TIÊU ĐỀ: Phúc Thủy – Ninh Viễn
Vở nhạc kịch truyền thuyết “Nhữ Ninh” đã chính thức khép lại màn trình diễn, để lại một dấu ấn sâu đậm và những ký ức không thể nào phai mờ trong lòng biết bao thế hệ khán giả. Sự thành công vang dội của tác phẩm không chỉ đến từ kịch bản xuất sắc mà còn bởi diễn xuất đỉnh cao, đầy ăn ý của hai diễn viên chính, Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung. Tuy nhiên, đằng sau ánh đèn sân khấu rực rỡ và những tràng pháo tay không ngớt, một tin đồn đau lòng đã lan truyền rộng rãi: mối quan hệ ngoài đời thực giữa Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung được cho là đã kết thúc trong bi kịch (BE – Bad Ending), khiến họ không còn gặp lại nhau.
Sự chia ly này đã để lại một khoảng trống khó lấp đầy trong lòng người ở lại. Sau khi Thịnh Minh Trản rời đi, mang theo không chỉ một chiếc vali trống rỗng như vẻ ngoài mà còn là sự ấm áp, những cử chỉ chiều chuộng đầy yêu thương mà chị đã dành trọn cho Thẩm Nhung. Chính vào khoảnh khắc đối diện với sự trống trải ấy, Thẩm Nhung mới thực sự nhận ra rằng, không chỉ những vật chất hay kỷ niệm mà điều quý giá nhất đã mất đi chính là niềm chiều chuộng vô điều kiện và cả trái tim cô đã trao gửi cho Thịnh Minh Trản từ rất lâu. Khoảng trống mênh mông mà Thịnh Minh Trản bỏ lại, cùng với sự im lặng đầy đau đớn từ phía Thẩm Nhung, giống như một tiếng thét xé lòng, thể hiện sự tuyệt vọng và nỗi mất mát không thể gọi thành lời. Dù cho thế giới bên ngoài có thể nhìn vào với sự thờ ơ, nhưng nỗi đau nội tâm của Thẩm Nhung lại tựa như một sự giễu cợt đầy cay đắng, khi mà bề ngoài có thể gợi lên vẻ tĩnh lặng, nhưng bên trong là bão tố – *je dors sur des roses*.
Bình luận & Đánh giá truyện