Cư Diên đành tự bế đứa nhỏ, ngồi trên ghế sofa cho con bú.
Mẹ tôi mở hộp cơm ra, bày đồ ăn lên bàn.
Mẹ Yến mới khai trương quán, tuy có thuê nhân viên nhưng vẫn còn nhiều việc vặt phải làm. Vậy mà ngày nào bà cũng nấu một bữa cơm đàng hoàng cho tôi, nhờ mẹ mang đến, còn ngon hơn cả đồ ăn ở trung tâm chăm sóc sau sinh.
Cư Diên nhìn thấy cũng chẳng nói gì.
Hôm nay là chè trôi sữa nước nhân matcha, cho ít đường nên ăn không hề ngọt ngấy.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh, nói chuyện phiếm: “Yến Lạc đi học lại rồi. Nhà hàng làm ăn tốt lắm, cứ đến giờ cơm là kín chỗ, ngoài cửa còn xếp hàng dài…”
Tôi nói: “Mẹ, dì mở quán vất vả, mẹ đừng để dì nấu cho con nữa. Lưng dì không khỏe, lỡ làm quá sức thì khổ.”
Mẹ tôi bĩu môi, liếc sang phía Cư Diên: “Còn không phải vì có người không cho họ đến thăm. Con đừng lo, lưng cô ấy khá hơn nhiều rồi, có Yến Khởi trông mà! Trong nhà có bác sĩ đúng là yên tâm, nó còn xoa bóp giúp mẹ nữa cơ … À đúng, mẹ và họ dọn lên tầng trên quán ăn ở rồi, chỗ đó rộng, phòng cũng nhiều, còn để sẵn cho con một phòng đấy. Đồ của con mẹ đã mang qua hết rồi, về là ở được luôn.”
Tôi cười: “Thật hả? Trước đây con cứ muốn ở chung với dì, mẹ toàn mắng con là dính chặt không buông.”
Mẹ hơi ngượng: “Nhắc chuyện cũ làm gì, giờ đâu còn như xưa nữa.”
Nói rồi, bà tự thở dài.
Tôi ăn xong, mẹ dọn hộp cơm lại, dặn vài câu rồi đi.
Từ đầu đến cuối Cư Diên ngồi một bên nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt khẩn thiết.
Nhưng mẹ đi dứt khoát, chẳng để ý đến họ chút nào.
Cư Diên lại gần, đặt con lên chiếc nôi bên cạnh tôi, giọng buồn buồn: “Em trông con một lát, anh đi ăn cơm.”
Tôi đáp: “Đi đi.”
Anh ta vừa ra khỏi cửa, tôi quay qua nhìn con bé.
Cư Tục quả thật rất ngoan, hình như nó biết mình không được chào đón, bình thường chẳng khóc chẳng quấy, đói cũng chỉ ư ử mấy tiếng.
Giờ nó ăn no, nằm ngủ yên ổn, nhìn cũng không đến nỗi ghét.
Tôi nằm xuống, kéo chăn, nhấc lên rồi thả xuống lớp da bụng nhăn nheo.
Dù bác sĩ nói tôi còn trẻ, chỉ cần kiên trì tập phục hồi ba tháng là sẽ trở lại như trước, nhưng nhìn mãi thứ đó cũng khiến tâm trạng sa sút.
Tôi cầm điện thoại lướt qua nhóm bạn. Mạch Tuệ và mấy người bạn cùng lớp đều đã nhập học, trong nhóm chat toàn than bài vở nhiều, còn khoe mấy giảng viên mới trẻ trung.
Những ngày vừa sinh xong, họ và vài bạn đại học thân thiết có gửi lì xì cho tôi, cả giáo viên chủ nhiệm và cố vấn học tập cũng gửi, khiến tôi hơi ngại.
Nhưng chuyện tôi sinh con thì tôi không nói cho nhóm “ăn lẩu xem phim” biết.
Bởi họ đều biết Yến Lạc không phải loại cặn bã, chẳng đời nào chia tay rồi còn để tôi sinh con cho anh.
Tôi đặt điện thoại xuống, trong đầu nhẩm tính những chuyện cần làm sau khi ở cữ.
Về trường xin hủy giấy phép nghỉ học, đuổi kịp tiến độ học, làm bài tập, thi bằng lái xe…
Năm ba rồi, cũng nên tính chuyện tương lai. Nếu thi công chức thì còn phải thi chứng chỉ chuyên ngành nữa.
Điều khiến tôi vui nhất là được ở trong nhà hàng của mẹ Yến.
Quán đã khai trương xong nhưng tôi vẫn chưa ghé lần nào.
Mải nghĩ, tôi không biết Cư Diên đã quay lại từ lúc nào.
Anh ta gọi: “Liên Hà.”
Tôi hoàn hồn, quay đầu lại: “Gì thế?”
“…Không có gì.”
Anh ta ngồi xuống, ánh mắt lướt qua tôi, nhìn sang đứa bé bên kia, rồi lại quay về phía tôi.
Ánh mắt của anh ta vừa buồn bã vừa xót xa, xen lẫn một chút gì đó kỳ lạ.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, từ khuôn mặt anh dời xuống phía dưới.
Bằng phẳng.
Cư Diên nhận ra ánh mắt của tôi, đỏ mặt tức giận: “Em coi anh là cái gì hả?”
Tôi kéo chăn che nửa mặt, khẽ đáp: “Là cầm thú có tiền án.”