Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 13: Hắc liên hoa trở về (ý chỉ Diệp Thanh Nghiêu)



Trong sân nhà họ Chu có một cây đa già, tán cây sum suê rậm rạp che kín cả bầu trời, nhánh cây chằng chịt giăng đầy lồng chim, san sát nối tiếp nhau, phải dùng hai từ “tráng lệ” mới đủ để hình dung.

Dù đều là thú cưng mà Chu Túc yêu quý, nhưng chúng lúc nào cũng ríu rít không ngừng, giờ lại càng ồn ào hơn. Đám chim nhảy nhót, thò đầu ra khỏi lồng như cũng muốn theo Chu Túc nhìn xem vị hôn thê của anh là người thế nào.

Quả thật, trong lòng Chu Túc lúc này không thể bình tĩnh. Một cảm giác kỳ lạ, pha trộn giữa hồi hộp và định mệnh, khiến anh có cảm giác mình sắp gặp không phải vị hôn thê, mà là một người thân xa cách nhiều năm, người mà anh ngày đêm mong nhớ.

Lão Lưu vui vẻ dẫn đường phía trước, Tiết Lâm và mấy người khác cũng rảo bước đi theo, định xem náo nhiệt. Vài người vòng qua khu vườn núi non bao quanh, rồi ra đến cổng.

Gió lùa thẳng vào mặt, kèm theo hơi ẩm và mùi mưa.

Nhà họ Chu nằm ở phía tây thành, được bao quanh bởi những con hẻm cũ. Mưa tranh nhau đổ xuống từ mái nhà, rào rào rơi đầy trên mặt đất.

Chu Túc ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng đang che dù.

Chiếc dù khá lớn, che khuất toàn bộ người phía sau, chỉ lộ ra đôi giày thêu ướt đẫm nước mưa.

Tâm hồn Chu Túc bất giác xao động. Anh từng để ý, Diệp Thanh Nghiêu cũng đi giày như vậy, nhưng tinh xảo hơn nhiều.

Có lúc cô còn đeo một chiếc chuông nhỏ ở mắt cá chân. Mỗi khi bước đi, chuông kêu leng keng va vào nhau, tà váy dài tung bay trong gió, tiếng chuông vang lên như thể cơn gió đang thì thầm báo tin.

Rất dễ nghe.

Chỉ là… cũng chỉ “dễ nghe” thôi.

“Tiểu thư.” Lão Lưu gọi khẽ.

Đôi giày thêu in dấu trên nền mưa chầm chậm xoay mũi chân lại, vành dù cắt ngang màn mưa, tất cả như được tua chậm lại.

Chu Túc có cảm giác tiếng mưa như nhỏ đi, cả thế giới chỉ còn lại hơi thở của anh. Anh nghe rất rõ, nhưng lại không biết mình đang mong đợi điều gì.

Giây phút ấy như kéo dài như cả thế kỷ, nhưng thực chất chỉ là vài giây ngắn ngủi. Bóng lưng ấy cuối cùng cũng xoay người lại.

Thân hình không quá cao, vóc dáng đầy đặn, gương mặt tròn trịa trông phúc hậu, đôi mắt to tròn như cún con, có phần ngốc nghếch và chất phác.

Cô gái có vẻ hơi hồi hộp, liếc nhìn mọi người một cái rồi vội cúi đầu:

“Quản gia Lưu, đồ tôi cần đâu rồi?”

Lão Lưu hơi ngạc nhiên, “Ơ” một tiếng, nhìn về phía đầu ngõ. Ông đang định hỏi Diệp Thanh Nghiêu đâu rồi thì cô gái tên Đậu Đậu đã lên tiếng thúc giục: “Làm ơn đưa cho tôi nhanh một chút.”

Lão Lưu liếc nhìn Chu Túc.

Chu Túc lạnh nhạt: “Đưa cho cô ấy.”

Trong lòng anh dâng lên một cơn giận mơ hồ, không rõ vì điều gì, pha lẫn chút thất vọng khó gọi thành tên. Anh chẳng còn hứng thú nán lại nói thêm lời nào với cô.

Chu Túc rời đi, lão Lưu mới giao lại tín vật cho Đậu Đậu — một mảnh ngọc bội hình mặt dây chuyền.

Đậu Đậu cố nhớ lại lời dặn của Ớt Nhỏ, rồi chậm rãi nhấn nhá từng chữ: “Từ nay về sau, hôn nhân của người nam và người nữ, ai nấy tự lo. Làm phiền ngài chuyển lời đến Chu tiên sinh, mong ngài ấy nhất định đừng bao giờ hối hận.”

