Người vì Diệp Thanh Nghiêu mà khuấy lên sóng gió, không chỉ có mỗi Chu Túc, mà còn là cả nhà họ Diệp.
Cô đã im hơi lặng tiếng quá lâu, lâu đến mức người trong gia tộc gần như đã quên mất sự tồn tại của cô. Nhưng rồi, vào một ngày không báo trước, cô đột ngột quay về, mang theo cơn sóng dữ cuồn cuộn, đứng vững vàng trước mắt tất cả mọi người — đồng thời mang đến một tin tức đầy chấn động.
Cô muốn xây mộ cho Diệp Quân Á.
Với nhà họ Diệp, chuyện đó chẳng khác nào tội đại nghịch bất đạo!
Tình trạng của Diệp Thiên Thiên cũng không hề khả quan. Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác nhận không phải bị rắn độc cắn như suy đoán ban đầu, mà là do một loại bột thuốc kỳ lạ gây ra.
Trên đời này luôn có những chuyện kỳ quái, không thể dùng khoa học để lý giải. Và cũng có những loại thuốc, nhất thời chưa tìm được thuốc giải.
Diệp Thiên Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh. Hứa Lệ Phưởng thì nóng ruột như lửa đốt, hết mắng lại khóc, gần như muốn lập tức kéo đến đạo quán Vân Đài để làm loạn.
Đêm ấy, nhà họ Diệp hoàn toàn không yên ổn.
Diệp Phi ngồi lại bên cạnh ông cụ Diệp rất lâu. Lâu đến mức khi ông đọc xong một quyển kinh Phật, nhấp một ngụm trà, rồi nhận lấy khăn tay từ Diệp Phi lau miệng, mới cất tiếng hỏi bằng giọng khàn khàn mệt mỏi của người già:
“Thiên Thiên thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh lại.”
Diệp lão gia khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt già nua đầy nếp nhăn nhìn ra phía cửa sổ.
Diệp Phi đã quen với cảnh đó. Anh biết, ông nội luôn thích nhìn về một hướng nhất định vào một khung giờ nhất định.
Đó là ánh nhìn vừa xa xăm vừa trống rỗng — có lúc sắc bén, cũng có khi hiền từ.
Diệp Phi đoán, có lẽ ông đang nhớ lại điều gì đó. Bởi vì… cảm xúc trong mắt ông hôm nay rõ ràng đang dao động.
“Cô gái ấy… thế nào rồi?”
Diệp Phi ngẩn người.
“…Ông đang hỏi ai vậy ạ?”
“Con bé đó.”
Ông đã già, làn da trên gương mặt nhăn nheo, mí mắt trễ xuống, trông như lớp vỏ cây khô cằn sau bao năm gió sương dãi dầu. Ngoài cửa sổ rõ ràng chẳng có gì, nhưng Diệp Đình vẫn nheo mắt nhìn như thể chỉ cần tập trung là có thể thấy được điều gì đó.
Diệp Phi lúc này mới hiểu ông đang hỏi ai — là người con gái họ vừa gặp lại hôm nay. Hồi tưởng lại dáng vẻ của Diệp Thanh Nghiêu, trong lòng anh vẫn còn chưa nguôi kinh ngạc:
“Cô ấy… lớn lên thật xinh đẹp. Trong nhà họ Diệp ta, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy… mà không ai so sánh được với em ấy.”
Một khoảng lặng thật dài phủ xuống.
Diệp lão gia khẽ cúi đầu, tay lần nhẹ theo thân gậy trúc.
Diệp Phi không thể phân biệt nổi cảm xúc trên gương mặt già nua ấy — là đang cười, hay đang thở dài?
“Tất nhiên là đẹp.”
Ông chậm rãi mở lời.
Cha mẹ cô từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông. Con gái của họ, sao có thể không xuất sắc?
Chỉ là đứa trẻ này…
Đứa trẻ này…
Là người không thể được thế gian dung chứa, không thể để ai biết đến…
Là nghiệt duyên, là oan nghiệt, là khởi nguồn và kết thúc của tất cả những sai lầm năm đó!
Diệp Phi nhận ra cảm xúc ông đang dần dâng trào, vội vàng lên tiếng:
“Ông ơi…”
Diệp lão gia thở ra một hơi mệt nhọc, lắc đầu:
“Chuẩn bị đi. Ngày mai ta sẽ đến đạo quán Vân Đài.”
“Ông muốn gặp em ấy sao?”
