Cơn mưa đêm kéo đến đúng hẹn. Dưới ánh đèn lồng màu đỏ rực, Diệp Thanh Nghiêu mở cửa sổ, để vệt sáng ấy rơi vào tầm mắt, khiến đêm tối cũng rộn ràng và vui tươi hơn.
Tiếng mưa rơi dịu dàng, thỉnh thoảng lại có gió nhẹ thổi qua.
Cô ngồi trên ghế bập bênh, chân chạm đất đung đưa chậm rãi.
Mùi hương trầm “Thải Vi” vấn vít trong không khí, mùi khói tùng nhè nhẹ, rất hợp cho một đêm mưa như thế này.
Châm một lò hương, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách trên những phiến đá xanh, khi cảm hứng dâng trào, cô lại khe khẽ ngân nga một điệu hí khúc mà năm xưa Tư Minh Yến từng dạy.
Đắm chìm trong hồi ức đã trở thành thói quen mỗi ngày của cô.
Lão Lưu đứng bên ngoài đã nhìn cô rất lâu, không nỡ cắt ngang. Đợi cô hát xong khúc nhạc mới nhẹ nhàng bước vào. Diệp Thanh Nghiêu vẫn nhắm mắt, không phát hiện có người đến.
Ông nhẹ nhàng cầm một cái chăn đến bên cô, đôi vai già nua gầy gò cẩn thận đắp chăn lên người cô.
Cô chầm chậm mở mắt, dưới ánh đèn, thấy gương mặt hiền hậu của ông, liền khẽ cười:
“Ông đến rồi.”
“Vâng.” Lão Lưu khom lưng đáp lời.
Tất nhiên không phải đối với ai ông cũng cung kính như vậy. Dù chỉ là một quản gia, nhưng cũng phải xem mình phục vụ cho ai. Còn với Diệp Thanh Nghiêu, ông thật lòng kính trọng cô.
Cô ấy… thật sự rất giống một người.
“Ông đang nghĩ tới ai sao?”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười.
Lão Lưu lúc này mới sực tỉnh mình đã ngẩn ngơ nhìn cô gái này quá lâu, vội cúi đầu:
“Tôi thất lễ với đạo trưởng rồi.”
“Không sao đâu.”
“Tôi chỉ là hơi tò mò thôi.”
Lão Lưu cười, ngồi xuống chiếc ghế tròn gần đó, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu vườn này chẳng khác gì hơn hai mươi năm trước, ngay cả chiếc đèn lồng đỏ kia cũng vẫn tươi sáng như đêm tân hôn của họ.
Chu Túc, người không tin vào tình yêu, vậy mà lại gìn giữ ngôi nhà này đến tận bây giờ.
“Diệp đạo trưởng thật giống một người.” Giọng ông khàn đục, bị gió thổi càng thêm thô ráp, mang theo dấu vết của năm tháng.
Ánh mắt ông nhìn cô, Diệp Thanh Nghiêu chẳng lạ gì. Trần Mộ cũng từng nhìn cô như vậy, là đang nhìn một người khác thông qua cô.
Trong lòng cô đã có đáp án.
“Diệp Quân Á.” Lão Lưu cười khẽ, rồi lại thở dài một tiếng.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cụp mi mắt, ánh sáng dịu dàng ôm lấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, tạc thành từng đường nét như tượng đá. Vẻ điềm tĩnh và nét đẹp của cô quyện vào từng khoảnh khắc, như làm chậm hời gian, khiến người ta muốn ngắm nhìn kỹ hơn.
Nhưng nhìn kỹ lại… dường như không giống Diệp Quân Á lắm.
Diệp Quân Á hay cười, Diệp Thanh Nghiêu cũng cười, nhưng nụ cười lại không giống nhau.
Nụ cười của Diệp Quân Á khiến người ta thấy vui vẻ, dễ gần. Còn nụ cười của Diệp Thanh Nghiêu thì giống như mặt trăng, dịu dàng nhưng xa cách.
“Giống chỗ nào vậy?”
“Là cảm giác thôi.”