Khi ấy, Kỳ Dương và Diệp Nguyên cười đến run rẩy cả người.

Hối hận sao?

Chu Túc á?

Chắc chỉ khi trời sập đất nứt, biển cạn đá mòn thôi.

“Cô bé,” Diệp Nguyên vừa cười vừa ho sặc sụa, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, “Sự ngây thơ của em… thật sự đáng yêu đến ngu ngốc.”

Đậu Đậu trong lòng bực tức, hừ nhẹ rồi lẩm bẩm: “Rõ ràng là thật mà.”

Ai mà chẳng biết danh tiếng của Diệp đạo trưởng ở Vân Đài Quan — là người khiến bao nhiêu nhà quyền quý sẵn sàng vung cả gia tài chỉ để được gặp mặt. Rồi sẽ có lúc bọn họ phải hối hận thôi!

“Tiểu sư thúc, để một mình Đậu Đậu ở đó có ổn không ạ?”

Khói sương lất phất hòa vào cơn mưa lác đác. Trong tiếng sấm mơ hồ, một con thuyền nhỏ nhẹ lướt qua màn sương phủ trên mặt hồ.

Làn nước gợn sóng dẫn đường, màn mưa trải trước.

Gió thổi làm rèm ngọc lay động, cuốn theo làn khói hương mờ mịt từ tay Diệp Thanh Nghiêu tan vào gió mưa.

Giọng cô nhẹ nhàng tựa như sương, len lỏi trong mưa như có thêm chút mệt mỏi dịu dàng: “Ta và con đều không thể để lộ thân phận, đành phải nhờ cô bé vậy. Tính thời gian, chắc giờ này cô ấy đã lấy được tín vật và rời khỏi nhà họ Chu. Chờ chúng ta xong việc sẽ liên lạc lại.”

Ớt Nhỏ ngập ngừng hỏi: “Sư thúc không để Chu Túc biết người là vị hôn thê của anh ta… là vì sợ anh ta sẽ dây dưa ạ?”

Dây dưa thì chưa tới mức đó.

Diệp Thanh Nghiêu tin rằng, chuyện đó không phải điều Chu Túc sẽ làm ra.

Chỉ là bởi vì…

“Không muốn để anh ta biết, thì ra anh ta từng là vị hôn phu của ta.”

Nói cách khác:

Anh ta không xứng.

Thậm chí ngay cả tư cách để biết thân phận của cô — cũng không có.

Ớt Nhỏ vô cùng đồng tình, rồi tập trung theo dõi Diệp Thanh Nghiêu đốt hương.

Diệp Thanh Nghiêu liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nghiền nhuyễn hương liệu: “Thơm không?”

Cô vừa mới hoàn thành lò hương thứ nhất, bây giờ đang chuẩn bị lò thứ hai.

Ớt Nhỏ tươi cười, gật đầu lia lịa: “Thơm ạ!”

Diệp Thanh Nghiêu am hiểu quá nhiều thứ: trà đạo, cắm hoa, chế tạo hương, những thứ văn nhã cổ điển cô đều tinh thông. Ngoài ra còn khéo tay, làm đủ món thủ công. Thỉnh thoảng lại dẫn Ớt Nhỏ lên núi săn thú, lần nào cũng có thu hoạch đầy tay. Ớt Nhỏ nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc có điều gì mà sư thúc mình không giỏi hay không.

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười: “Che mũi miệng lại, đừng hít nhiều quá.”

“Tại sao ạ?”

“Hương này dễ khiến người ta say — say lòng, say hồn. Ngửi nhiều dễ gặp ác mộng lắm đó.”

Ớt Nhỏ nhát gan, lại rất ghét gặp ác mộng, lập tức che mũi che miệng thật chặt. Còn Diệp Thanh Nghiêu vẫn điềm nhiên trầm tĩnh nghiền nhuyễn hương liệu như không có chuyện gì xảy ra.

“Tiểu sư thúc, người không sợ gặp ác mộng sao?”

“Ta chưa từng mơ.”

Đúng vậy, Diệp Thanh Nghiêu chưa bao giờ có giấc mơ.

Cô từng thử rồi.

Dùng hương, uống thuốc, đủ mọi cách.

Nhưng vẫn không thể mơ được, nên cũng chẳng có cơ hội mơ thấy hai người đó.

