**Nhất Khí Triều Dương – Thân Vẫn Chỉ Tiêm**
Thế gian đang chìm trong cảnh hỗn loạn kinh hoàng, khi vô số yêu ma hoành hành ngang ngược, gieo rắc nỗi sợ hãi tột độ khắp nơi. Chúng tung hoành, tàn phá mọi thứ bằng sự ngông cuồng và tàn bạo, biến màn đêm thành nỗi ám ảnh triền miên. Vào một đêm trăng mờ ảo, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để phác họa những bóng hình ma quái, một con yêu ma hung bạo và đầy hiểm ác đã bất ngờ xuất hiện. Nó lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ mục nát của một ngôi miếu nhỏ bé, nằm khuất mình giữa chốn hoang vu, nơi dường như là điểm tựa cuối cùng giữa biển tai ương.
Ánh mắt nó, rực lên vẻ tò mò pha lẫn sự chế nhạo, xuyên qua khe hở, tìm kiếm bóng dáng đạo nhân đang tĩnh tọa bên trong. “Đạo trưởng,” giọng nó vang lên, trầm thấp và đầy vẻ mỉa mai, như một luồng khí lạnh lùa qua khung cửa, “vì sao một bậc tu hành đáng kính như ngài lại không ở trên đỉnh núi Thanh Tu linh thiêng, nơi được mệnh danh là chốn tu luyện tối cao cho những người chuyên tâm luyện đạo, mà lại phiêu bạt lang thang nơi chốn hồng trần đầy ô trọc, hỗn độn này?”
Đạo nhân, với vẻ mặt bình thản nhưng ẩn chứa nỗi u hoài sâu sắc, khẽ mở mắt. Ông không chút né tránh ánh nhìn sắc lạnh của yêu ma. “Bởi vì ta có một ngụm khí khẩu không thuận,” ông đáp lời, giọng nói mang theo sự chấp nhận định mệnh nhưng cũng đầy tiếc nuối. “Một luồng chân khí trong cơ thể ta bị tắc nghẽn, một sự bất hòa nội tại không thể hóa giải, khiến ta không thể thực hành trọn vẹn phép thuật Thanh Tu – con đường dẫn đến sự thanh lọc và siêu thoát. Chính vì chướng ngại ấy, ta đành phải gác lại tu luyện, tiếp tục lưu lạc giữa cõi phàm trần này.”
Bình luận & Đánh giá truyện