Diệp Thanh Nghiêu lại cong môi cười:
“Ông quen cô ấy sao?”
“Tất nhiên.” Ông nheo mắt, chìm vào hồi ức.
“Hơn hai mươi năm trước, ở Hoài Giang có ai mà không biết Diệp gia có Diệp Quân Á chứ.”
Diệp Thanh Nghiêu nâng chén trà, khẽ cọ nắp vào miệng ly, nhấp một ngụm. Lão Lưu không nhìn thấy nơi khóe môi cô thoáng qua một nét cười đầy mỉa mai.
“Hồi đó người bạn thân nhất của Diệp Quân Á chính là phu nhân nhà tôi, mẹ của Chu Túc.”
Diệp Thanh Dao khẽ nhướng mày.
Lão Lưu bật cười lắc đầu: “Chỉ có điều, phu nhân nhà tôi chẳng phải tiểu thư khuê các gì cho cam. Tính tình hoạt bát, chẳng rành thơ ca từ phú, được cái nấu ăn thì ngon tuyệt.”
Diệp Thanh Nghiêu chăm chú lắng nghe, “Vậy cũng là điểm tốt rồi.”
Lão Lưu gật đầu: “Ừ, đúng là tốt… nếu như…”
Chuyện xưa khiến người ta thở dài cảm thán. Hai mươi năm trước, vụ việc năm đó từng gây chấn động khắp Hoài Giang, cuối cùng lại chìm vào quên lãng. Nhiều sự thật bị chôn vùi, kể cả nguyên nhân cái chết của cả ông và bà chủ cũng bị che giấu theo năm tháng.
“Họ lúc ấy là bạn tốt lắm sao?” Diệp Thanh Nghiêu hỏi.
“Đúng vậy.” Lão Lưu không biết Diệp Thanh Nghiêu chính là con gái của Diệp Quân Á, chỉ nghĩ cô đang tán gẫu đôi câu: “Hồi đó họ còn hẹn với nhau, sau này sinh con nhất định sẽ kết thông gia.”
Diệp Thanh Nghiêu nhẹ xoay hai ngón tay quanh chiếc cốc, nước trà màu nâu trong chén sóng sánh, rửa qua hình vẽ tàu chuối xanh ở đáy chén.
Lão Lưu cảm thấy nụ cười của cô có chút gì đó sâu xa khó đoán.
Dù sao thì phần lớn thời gian cô không giống Diệp Quân Á.
Diệp Quân Á dễ bị nhìn thấu, còn Diệp Thanh Nghiêu thì không.
Cô tựa như có thể điều khiển được sương mù, thỉnh thoảng vén ra một chút, khiến người khác nhìn không rõ, lòng dạ cũng bị xáo trộn.
Đột nhiên Lão Lưu vỗ trán: “Suýt nữa thì quên chuyện chính. Tôi tới đây, một là muốn thăm Diệp lão tiên sinh, hai là để báo cho cô biết là cậu chủ nhà tôi đã xuất viện và trở về Chu gia rồi, cô không cần lo lắng.”
Dù ông thầm nghĩ chắc cô cũng không lo lắng gì đâu, nhưng trong lòng vẫn không mong hai người hủy hôn. Chính vì vậy mới cố ý đến đây một chuyến, nhắc tới Chu Túc một chút để gây ấn tượng, hy vọng làm người se lại mối duyên.
Lời nói ấy khiến Diệp Thanh Nghiêu nhớ lại chuyện ban ngày.
Sau khi Chu Túc thổ huyết, mọi người xung quanh nhốn nháo cả lên. Có lẽ chỉ còn cô và bản thân Chu Túc là giữ được bình tĩnh.
Anh là bảo vật của nhà họ Chu, không thể chịu bất cứ tổn thương nào – đó là điều không còn là bí mật ở Hoài Giang. Chu lão gia xem anh như tính mạng mình vậy. Sau này cả gia tộc to lớn ấy đều sẽ giao cho anh, cho nên Chu Túc bắt buộc phải an toàn, không thể có chuyện gì. Nếu thực sự xảy ra chuyện, thì tất cả những người có mặt hôm nay đều không thể thoát khỏi liên lụy.