“Gặp.”
Tránh né nhiều năm như vậy, trong lòng con bé nhất định có oán trách. Dù ông không muốn đối diện… thì cũng phải đối diện.
Hai mươi ba năm rồi…
Quân Á…
Ông sắp đi gặp đứa trẻ năm xưa em dùng cả mạng sống để bảo vệ rồi.
Sáng sớm ở Vân Đài Quan, sương mỏng giăng phủ, những tán cây dưới chân núi xanh như nét vẽ mực tàu, một dòng thác nhỏ len lỏi qua kẽ đá, đổ thẳng vài thước xuống, nước bắn tung tóe giữa không trung hóa thành mưa bụi lất phất, mang theo sự thanh tĩnh và ướt lạnh đặc trưng của núi rừng.
Diệp Thanh Nghiêu ngồi ở một góc xa, trên bàn đá là bó hoa dại mà Ớt Nhỏ và Ương Hột hái về từ tối hôm qua. Những giọt nước từ thác rơi xuống từng cánh hoa, hương thơm trở nên thanh khiết, trong lành như đã qua muôn ngàn lần gột rửa.
Cô đã dậy từ rất sớm để pha trà. Đun nước, tráng ấm, ủ trà, rót nước — từng động tác chậm rãi, tĩnh lặng như thể cô đã ngồi đó từ khi thế giới bắt đầu, sẽ tiếp tục ngồi mãi đến tận khi trời đất hoang tàn, không ai có thể lay chuyển, cũng chẳng điều gì trói buộc được cô.
Sự ung dung ấy, như khiến cả dòng thác phía sau cũng trở nên mềm lại, tiếng nước trở thành nhịp đệm dịu dàng.
Ở ngoài rừng trúc, lão gia nhà họ Diệp siết chặt cây gậy trong tay, được Diệp Phi dìu, ông đứng yên bất động, nhìn về phía cô.
Ánh mắt ông – vốn luôn xa xăm, hững hờ – giờ đây như đã tìm được điểm dừng. Bao năm chìm trong bóng tối, thì ánh sáng trước mắt hôm nay chính là nơi cần tìm.
Đứa trẻ mà ông từng cố tình lãng quên, nay lại lớn lên mạnh mẽ, lặng lẽ mà kiêu hãnh – thậm chí còn xuất sắc hơn cả Diệp Quân Á.
Chỉ là… ông không biết, nên thấy mừng… hay nên lo sợ.
Diệp Phi cẩn thận dìu ông.
Lần này đi không mang theo nhiều người, ngoài Diệp Phi còn có một vị bác sĩ và Diệp Thiên Thiên đang hôn mê.
Hứa Lệ Phưởng làm loạn đòi theo cho bằng được, cuối cùng vẫn bị ông cụ nhốt lại ở nhà, bắt tự kiểm điểm — coi như là giam lỏng.
Gió xuân lướt nhẹ qua mặt, Diệp Thanh Nghiêu vừa chậm rãi đậy nắp ấm, chia chén, chắt nước — từng động tác như được luyện qua năm tháng, gọn gàng mà thong thả.
Diệp Đình chậm rãi bước tới chỗ Diệp Thanh Nghiêu, ánh mắt dõi theo từng động tác pha trà của cô.
Từng động tác thuần thục, tao nhã và tràn đầy khí chất.
Hai mươi mấy năm trước, vào thời ấy, phong vị Giang Nam ở Hoài Giang vẫn còn rất đậm nét. Mẹ cô – Diệp Quân Á – là danh viện tài nữ nức tiếng một vùng, tinh thông đủ điều, trong đó pha trà là sở trường nổi bật nhất.
Còn cô gái trước mặt, dù chưa từng nhận được sự chỉ dạy của mẹ, lại còn hơn cả Diệp Quân Á năm xưa.
Cô có một khí chất ung dung, điềm tĩnh mà mẹ mình chưa từng có được.
“Thanh Nghiêu” – Diệp Phi khẽ ho một tiếng, gọi nhẹ.
Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía người đàn ông mặc trường sam đen đang đứng trước mặt.
Ông khi còn trẻ hẳn là một công tử phong lưu, nho nhã lịch thiệp. Nay đã già, tóc hai bên mai điểm bạc, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng chính vì thế lại toát lên vẻ trầm tĩnh, uy nghiêm được năm tháng gọt giũa.
Diệp Đình cũng đang chăm chú nhìn cô.
