quyến rũ, tay chậm rãi rắc thức ăn cho cá.

Chu Túc phải tốn không ít sức mới dời mắt đi được, cụp mi xuống, giọng trầm trầm sâu lắng:

“Sao em không đợi tôi ?”

“Anh còn đang ngủ mà.”

Hôm nay Chu Túc đã dậy khá sớm, bây giờ mới bảy giờ rưỡi sáng.

“Vậy còn em, dậy từ mấy giờ?”

Diệp Thanh Nghiêu rắc xong thức ăn, quay đầu lại, khuỷu tay tì nhẹ lên lan can, tay cầm chiếc quạt tròn thêu hai mặt họa tiết lá chuối, cổ tay khẽ lay động, mỉm cười dịu dàng:

“Sáu giờ.”

“Sớm vậy sao.”

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhẹ: “Thực ra cũng đã muộn rồi.”

Chu Túc không hiểu được. Đồng hồ sinh học của anh rối loạn, quanh anh chẳng ai sống đúng nhịp, dù sống ở Giang Nam chậm rãi, nhưng nhịp sống của họ vẫn theo kịp thời đại vội vàng này.

Thưởng trà, rốt cuộc là để tận hưởng sự đắt đỏ hay có điều gì tinh tế, anh chưa từng nghĩ tới.

Đi nghe kịch, cũng chẳng quan tâm là để cảm nhận phong cách hay cái hương vị nhân gian trong đó.

Anh làm những việc này chỉ vì phù hợp với địa vị mình, còn Diệp Thanh Nghiêu không như vậy. Cô viết chữ, đốt hương, thưởng trà, hay là dậy sớm cho cá ăn cũng là cách cô nghiêm túc trò chuyện với cuộc sống, biến cuộc sống thành thơ ca. Hóa ra trên đời này thật sự có người như vậy.

Trước đây Chu Túc từng xem những điều đó là kiểu làm màu văn vẻ.

Điếu thuốc trên tay không đốt, bỗng nhiên anh không muốn mùi thuốc làm hỏng những bông hoa trên bàn cô – đó là hoa mai tháng năm mọc khắp vườn, cô hái vài cành về cắm trong bình xanh ngọc. Hương hoa lan toả trong gió, cả sân vườn yên tĩnh như thời gian đã ngừng trôi, chỉ vì cô đang ở đó.

Không hiểu sao Chu Túc bất chợt cảm thấy xấu hổ kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Rõ ràng cô chỉ là một đạo sĩ bình thường, còn anh có đủ mọi thứ.

Rõ ràng cô ngồi đó nhưng vẫn phải ngước nhìn anh.

Rõ ràng anh lúc nào cũng là dáng vẻ cao ngạo.

Không cần phải so sánh gì cũng nhìn thấy được sự khác biệt của hai người.

Vậy mà ở khoảnh khắc đó, Chu Túc bất chợt muốn chạy trốn.

Câu nói mà Tiết Lâm từng nói bỗng dưng vang vọng trong tai anh.

“Diệp đạo trưởng đâu phải người mà bọn phàm nhân chúng ta có thể mơ tới.”

Câu nói ấy cứa thẳng vào tim gan.

 

 

Diệp Thanh Nghiêu ung dung phẩy chiếc quạt trên tay, nhìn thấy sắc mặt Chu Túc có chút quái dị và phức tạp.

Anh không nói gì, bất ngờ quay lưng bước ra ngoài.

Diệp Thanh Nghiêu cười nhẹ, dĩ nhiên là không giữ lại rồi.

***

Cánh cổng nhà họ Chu không ồn ào náo nhiệt, nhưng điều đó không có nghĩa là nơi này vắng vẻ buồn tẻ. Ngược lại, vì dòng họ quá cao quý, nên có rất ít người đủ tư cách bước vào.

Lão Lưu chăm chú nhìn người hầu treo lồng chim của Chu Túc lên cây, cả ngàn chú chim ríu rít trên cành, ông ngước mắt nhìn lên xà nhà.

Không biết bao giờ mới có thể treo đầy đèn lồng đỏ như đám cưới của cha mẹ Chu Túc ngày trước, lúc ấy thật náo nhiệt.

Liệu Chu Túc có thể cưới được Diệp Thanh Nghiêu không?

Lão Lưu nhìn chăm chú, đột nhiên thấy Chu Túc mặt không cảm xúc bước vào, ông vội tiến tới, ánh mắt đầy mong đợi: “Cậu chủ và Diệp đảo trưởng thế nào rồi?”

Chu Túc chỉ liếc ông một cái, bước đi một mạch không nói gì.

Bình thường khi đi qua đây, anh thường dừng lại chơi với chim, hôm nay lại đi luôn như vậy, chắc hẳn đã bị Diệp Thanh Nghiêu làm cho thất vọng.

Lão Lưu lại mỉm cười.

Đáng đời lắm.

Cũng phải có người giúp ông sửa đổi tính tình cậu chủ chứ !!

***

Thời gian trôi nhanh thoáng cái đã đến trưa.

Nắng gắt làm cây cối bên ngoài rũ rượi, hoàn toàn không có sức sống như những bông hoa mà Diệp Thanh Nghiêu trồng.