Khi ấy, Diệp Thanh Nghiêu đã thấy nực cười. Những người bạn kia của Chu Túc liệu có quan tâm anh thật lòng, hay chỉ sợ bị vạ lây?
Thành ra dù Chu Túc không muốn vào viện, họ vẫn kiên quyết gọi xe cấp cứu.
Là bệnh viện tư nhân cao cấp, bác sĩ và y tá cũng phải đích thân đến tận nơi đón người.
Tình huống thế này, quả không hổ danh là kẻ đứng đầu trong đám công tử ăn chơi ở Hoài Giang.
Ánh mắt mà Chu Túc nhìn cô trước khi rời đi, mang theo sự tức giận như muốn chờ thời cơ để tính sổ. Nhưng Diệp Thanh Nghiêu chẳng để tâm.
Cô bình thản, lời dặn dò cũng có phần hời hợt: “Vậy thì tốt, bảo anh ấy nghỉ ngơi nhiều vào.”
Lão Lưu “vâng” một tiếng: “Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, trong vườn đã có sẵn vài đầu bếp và mấy dì chăm sóc cô, cần gì thì cứ nói với họ.”
Vì phải thay Chu Túc chỉnh sửa thiết kế vườn cảnh, mấy ngày tới Diệp Thanh Nghiêu không quay lại đạo quan. Nhà họ Chu từng cử người đến mời, nhưng cô lại thích khu vườn này, muốn ở lại đây. Khi tin nhắn được gửi đến chỗ Chu Túc, anh chỉ khẽ cười lạnh, không phản ứng gì.
Kỳ Dương cứ tưởng anh sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ chỉ lạnh giọng buông một câu: “Không sợ ma thì cứ ở.”
Chỉ vậy thôi sao?
Kỳ Dương lúc đó sốc thực sự. Đây là khu vườn mà Chu Túc quý nhất, đến bọn họ còn chẳng được bén mảng vào, vậy mà lại đồng ý cho Diệp Thanh Nghiêu ở sau khi bị cô làm cho tức đến ói máu cơ đấy.
“Kể từ hôm nay cậu thảm rồi.”
Kỳ Dương cảm khái, ánh mắt nhìn Chu Túc như thể đang ngắm một người xa lạ.
Chu Túc bảo cậu ta cút đi.
***
Khi lão Lưu quay về nhà họ Chu thì đã gần mười giờ. Lúc đi ngang qua đại sảnh, ông nhìn thấy Chu Túc ngồi nghiêng người trên ghế dài, tay vắt lên thành ghế, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở.
Anh nhắm mắt, đầu tựa ra sau, yết hầu lộ rõ dưới ánh đèn, toát ra một vẻ vừa tà mị vừa quyến rũ. Dáng vẻ uể oải như thể đang ngủ, nhưng lão Lưu biết rõ anh chưa ngủ.
Vừa bước vào phòng, một giọng nói khàn khàn đã vang lên:
“Sao rồi ? Cô ta không bị ma ăn mất à?”
Lão Lưu mỉm cười:
“Cậu chủ biết rõ căn nhà đó rất sạch sẽ mà.”
Chu Túc bật cười, giọng lạnh tanh:
“Ai mà biết được.”
“Cậu chủ đang lo lắng cho Diệp đạo trưởng sao?”
Một thoáng im lặng bao trùm.
Giọng Chu Túc trầm xuống:
“Không.”
Anh đứng dậy, rảo bước ra ngoài, đi thẳng về phía viện của mình. Như thể đang giận chính bản thân, đến cả ô cũng không cầm theo.
Lão Lưu nhớ rất rõ, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tâm trạng hỗn loạn thì Chu Túc luôn chọn cách trốn tránh.
Ông thấy buồn cười, cúi đầu cuộn lại chiếc ô, bắt chước Diệp Thanh Nghiêu nhẹ phủ những giọt nước mưa còn vương trên ô.
Thế cũng tốt.
Con người rồi cũng phải trưởng thành. Những gì nhà họ Chu không thể cho anh, biết đâu Diệp Thanh Nghiêu lại có thể, dù là nỗi khổ, hay cơn đau, hoặc cả hai.