Diệp Thanh Nghiêu không mời họ ngồi, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu ngắn gọn:
“Có việc gì?”
Diệp Phi ho nhẹ vài tiếng, bước tới đỡ ông cụ ngồi xuống, rồi nói:
“Hôm nay chúng tôi đến là muốn nhờ cô cứu Thiên Thiên. Ta biết mười năm trước bọn họ đã làm tổn thương cô, là nhà họ Diệp có lỗi với cô. Nhưng Thanh Nghiêu, coi như cảnh cáo cũng được, đừng để thành chuyện lớn… đừng để có người mất mạng.”
Diệp Thanh Nghiêu không đáp lời.
Cô chỉ tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi thưởng thức, toàn tâm toàn ý như chẳng nghe thấy gì cả.
Gió thổi mạnh, Diệp Đình sức khỏe yếu, khẽ ho vài tiếng rồi lên tiếng:
“Diệp Phi, con ra ngoài đợi ta.”
Diệp Phi gật đầu, nhìn Diệp Thanh Nghiêu thêm một cái rồi mới rời đi.
Diệp Thanh Nghiêu vẫn ngồi im nơi đó, xoay nhẹ chén trà trong tay, đưa lên mũi hít lấy hương thơm. Cô tĩnh lặng như nước, không chút dao động.
Chỉ mới hai mươi ba tuổi, mà đã có thể tĩnh tại đến thế.
Thật không đơn giản chút nào.
“Lần đầu gặp mặt, coi như quà ra mắt.”
Thứ đó ông luôn mang theo bên mình, một chiếc hộp gỗ nhỏ, làm không mấy tinh xảo, trên nắp có khắc hình hoa sơn trà. Dù nét chạm trổ còn thô, nhưng qua năm tháng mài mòn, lại mang theo một vẻ đẹp xưa cũ rất riêng.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc trắng pha vân đỏ, nền ngọc trắng trong, những đường vân đỏ như sợi máu quấn quanh, mảnh mai như tơ, uốn lượn bên trong như có linh hồn.
Khi ngón tay Diệp Đình khẽ chạm lên bề mặt vòng, dường như những sợi đỏ ấy sống dậy, chuyển động nhè nhẹ bên trong khối ngọc.
Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu rơi xuống món đồ ấy.
“Đây là…” – Cô định hỏi, nhưng Diệp Đình đã lên tiếng trước, vẻ mặt có phần gượng gạo:
“Là món quà cha cô đã tặng mẹ cô năm xưa.”
Diệp Thanh Nghiêu lập tức dời mắt đi, giọng nói đột ngột trở nên lạnh như băng:
“Ông mang thứ dơ bẩn đó đến cho tôi?”
Diệp Đình sững người. Ông không nghĩ cô lại có thái độ đó với chuyện của cha mẹ mình.
Nhưng… nghĩ lại thì cũng đúng.
Sự thật năm đó, dù là gì đi nữa, cũng chẳng thể khiến người ta dễ chịu.
“Lúc đến đây, ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc cô nên gọi ta là ông ngoại… hay là…”
Diệp Thanh Nghiêu bật cười, một tiếng cười cắt ngang lời ông.
Diệp Đình khẽ thở dài, lặng lẽ đóng hộp lại, đẩy nó về phía cô.
“Cứu Thiên Thiên đi.”
Nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại hỏi một câu hoàn toàn khác, giọng sắc lạnh:
“Cô ta… vẫn còn sống, đúng không?”
Ánh mắt Diệp Đình lập tức cau lại.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ nhếch môi:
“Ông là người tôi kính phục nhất trong đời, ông biết vì sao không?”
Ông biết, chắc chắn không phải lời hay ho gì.
Và đúng thật — từng chữ từng lời, như nước lũ vỡ bờ, đập vào tim người nghe không thương tiếc.
“Sự mục rửa thối nát của nhà họ Diệp giống như bọ ăn trong xương, vì con trai mà hy sinh con gái, vì danh tiếng mà đạp lên sinh mạng phụ nữ. Từ cổ chí kim, đàn bà luôn là bàn đạp cho đàn ông đi lên. Còn tôi — tôi không chơi theo luật đó.”
Cô nhướng mắt, cười nhẹ:
“Nên tôi khuyên ông – nếu còn muốn bảo vệ cô ta, thì giấu kỹ vào. Đừng để tôi tìm thấy.”