Chu Túc nằm cả buổi sáng mà không thấy đói, mơ mơ màng màng lại nghĩ đến Diệp Thanh Nghiêu

Cô thích ăn mì như thế, giờ này không biết có đang đòi ai đó nấu mì sườn cho ăn không?

Trong lòng Chu Túc thấy khó chịu lạ lùng, suy ngẫm kỹ lại, mới nhận ra cảm xúc lộn xộn ấy bắt nguồn từ việc anh không muốn Diệp Thanh Nghiêu ăn đồ người khác nấu.

Thật vô lý.

Chẳng lẽ anh còn phải tự chạy tới nấu cho cô ăn?

Nghĩ thôi cũng đã thấy đẹp rồi.

Chu Túc nhắm mắt lại định ngủ tiếp, nhưng không biết là do ánh sáng quá chói hay vì mấy cái cây ngoài kia héo rũ đến mức giống như tâm trạng hiện tại của anh.

Tâm trạng anh giờ đây đâu khác gì nhiệt độ ngoài trời đâu. Nóng rực, như thiêu đốt từng tấc da thịt, khiến người ta không thể yên ổn nổi.

***

 

Diệp Thanh Nghiêu là khách quý, Lưu quản gia đã căn dặn kỹ càng, ngay cả Chu lão gia cũng đã đặc biệt nói phải hết lòng chăm sóc, nên người trong vườn không ai dám lơ là.

“Diệp đạo trưởng muốn ăn gì không ạ?”

Diệp Thanh Dao ngẩng lên khỏi quyển sách, thấy vẻ mặt ôn hòa hơi có phần lấy lòng của nữ quản gia.

“Gì cũng được, tôi không kén chọn.”

Nữ quản gia vội vàng gật đầu cười, vừa quay người thì thấy một bóng dáng cao ráo thẳng tắp, đang tựa vào khung cửa, chăm chú nhìn cô gái đang đọc sách trước tấm bình phong.

Không biết anh ta đến từ lúc nào, và đã đứng đó bao lâu rồi. Tất nhiên đó là Chu Túc.

“Tiên sinh.” Nữ quản gia hơi giật mình.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, chạm ánh mắt với Chu Túc.

“Sao anh lại đến nữa rồi?”

“Nữa ??”

Câu đó khiến Chu Túc không vui.

“Em không muốn thấy tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Cô thật sự thẳng thắn đến mức lười vòng vo.

“Đây là nhà tôi.”

“Cũng đúng.”

Diệp Thanh Nghiêu tỏ ra đã hiểu, không quan tâm nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhẹ lật trang, tay cuộn sách lại đọc thầm từng chữ. Chu Túc cứ thế bị cô phớt lờ.

Bầu không khí có phần ngượng ngùng, nữ quản gia tiến không xong, lùi cũng dở.

Chu Túc tức giận, bỗng thấy mình thật thảm hại, đến đây làm gì? Để bị cô khinh thường như vậy ?

Anh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Nghiêu mười mấy phút, thấy cô lật qua ba trang sách, vậy mà không ngẩng đầu nói với anh một câu, thậm chí không mời anh ngồi, cũng chẳng hỏi anh có muốn uống trà không. Rõ ràng là nhà anh, nhưng cô lại điềm nhiên như chủ nhân, còn anh thì như khách không mời mà đến.

“Em xem tôi như người chết rồi đúng không?” Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà lên tiếng trước, giọng lạnh lùng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

 

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười: “Sao lại thế được.”

 

 

Cô lại còn cười! Mà nụ cười còn dịu dàng dễ gần như vậy! Như thể người lạnh nhạt vừa rồi không phải cô! Chu Túc có thể khẳng định Diệp Thanh Nghiêu là cô gái “hai mặt” nhất mà anh từng gặp.

 

“Sao em không thèm để ý đến tôi?”

Vừa hỏi ra, Chu Túc lập tức cảm thấy không ổn. Câu này nghe cứ như anh đang oán trách cô không quan tâm anh vậy.

Mặc dù sự thật đúng là vậy, nhưng lẽ ra không nên vậy.

Sao anh ta có thể giống như một kẻ ngốc mà đi đòi hỏi cô điều đó chứ?

Diệp Thanh Nghiêu lại rất bình tĩnh: “Tôi không thích bị phân tâm khi đọc sách .”

“Nói một câu với tôi cũng không mất bao nhiêu thời gian của em mà.”

 

Giọng điệu đầy trách móc và có vẻ uất ức, những cảm xúc anh chưa từng có, sao bỗng chốc lại tràn ra theo câu nói ấy?

 

 

Chu Túc không thể tin nổi, nghiến răng chịu đựng nỗi đau nghẹn nơi ngực.

 

Tất nhiên là do cô làm anh tức đến thế.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh, có vẻ trầm ngâm: “Vậy anh muốn nói cái gì?”

 

Không có gì cả!

“Ít nhất em hãy nhìn tôi đi.”

Lời nói trái ngược với lòng mình, cuối cùng anh vẫn thốt ra câu trả lời bị kìm nén bấy lâu.

[Dừng lại đi!] Một giọng nói vang lên trong đầu anh.

“Nói với tôi một câu thôi, bất cứ điều gì cũng được.”

[Im đi!] Lý trí lại hét lên.

“Một hai câu cũng được, đều được hết.”

[Mẹ nó !!] Lý trí anh không thắng nổi trái tim anh rồi.

Chu Túc muốn tự tát mình một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.