Hai lò hương hoàn tất, cả khoang thuyền ngập tràn hương thơm. Gió cuốn lấy một phần, đưa hương bay đi giữa trời mây và rừng sương.

Diệp Thanh Nghiêu lặng người nhìn theo làn khói cuốn đi. Cũng tốt thôi… để núi rừng hoang vắng này thay cô mộng một giấc mộng kinh hồng, rồi lần sau ngang qua, gửi lại cô một trận mưa khói áo tơi.

“Tiểu sư thúc, thuyền cập bến rồi.”

“Ừ.”

Cơn mưa vừa dứt không bao lâu, mặt trời xé toạc màn sương dày, rọi xuống một tia sáng mờ nhạt. Bầu trời phía bắc sông Hoài vì thế mà chẳng âm u, cũng chẳng trong xanh, không rõ là mưa hay nắng.

Ớt Nhỏ tung tăng chạy lên bờ, còn phía sau, Diệp Thanh Nghiêu nhẹ nhàng nhấc vạt váy, đặt tay lên cổ tay Ớt Nhỏ đưa ra để bước xuống thuyền.

“Tiểu sư thúc, bây giờ chúng ta định đến nhà họ Diệp thật sao?”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn về phía trước, chỉ “Ừ” một tiếng.

“Hay là để hôm khác đi, gọi cả sư phụ con, sư thúc Hy Văn với chú Trần nữa, lỡ bọn họ đánh người thì sao?”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ vung tay áo rộng, vạt tay áo mang theo làn gió sạch trong, bước đi thẳng thắn, không một chút do dự: “Chính là hôm nay.”

Bởi vì hôm nay — là ngày giỗ của người đó.

Cô phải về.

Bằng mọi giá, phải trở về.

Ớt Nhỏ nghe vậy cũng ngoan ngoãn bước theo sau lưng Diệp Thanh Nghiêu.

Nơi đây là bến sông, gần đó neo đậu nhiều thuyền lớn, có người đang bốc dỡ hàng hóa. Những người lao động và người qua đường đều quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Nghiêu.

Ớt Nhỏ tức đến mức chỉ muốn cởi áo khoác phủ lên đầu tiểu sư thúc, rồi hung dữ trừng trừng nhìn đám đàn ông kia, cố gắng cảnh cáo họ giữ khoảng cách.

“Nhìn cái gì đấy hả.”

 

Giọng nói ấm áp nhưng mang theo vài phần uy nghiêm ấy vừa vang lên, đám công nhân đang mải ngắm mỹ nhân lập tức cúi đầu trở lại công việc.

Trên thuyền, Diệp Phi đang nhìn về phía bóng người mặc áo xanh kia. Trùng hợp thay, đúng lúc ấy Diệp Thanh Nghiêu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét đến.

Một cơn gió nóng ào tới, ngoại trừ bản thân cô, tà váy, dải lụa buộc ngang eo, mái tóc đen nhánh như nhuộm mực đều bị cuốn bay về cùng một hướng.

Khoảnh khắc đó như được ai đó đóng khung lại, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp của danh họa.

Gió cuộn như sóng trào, còn cô thì lạnh nhạt, bình thản, đứng đó nhìn thẳng vào anh, không chút cảm xúc, cũng chẳng nồng nhiệt.

Thế nhưng làn gió dường như đặc biệt yêu chiều cô. Phác họa cô bằng những nét vẽ đậm, đầy rung động và kinh diễm.

Diệp Phi ngẩn ngơ nhìn.

Rất lâu sau, nơi ấy đã chẳng còn bóng người, anh mới khẽ thở ra, cúi đầu, nén lại lồng ngực đang căng chặt.

Đoạn đường trở về nhà họ Diệp này,

Diệp Thanh Nghiêu đã phải đi suốt… hai mươi ba năm.

Thuở niên thiếu mơ hồ khờ dại, cô từng một lần chạy về đây, muốn nhận tổ quy tông.

Tấm lòng thương nhớ ruột thịt nồng sâu ấy, cùng với những khát khao ngây dại, từng khiến cô ảo tưởng rằng khi gặp lại người nhà họ Diệp sẽ nhận được một cái ôm, một câu chào đón…

Nhưng đời không như là mơ — kết cục nhận được, lại hoàn toàn trái ngược.

Sau mưa, gió lùa về mát lạnh, từng luồng từng luồng xoáy quanh.