Lão Lưu ngẩng đầu nhìn mưa ngoài hiên, tay chắp sau lưng rồi khẽ thở dài.Ông rất mong chờ, không biết rồi cuối cùng Chu Túc sẽ trở thành người như thế nào.
***
Chuyện giữa Diệp Thanh Nghiêu và Chu Túc, có rất nhiều điều mà Chu Túc không thừa nhận, còn nhiều hơn cả vấn đề liên quan đến lão Lưu.
Sau 11 giờ đêm, tiếng mưa dần nhỏ lại nhưng vẫn rơi đều đều, thế mà Chu Túc lại thấy tiếng mưa còn lớn hơn lúc đầu.
Anh không thể ngủ được, đành đứng dậy ra ngoài hút thuốc.
Nhà họ Chu rộng lớn, có rất nhiều người giúp việc, dù đã khuya vẫn có thể thấy họ đi lại bận rộn trong sân, ăn mặc chỉnh tề.
Trời mưa nên họ phải chăm sóc từng chiếc lồng chim mà Chu Túc nuôi, đưa từng lồng đến chỗ tránh mưa, vì vậy họ vẫn tất bật đến giờ này.
Chu Túc không có việc gì, đi dạo thư giãn.
“Mấy phút trước quản gia Lưu còn khá sốt ruột, đã sai người đi xem rồi.” Mấy người giúp việc vừa làm vừa trò chuyện.
Chu Túc không quan tâm, tiếp tục bước đi.
“Tình hình nghiêm trọng không?”
“Nếu không nghiêm trọng thì Lưu quản gia làm gì sốt ruột đến vậy, dị ứng với rượu mà nặng lên thì nguy hiểm lắm đấy!”
Chu Túc đột ngột dừng bước.
Trong tiếng mưa, anh nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch, trái tim anh gần đây cứ loạn nhịp không yên.
Chưa hết, đôi chân anh còn không chịu ngồi yên hơn, trong khi tâm trí anh còn đang phân vân có nên đi xem không thì chân đã vội lao ra đường chạy trong mưa.
Từ nhà họ Chu đến căn nhà đó đi xe mất khoảng nửa tiếng.
Chu Túc không biết lái xe, lần này vội quá nên bắt taxi.
Trước đây anh thấy việc không biết lái xe không phải chuyện lớn, nhưng bây giờ anh quyết định sẽ đi học lái xe ngay ngày mai.
Đến nơi, anh lao xuống xe, quên luôn việc đóng cửa, chạy thẳng vào trong. Anh không biết Diệp Thanh Nghiêu ở viện nào, đành kiên nhẫn tìm từng viện một.
Nhưng thật ra cũng không cần phải tìm đâu.
Sốt ruột làm gì? Trên đường đến đây, anh đã hỏi chính mình câu đó không biết bao nhiêu lần rồi.
Dù cố gắng kiềm chế đến đâu, anh vẫn thở hổn hển, răng va vào nhau lập cập.
Chu Túc không hiểu mình đang sợ điều gì, sao lại sợ đến mức này được.
Sợ gì nhỉ?
Sợ cô ấy đau hay sợ cô ấy chết ? Hay sợ cả hai ?
Cuối cùng, anh nhìn thấy ánh sáng mơ hồ tỏa ra từ một sân phía trong.
Anh lao vào, bước chân nhanh như bay.
Diệp Thanh Nghiêu đang thắp đèn viết chữ, kiểu viết này rất không tốt cho mắt, cô chỉ thỉnh thoảng mới làm vậy, chỉ để tưởng nhớ một chút, vì đó là thói quen của Tư Minh Yến.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy mạnh mở ra.
Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Túc, mắt anh đỏ hoe, ánh nhìn sắc lạnh đầy oán giận.
Anh bất ngờ bước tới, kéo cô ra khỏi ghế, nâng mặt cô lên xem xét kỹ, rồi lại kéo tay áo cô lên, như thể không tìm thấy gì, chuẩn bị kéo váy cô lên.
