TIÊU ĐỀ: Âm Khách
Tại bệnh viện Khang Hòa, trên cánh cửa phòng pháp y tầng ba, một tờ lịch biểu công khai chỉ rõ lịch làm việc của Cục công an thành phố vào thứ hai và thứ tư, cùng Cục công an khu vực vào thứ ba và thứ năm. Tuy nhiên, ẩn mình dưới thông tin bề nổi đó, một thông điệp khác dành cho những ai tinh ý: “Mười lăm hằng tháng, Âm khách đến, quá giờ không đợi, tung tích tự dò.” Đây là dấu hiệu về sự xuất hiện định kỳ của một vị khách đặc biệt.
Vào đúng ngày mười lăm trong tháng, Ân Vô Thư, được ngụ ý là “Âm khách”, xuất hiện trên khối đá đen bên cạnh cầu, cất tiếng gọi vọng về phía Tạ Bạch từ xa. Anh ta tỏ vẻ bất ngờ và có phần trách móc khi Tạ Bạch, kể từ khi chuyển đến sinh sống tại nơi “khỉ ho cò gáy” này, lại không cho phép mình vào cửa. Ân Vô Thư tiếp tục nhắc lại mối ân tình sâu đậm, nhấn mạnh đã nuôi dưỡng Tạ Bạch suốt hàng trăm năm, ngụ ý rằng Tạ Bạch không thể thẳng thừng từ chối mình như vậy. Đáp lại sự giải thích đó, Tạ Bạch vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, chỉ hỏi gọn lỏn. Khi Ân Vô Thư hạ mình đề nghị Tạ Bạch đóng cửa nhẹ nhàng hơn, Tạ Bạch không nói thêm lời nào, lập tức giơ tay đóng sầm cánh cửa lại với lực mạnh đến nỗi cây cầu đá cũng rung chuyển. Ân Vô Thư đành đứng lặng, không nói thêm lời nào.
Bình luận & Đánh giá truyện