Diệp Thanh Nghiêu một lần nữa đứng trước cổng nhà họ Diệp.

Thành cổ thâm trầm, nhất là với những gia tộc lâu đời, nhiều nơi vẫn giữ được vẻ cổ kính nguyên sơ nhất.

Nhà họ Diệp vốn là phủ quan quyền quý từ thời xưa, cửa gỗ sơn son bốn cánh, cặp sư tử đá đứng uy nghi, trước phủ đất trời rộng rãi. Đến tận bây giờ vẫn còn phảng phất phong thái uy nghiêm của thời đại đó, đủ thấy lão gia nhà họ Diệp dạy dỗ nghiêm khắc đến nhường nào.

Nhưng một gia tộc nề nếp đến thế, lại có thể để xảy ra chuyện năm xưa ư…?

Ớt Nhỏ lặng lẽ quan sát nét mặt có phần lạnh nhạt của Diệp Thanh Nghiêu từ một bên, không dám lên tiếng quấy rầy. Dù phản ứng chậm như cô, cũng có thể cảm nhận được khí chất nghiêm trang và tĩnh lặng theo suốt hành trình này của tiểu sư thúc.

Phủ nhà họ Diệp quả thật rất lớn, mới nhìn thôi đã thấy trĩu nặng và áp lực trong lòng.

“Sợ không?” – Diệp Thanh Nghiêu dịu dàng hỏi.

Ớt Nhỏ gật đầu.

“Vậy thì đứng sau ta.”

Ớt Nhỏ hơi ngẩn ra — tiểu sư thúc chỉ hơn cô đôi ba tuổi, vậy mà luôn che chở cho cô như vậy.

Cô lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu: “Không cần! Hôm nay con sẽ bảo vệ tiểu sư thúc! Con đi gõ cửa!”

Khí thế của cô ấy vô cùng hừng hực, nhưng Diệp Thanh Nghiêu đã giữ cô lại, rồi đi tới trước, khẽ nói: “Để ta.”

Ba tiếng gõ cửa vang lên.

Chờ một lúc lâu — không ai mở.

Diệp Thanh Nghiêu không bất ngờ. Cô biết, người nhà họ Diệp sẽ không chịu gặp mình.

“Giờ phải làm sao?” – Ớt Nhỏ đảo tròn mắt. “Hay là chúng ta về gọi thêm người đi! Đem theo cứu binh, người đông thế mạnh, không sợ họ không mở cửa!”

Cô ấy vẫn lo chỉ có một mình Diệp Thanh Nghiêu thì sẽ dễ bị bắt nạt.

Diệp Thanh Nghiêu không đáp, chỉ lặng lẽ bước xuống bậc thềm, tiến đến cạnh tường phủ. Cô tháo chiếc túi thêu mây màu xanh nhạt vẫn đeo bên hông, rồi lấy ra một vật từ trong đó.

— Là một con rắn hổ mang, lè lưỡi, ngóc đầu cao ngạo.

Ớt Nhỏ hoảng sợ, lập tức nhảy lùi ra sau, hoàn toàn không dám đến gần Diệp Thanh Nghiêu, nhưng lại lo tiểu sư thúc bị rắn cắn, cuống cuồng lên hét:

“Tiểu sư thúc! Người sao lại có thứ đó?! Mau ném đi!”

Nhưng con rắn hổ mang cực độc ấy lại cuộn tròn ngoan ngoãn quanh cổ tay trắng mịn của cô, tư thế vô cùng thân thiết.

Diệp Thanh Nghiêu nhẹ nhàng vuốt đầu nó bằng đầu ngón tay, giọng dịu như nước:

“Là rắn của sư huynh Hy Văn. Ta mượn dùng một chút.”

Ớt Nhỏ phần nào đoán ra được, nhưng sư thúc Hy Văn mỗi lần chơi mấy loại rắn rết côn trùng kia đều rất thận trọng. Tiểu sư thúc sao có thể gần gũi với loài độc vật này đến thế?

Diệp Thanh Nghiêu vươn tay ra. Con rắn hổ mang như hiểu được ý cô, uốn lượn theo cánh tay bò lên tường, đến tận đỉnh rồi còn quay đầu lại nhìn cô.

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười với nó: “Đi đi.”

Ớt Nhỏ dựng hết cả tóc gáy. Cái con rắn này là thành tinh rồi sao? Nghe hiểu tiếng người à?!

— Mà đúng thật.

Con rắn hổ mang ấy ngay lập tức biến mất sau bờ tường.