Một cô gái điềm tĩnh như thế, vậy mà vào khoảnh khắc này lại toát ra khí thế lạnh lẽo sắc bén. Cả núi xanh, thác trắng phía sau lưng cô dường như đều là trận thế do cô bày ra – thế núi như binh mã, gió thác như lệnh động quân – nơi cô đứng, chính là tâm trận, chứa sức mạnh không đáy.
Càng tiếp xúc nói chuyện, Diệp Đình lại càng thấy cô chẳng giống mẹ mình – Diệp Quân Á là từ trong ra ngoài đều dịu dàng, còn sự dịu dàng của Diệp Thanh Nghiêu… chỉ là một lớp vỏ ngoài.
Diệp Đình cười khổ. Ông thật sự không rõ rốt cuộc nên thấy mừng… hay thấy sợ.
Nhà họ Diệp đến thế hệ này chỉ còn Diệp Phi xem như có chút bản lĩnh. Nhưng so với Diệp Thanh Nghiêu, lại chỉ là bình thường đến tầm thường.
Huống chi — cô gái trước mặt không phải ngọc quý êm ái, mà là lưỡi dao sắc bén.
“Cô… vẫn không chịu cứu Thiên Thiên sao?”
Diệp Thanh Nghiêu cụp mắt, tiếp tục nhấp ngụm trà, bình thản nói:
“Tôi giỏi điều chế hương liệu, mà con bé kia hít phải lượng lớn hương độc — đúng là chỉ có tôi mới có thể giải.”
Cô dừng lại một chút, rồi nhàn nhạt tiếp lời:
“Muốn tôi cứu nó… ông hãy bảo Hứa Lệ Phưởng từ chân núi quỳ từng bước một đến trước mặt tôi, cầu xin tôi.”
Quá tàn nhẫn.
Nhưng càng nói chuyện, Diệp Đình càng nhận ra — cô thực sự không giống Quân Á.
Quân Á dịu dàng là thật.
Còn Diệp Thanh Nghiêu, dịu dàng chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài được che đậy cẩn thận.
“Nếu bà ta không đến thì sao?”
“Vậy thì Diệp Thiên Thiên… rất có thể cả đời này sẽ không tỉnh lại.”
“Cô không sợ Hứa Lệ Phưởng kiện cô sao?”
Diệp Thanh Nghiêu hờ hững hỏi lại, như một mũi tên xuyên tim:
“Ông nghĩ ông dám để lộ tôi ra ngoài sao? Không đâu — vì nếu làm vậy, chuyện ô uế hai mươi ba năm trước của nhà họ Diệp sẽ chẳng thể giấu nổi nữa.”
Diệp Đình sống đến từng tuổi này, vậy mà vẫn bị chặn họng.
Con bé này… nhỏ tuổi mà nhìn người, đọc lòng người, đều quá thấu đáo.
Cuối cùng, Diệp Đình và Diệp Phi chỉ có thể thất bại mà quay về.
Về đến nhà họ Diệp, quả nhiên Hứa Lệ Phưởng lại làm ầm ĩ đòi đi báo cảnh sát. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cổng, đã bị ông cụ nhét khăn chặn miệng, quát mắng rồi lôi về nhốt lại.
Chuyện này bây giờ chỉ còn hai cách giải quyết — một là xuống nước đi cầu xin Diệp Thanh Nghiêu, hai là chấp nhận nuôi Diệp Thiên Thiên như một người thực vật.
Diệp Thanh Nghiêu là bí mật mà Diệp Đình đã giữ suốt mấy chục năm — không ai được phép biết thân thế thật sự của cô.
Bởi vì đó là nỗi ô nhục của nhà họ Diệp.
**
Chu Túc là người hành động luôn có mục đích rõ ràng — làm ăn là thế, mà với phụ nữ cũng vậy.
Anh nghe nói Diệp Thanh Nghiêu thỉnh thoảng sẽ xuống núi xem phong thủy cho người khác, có những chủ nhân giàu có yêu thích văn hóa đạo gia, mời cô thiết kế vườn nhà mang hơi thở triết lý phương Đông — cô cũng vui vẻ nhận lời.
Vừa hay, anh có một căn biệt thự vẫn đang cần thiết kế cảnh quan.
Chu Túc lập tức bảo người liên hệ với đạo quán Vân Đài.
Không lâu sau, anh nhận được phản hồi — Diệp Thanh Nghiêu đã nhận lời làm dự án này.
Vì thế, tâm trạng gần đây của Chu Túc khá tốt.