Diệp Thanh Nghiêu nhíu mày, hất thẳng lọ mực vào phía anh, ngay lập tức mặt Chu Túc bị mực văng trúng đen xì, cũng bình tĩnh lại.
“Chu tiên sinh, anh đang làm gì thế?”
“Em uống rượu à?”
Không biết có phải Diệp Thanh Nghiêu tưởng tượng hay không, cô thấy giọng nói của Chu Túc hơi run run, có phần hoảng hốt.
“Không có.”
[Không có ? Vậy ai bị dị ứng rượu đây?]
Vậy thì cứ mặc kệ người đó đi.
Sao chỉ nghe vài chữ ‘dị ứng rượu’ mà Chu Túc đã vội vàng nghĩ là Diệp Thanh Nghiêu ? Bất chấp tất cả chạy tới, cuối cùng lại bị hắt mực vào mặt.
Đúng là ‘tổn thọ’ mà.
Chu Túc lạnh lùng lấy giấy lau mặt, nhưng mực không dễ lau sạch như vậy, mặt anh chỗ trắng chỗ đen, trông thật buồn cười.
Diệp Thanh Nghiêu bị làm phiền khi đang viết, cũng mất hứng không tiếp tục nữa, cầm đèn đi ra ngoài.
Chu Túc kéo tay cô lại: “Đi đâu?”
“Phòng bếp.”
“Em đói rồi à?” Chu Túc cau mày, “Sao em khó chiều vậy ?”
Diệp Thanh Nghiêu mím môi, “Anh có muốn ăn không?”
“Ăn cái gì chứ ?”
Chu Túc kéo cô ngồi xuống, vứt giấy lau đã bẩn vào thùng rác, hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”
“Mì sườn.”
Lại mì sườn nữa rồi.
“Đợi một chút.” Anh đi ra ngoài.
Diệp Thanh Nghiêu nói theo: “Nấu cho khó ăn một chút đi.”
Chu Túc liếc cô một cái, “Em bị bệnh à?”
Chu Túc nghĩ chính anh mới là người có vấn đề. Đêm hôm không ngủ, dầm mưa chạy đến đây để bị mắng, còn phải nấu đồ ăn cho người ta nữa.
Chắc là bệnh cũng không nhẹ. Có lẽ là di chứng sau khi ho ra máu. Chu Túc nghĩ vậy.
Nửa tiếng sau, anh mang một bát mì quay lại. Mặt anh đã được rửa sạch, trắng bệch nhưng vẫn rất điển trai, nét đẹp có phần quá mức sắc sảo.
Diệp Thanh Nghiêu ăn thử một miếng, không tệ, thậm chí còn ngon hơn lần trước, mì mềm hơn, không bị cứng. Nói cách khác, anh đã nghe lời cô dù chỉ là một phần.
“Cũng đâu có tệ lắm.”
Chu Túc nhíu mày, hộp thuốc lá đập nhẹ vào lòng bàn tay, rút ra một điếu kẹp giữa ngón tay, vẻ mặt hơi bực bội:
“Em rảnh quá đấy, có đồ ăn là tốt lắm rồi.”
Diệp Thanh Nghiêu chỉ mỉm cười, không nói gì, dùng đũa lật mì lên, phát hiện bên dưới chất đầy thịt sườn, hơn nữa đã được gỡ xương sạch sẽ.
Đúng là anh ấy chẳng ngại phiền thật.
“Tại sao anh lại đến đây?”
Chu Túc có chút lúng túng, quay mặt đi chỗ khác: “Đi dạo.”
“Không mang ô à? Quần áo ướt hết rồi.” Về cái lý do ‘đi dạo’, Diệp Thanh Nghiêu chẳng mấy bận tâm, cũng không muốn nghĩ sâu xa làm gì, hỏi han chỉ là để đáp lại bát mì anh nấu.
Chu Túc ngậm điếu thuốc, cười có chút giễu cợt:
“Em quan tâm tôi à?”
“Cũng có thể hiểu như vậy. Dù sao nếu anh lại ho ra máu thì cơ thể sẽ càng yếu hơn.”
Chu Túc không cười nổi nữa.