Đó là một loài rắn cực độc, tốc độ di chuyển lại nhanh, Diệp Thanh Nghiêu có chút mong chờ — không biết nó sẽ mang đến cho cô “món quà bất ngờ” gì.

Chưa bao lâu sau khi nó bò vào trong, bên trong đã vang lên những tiếng la hét thất thanh:

“Aaaa! Rắn!”

“Ở đâu ra rắn thế này?!”

“Đập nó! Đập nó!”

“Nó tới đây rồi! Aaaa!!”

“Thiên Thiên! Thiên Thiên!”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cong môi. Ớt Nhỏ nhìn mà run lẩy bẩy — nụ cười kia… hình như rất hài lòng?

Không bao lâu, cánh cổng lớn nhà họ Diệp cũng bị đẩy bung ra.

Người đầu tiên lao ra là quản gia nhà họ Diệp, hấp tấp leo lên xe lao vút đi, có lẽ là chạy đi tìm bác sĩ. Theo sau là một phu nhân béo tốt, thân hình tròn trịa, mặt mũi trắng bệch, hai má thịt rung rinh vì lo lắng, đảo mắt nhìn quanh, hoảng loạn hét lớn:

“Ai đó! Ai thả rắn vào cắn người ta vậy hả?!”

Đúng lúc đó, Diệp Thanh Nghiêu thản nhiên bước ra, cùng lúc một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới.

Trong xe, Chu Túc ngồi dựa lười nhác, tay kẹp điếu thuốc.

Qua cửa kính, anh lơ đãng liếc ra ngoài — đúng khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy nụ cười thoáng qua bên môi người con gái.

Chỉ một cái liếc mắt.

Tay anh run khẽ, gẩy lệch tàn thuốc — điếu thuốc rơi khỏi tay lúc nào chẳng hay.

Cô ấy sao lại ở đây?

Hứa Lệ Phưởng nhìn cô gái vừa bước ra, ngây người đúng vào lúc không nên chậm trễ nhất.

Cô ta thường xuyên ra vào giới phu nhân quyền quý ở Hoài Giang và đủ loại nơi sang trọng, nơi đó có vô số tiểu thư danh giá trang điểm tinh tế, ăn mặc chuẩn chỉnh không chút sai sót, mang trên mình khí chất và dáng vẻ được rèn giũa kỹ càng — vừa xinh đẹp vừa có khí chất.

Hứa Lệ Phưởng từng nghĩ mình đã gặp đủ loại mỹ nhân rồi, Diệp Thiên Thiên thậm chí còn là niềm kiêu hãnh của cô. Thế nhưng người con gái trước mặt này… người con gái trước mặt này…

Cô ta không tìm ra được từ nào để miêu tả.

Là một kẻ ích kỷ, nông cạn và tự phụ như cô ta, dù không cam lòng cũng phải thừa nhận — cô gái đang từ tốn bước đến trước mặt, còn xuất sắc hơn bất cứ ai cô từng gặp.

Cô gái ấy như một làn gió, mang theo cơn mưa phùn buổi sớm, trong trẻo sâu trong đôi mắt, chỉ cần nhìn người khác cũng khiến lòng người dịu lại một cách vô cớ.

Cô không ăn mặc theo kiểu thịnh hành hiện nay, mà khoác trên mình một bộ đạo bào rộng tay mang phong cách thời Ngụy Tấn, eo thon nhỏ thắt gọn gàng, nửa mái tóc đen được búi gọn bằng một cây trâm, phần còn lại xõa dài đến thắt lưng — cách ăn mặc đơn giản, tùy ý, lại toát lên vẻ dịu dàng như nước vùng Giang Nam, tựa ánh trăng dịu nhẹ.

“…Má ơi.”

Diệp Nguyên sững sờ hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt được hai chữ: “Má ơi…”

“Rất đẹp đúng không?” Tiết Lâm cũng đang nhìn Diệp Thanh Nghiêu.

Chỉ có Chu Túc cúi đầu hút thuốc, nhưng tần suất nhả khói lại có phần rối loạn.

Hứa Lệ Phưởng mặt lạnh như sương, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thanh Nghiêu. Còn Diệp Thanh Nghiêu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đứng bên chiếc xe sang trọng, mấy cậu công tử con nhà quyền quý bên cạnh thì hứng thú xem trò vui.

Diệp Phi vừa về đến nhà, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là khung cảnh ấy.