Anh từng nói sẽ “cướp” cô về, nhưng thật ra trong lòng anh hiểu, điều đó không hoàn toàn vì yêu, mà là vì không cam lòng.
Chỉ đơn giản là cố chấp muốn chiếm hữu.
Diệp Nguyên dạo gần đây cứ luôn nghĩ cách đưa những mỹ nhân từng làm Chu Túc say mê đến “gợi lại kỷ niệm”, liên tục tìm những bà vợ gợi cảm, thiếu phụ quyến rũ đưa vào phòng anh.
Kết quả?
Chỉ đổi lại toàn là những trận đấm đá không nể nang.
Bị đánh đến sưng tím mặt mũi, Diệp Nguyên vừa bôi thuốc vừa r*n r*:
“Cậu đúng là cố chấp với Diệp Thanh Nghiêu quá rồi đó. Căn biệt thự đó không phải mẹ cậu để lại à? Trước giờ cậu còn chẳng cho ai bước vào nửa bước, thế mà bây giờ lại để cô ấy phá tung ra sửa sang?”
Chu Túc ngẩn người một lúc.
Nếu Diệp Nguyên không nhắc, anh suýt nữa đã quên — căn biệt thự ấy thật sự rất quan trọng, đến bạn bè thân thiết nhất anh cũng chưa từng để bước chân vào.
Bản thân anh thậm chí từng không cho ai chạm vào bất kỳ cành cây ngọn cỏ nào trong khuôn viên.
Vậy mà bây giờ…
Lại là cô ấy.
Sau một thoáng thất thần, Chu Túc lạnh nhạt buông lời:
“Cứ để cô ấy muốn làm gì thì làm, nếu phá hỏng… thì phải trả giá thôi.”
Diệp Nguyên khẽ hừ một tiếng, lấy cớ xoa mặt che đi vẻ hoài nghi trong mắt.
Đừng tưởng anh không biết Chu Túc dạo này sống thế nào — rõ ràng là cả người rối bời, như người mất hồn.
Cho đến khi nghe tin từ đạo quán Vân Đài rằng Diệp Thanh Nghiêu nhận lời thiết kế biệt thự, sắc mặt của Chu Túc mới tạm trở lại bình thường.
Mùa hè.
Trời đổ cơn mưa lớn, tiếng mưa rơi dồn dập như trút nước — như một trận tương phùng đã được âm thầm chờ đợi rất lâu.
Diệp Thanh Nghiêu lại không thích trời mưa.
Cô ghét sấm sét, cũng sợ cả ánh chớp.
Phòng tối mờ, cô nằm trên giường nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, thất thần.
Tiếng sấm bên ngoài vang vọng như tiếng than khóc vọng ra từ địa ngục, Diệp Thanh Nghiêu hơi cau mày, trở mình quay lưng lại.
Một tia chớp rạch ngang trời, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào phòng ngủ.
Cô lập tức kéo chăn trùm kín đầu.
Trong bóng tối, dường như lại nghe thấy giọng cười trầm thấp, dịu dàng của một người nào đó.
Anh sẽ kéo chăn khỏi mặt cô, rồi dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che lên đôi mắt ấy, khẽ thì thầm bên tai:
“Em sợ thì chui vào lòng anh đi, trốn dưới chăn làm gì?”
Sự dịu dàng đó, sự ấm áp ấy… đã là bao lâu rồi?
Diệp Thanh Nghiêu khẽ thở dài.
Cũng chính vào lúc đó — cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Cô lập tức quay đầu nhìn, trong đôi mắt vốn luôn bình thản ấy bỗng nhiên lóe lên một tia sáng hiếm thấy.
Cô bật dậy mở cửa — quên cả mang dép.
Ánh mắt va phải bóng dáng người đàn ông ngoài cửa, gương mặt anh như được khắc bằng những đường nét góc cạnh.
Cả người ướt đẫm trong mưa, điếu thuốc giữa môi đã tắt, nhưng trên cánh tay lại khoác mấy chiếc đạo bào của cô — sạch sẽ, khô ráo. Chắc hẳn đã được anh che chắn rất kỹ.
Chu Túc hơi nâng mắt nhìn cô:
“Trời mưa mà không biết thu đồ à?”
Nhìn thấy sự hụt hẫng trôi qua đáy mắt cô, câu nói của anh bỗng khựng lại.
Chu Túc siết môi, chậm rãi và nặng nề hỏi:
“Em đang chờ ai à?”