Mưa bụi bay trong nửa chén trà (một khoảng thời gian ngắn), Giang Nam ấm áp, sắc xuân tràn bờ.
Xe đi qua những nơi cỏ dài chim hót, không khí trong lành ngọt ngào, trong gió cũng thoảng chút dịu dàng đa tình.
Ánh nắng từ kẽ ngón tay rơi trên mặt Ngọc Khuê. Ông ta cầm gương nhìn tai mình, bị mất một bên, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của ông. Đương nhiên, đó là tự ông ta thấy.
Ông ta vén tóc lên, nhìn Diệp Thanh Nghiêu đang yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhớ lại ngày hôm đó cô bước vào tầng hầm của Diệp Đình Sâm, chiếc váy trắng quét đất nhuốm máu, ngay cả trên mặt cũng có vết máu khô, nhưng ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.
Lúc đó Ngọc Khuê đã biết Diệp Đình Sâm chắc chắn đã chết, nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại quá bình thản, như thể người chết chỉ là một con kiến bên đường, chứ không phải cha ruột của cô.
Sau khi ông ta được Diệp Thanh Nghiêu cứu ra khỏi tầng hầm, dưỡng thương vài ngày rồi lên đường. Trong thời gian này, Diệp Thanh Nghiêu không hỏi ông ta tại sao lúc đó lại bặt vô âm tín. Cô quá điềm tĩnh, không biết rốt cuộc hai người họ ai là sư phụ, ai là đồ đệ.
Xe là loại tám chỗ, rất rộng rãi. Hi Văn lái xe, Tử Nguyệt ngủ ở hàng ghế cuối cùng, tiếng ngáy từng đợt. Tư Minh Yến cũng nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Diệp Thanh Nghiêu từ lúc khởi hành đến giờ vẫn tỉnh táo. Ngọc Khuê luôn cảm thấy cô muốn nhanh chóng trở về Hoài Giang.
Ông ta ho khan hai tiếng, cố tình tìm chuyện để nói: “Thời tiết khá tốt.”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ “ừm”, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn ông ta.
Ngọc Khuê có chút khó chịu: “Con không có gì muốn hỏi ta sao?”
Diệp Thanh Nghiêu giọng nhàn nhạt: “Sư phụ muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.”
“…” Ngọc Khuê nghẹn họng mất nửa ngày, ông ta phát hiện sau nhiều năm xa cách, cô tiểu đồ đệ này có khả năng chọc tức người khác ngày càng lợi hại.
“Ta không cố ý không liên lạc với mấy đứa, là Diệp Đình Sâm tên điên đó cứ giam giữ ta. Nếu không phải ta cắt hình xăm trên cánh tay để tìm cách cho người khác phát hiện, chắc mấy đứa vẫn nghĩ sư phụ đang du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại vui vẻ đúng không?”
Giọng ông ta dần trở nên thất vọng cảm thán, muốn giành lấy một chút đồng cảm.
Diệp Thanh Nghiêu cuối cùng cũng quay đầu nhìn ông ta, khóe môi khẽ cong lên một cách hờ hững: “Người bị Diệp Đình Sâm giam giữ, chẳng lẽ không phải vì người tơ tưởng Diệp Quân Á, rồi mắc bẫy của ông ta sao?”
“Sao con biết!” Nhận ra mình đã để lộ sơ hở, Ngọc Khuê lập tức ho khan, cố gắng cứu vãn hình ảnh của mình trong lòng cô ấy: “Ta đây cũng là muốn trả thù cho con mà! Nếu không phải hắn ta, năm đó con đã bị thiêu chết rồi!”
Diệp Thanh Nghiêu cười tủm tỉm. Dáng vẻ “nhìn thấu nhưng không nói ra” của cô khiến Ngọc Khuê ngượng ngùng.
Ngọc Khuê sững sờ, thân người đang nằm lười biếng ngồi dậy: “Không đúng, sao con không hề bất ngờ? Con biết tất cả mọi chuyện rồi sao?”
“Ừm.”
“Chu Lâm Ngự nói cho con biết sao?”
Vẻ mặt của Diệp Thanh Nghiêu, câu trả lời hiển nhiên.
Ngọc Khuê sắc mặt hơi trầm xuống: “Cái lão Chu Lâm Ngự này, lại không giữ lời hứa!”