“Là mày thả rắn cắn Thiên Thiên của tao?”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cong môi cười: “Đúng vậy.”

Hứa Lệ Phưởng sững người, mọi người xung quanh cũng sững người.

Cô ấy lại có thể thản nhiên cười mà thừa nhận như thế sao!?

“Mày là ai!? Ăn gan hùm mật gấu rồi à! Nếu Thiên Thiên của tao có chuyện gì, tao bắt mày phải đền mạng!”

Hứa Lệ Phưởng tức giận đến mức suýt lao lên xé xác cô, tốt nhất là xé luôn cái gương mặt hoàn hảo kia cho hả giận.

Nhưng cô gái ấy lại mang một loại khí chất lãnh đạm, lạnh nhạt khiến người khác không dám tùy tiện động vào. Chính Hứa Lệ Phưởng cũng bất ngờ — một cô gái trẻ như vậy, sao lại có được khí thế như thế chứ?

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhìn đối phương:

“Thím Hai nói vậy, Thanh Nghiêu thật sự cảm thấy thấy buồn đó. Rõ ràng dạo trước chính thím còn gọi điện cho cháu mà.”

Hứa Lệ Phưởng trợn tròn mắt kinh ngạc.

…Diệp… Diệp Thanh Nghiêu??

Cái đứa nhóc gầy gò, bé xíu như cọng giá mười năm trước… lại có thể lớn lên thành ra xinh đẹp đến mức họa quốc ương dân thế này sao?

Ban đầu bà ta chỉ đơn thuần bài xích vẻ ngoài xinh đẹp của Diệp Thanh Nghiêu. Nhưng bây giờ, thứ bà ta cảm nhận được là một mối nguy chưa từng có. Tuyệt đối không thể để con bé này thuận lợi quay về nhà họ Diệp! Nếu không, sau này trong giới tiểu thư danh giá ở Hoài Giang, Thiên Thiên nhà bà ta làm gì còn chỗ đứng gì nữa?

“Mày thả rắn cắn Thiên Thiên, có phải muốn hại chết con bé không hả!?”

Diệp Thanh Nghiêu chưa vội trả lời, vì cô vừa nhìn thấy một con chó đen to khỏe được người dắt ra. Nó đang nhe răng gầm gừ về phía cô, trông vô cùng hung dữ.

Cô cười nhạt, lời nói có vẻ lạc đề mà lại như lẩm bẩm một mình:

“Vậy chắc là con chó năm xưa mẹ con các người thả ra cắn tôi rồi… lớn thế này mà chưa chết à.”

“Diệp Thanh Nghiêu!” – Hứa Lệ Phưởng giận dữ quát lên.

Diệp Thanh Nghiêu khẽ lắc đầu.

Cô không thích.

Thế là gần như ngay sau đó, một con rắn hổ mang chẳng biết từ đâu lao ra, cắn phập vào cổ con chó đen. Nọc độc lập tức được tiêm vào, khiến con chó chết ngay tại chỗ.

Diệp Thanh Nghiêu hơi nhướng mày, hé ra một nụ cười. Con rắn hổ mang dường như xem đó là sự khen ngợi, phấn khích bò về phía cô. Hứa Lệ Phưởng hoảng hốt lùi lại liên tục.

Rắn hổ mang bò từ mắt cá chân Diệp Thanh Nghiêu lên cao, quấn một vòng quanh eo cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Diệp Thanh Nghiêu dịu giọng:

“Ngoan.”

Con rắn hổ mang nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm cô, rồi ngoan ngoãn leo lên cánh tay trái, quấn lỏng lẻo quanh đó và trốn vào ống tay áo rộng của cô.

Khung cảnh “ấm áp” này khiến mọi người xung quanh đều tái mặt, sững sờ đến chết lặng.

Vẻ mặt của Chu Túc lúc này cũng hiếm thấy — phức tạp và đầy dò xét.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, nhìn Hứa Lệ Phưởng đang khẽ run lên, bất chợt mỉm cười:

“Vừa tròn mười năm rồi nhỉ.”

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Nụ cười của cô rõ ràng dịu dàng như gió xuân, nhưng lại như ngọn lửa dữ, muốn thiêu rụi toàn thân Hứa Lệ Phưởng.

Đó không phải là nụ cười — mà là ngọn lửa báo thù, âm ỉ suốt bao năm trời, giờ bùng lên dữ dội.

Cô đã trở về rồi.

Diệp Thanh Nghiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.