“Chẳng lẽ cứ giấu con mãi là tốt cho con sao?”
Diệp Thanh Nghiêu giọng hơi lạnh: “Nếu muốn con sống thoải mái, thì ngay từ đầu đã nên giấu kín như bưng, khiến con tuyệt đối không có khả năng biết bất kỳ chút chuyện quá khứ nào. Nhưng người lại cho con biết một phần, lại cố ý giấu một phần, con lẽ nào sẽ dễ chịu sao?”
Ngọc Khuê biết mình có lỗi với cô: “Là lỗi của sư phụ…”
Diệp Thanh Nghiêu lại im lặng.
Ngọc Khuê nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, không kìm được cảm thán: Diệp Thanh Nghiêu càng lớn, càng có những góc cạnh mà Diệp Quân Á không có. Không hổ là do ông ta nuôi lớn, cuối cùng cũng không đi theo vết xe đổ của Diệp Quân Á, ông ta rất lấy làm mừng.
“Năm đó sau khi Quân Á cứu con ra khỏi biển lửa thì nhanh chóng tắt thở. Diệp Đình Sâm nhìn thấy bộ dạng cô ấy trước khi chết, điên điên khùng khùng chạy không biết tung tích.”
“Diệp gia lấy Quân Á làm vật tế thần, bịa ra một câu chuyện hoang đường cho cô ấy, bịa ra một thân thế hoang đường cho con. Chu Lâm Ngự trong một đêm mất đi con trai con dâu, và cả người mình thích. Có chút không thể chấp nhận được, đêm đó liền bệnh nặng, hoàn toàn không để ý đến con.”
“Ta sợ Diệp gia và Diệp Đình Sâm tìm thấy con, đã bịa ra mấy phiên bản câu chuyện về tung tích của con, ví dụ như được ăn mày nhận nuôi, ví dụ như bị đưa đi nơi khác, ngay cả Chu Lâm Ngự cũng tưởng con bị ta vứt bỏ.”
“Đợi nửa năm sau khi phong ba yên ắng, ta liền lặng lẽ đưa con trở về đạo quán.”
“Tang lễ của Chu Hồi và Hồ Tịnh Di là do ta lo liệu. Khi Chu Lâm Ngự suy sụp, là ta đã giúp ông ấy ổn định lại Chu gia, vì vậy ông ấy biết ơn ta, bằng lòng đáp ứng một nguyện vọng của ta.”
“Khi con gần tròn một tuổi, ta đã đề cập với Chu Lâm Ngự rằng muốn con và con trai của Chu Hồi đính hôn. Ta biết Chu Túc sẽ là người thừa kế của Chu gia, cậu ta sẽ là người mà Chu Lâm Ngự coi trọng nhất, ta muốn tìm cho con một chỗ dựa vững chắc nhất, vì vậy ta đã chọn Chu Túc.”
“Ta vốn dĩ phong lưu, Chu Lâm Ngự tưởng con là con gái của ta, nên đã đồng ý đính hôn. Lúc đó tên con vẫn chưa được đặt, ta đã nghĩ vài cái, rồi để vị hôn phu nhỏ của con giúp con bốc thăm.”
Nói đến đây, Diệp Thanh Nghiêu dường như cuối cùng cũng có chút hứng thú, nhìn Ngọc Khuê.
Ngọc Khuê thấy cô ấy hứng thú, cười cười nói: “Kết quả là thằng bé đó không ưa những cái tên ta nghĩ, nó chỉ vào ngọn núi xanh bên ngoài, con đoán xem nó nói gì?”
Diệp Thanh Nghiêu không hề nhận ra, khóe môi cô đã khẽ cong lên. Ngọc Khuê hiểu cô ấy, nhạy bén cảm nhận được khi nhắc đến Chu Túc, cô có một chút hơi ấm tình người. Tư Minh Yến cũng đã mở mắt từ lâu, thất thần nhìn nụ cười trên môi Diệp Thanh Nghiêu.
Cô hỏi: “Gì ạ?”
Ngọc Khuê dở khóc dở cười nói với cô: “Nó nói người mà nó sẽ cưới trong tương lai nhất định phải cao như núi xanh, danh tiếng lẫy lừng, độc nhất vô nhị trên đời! Tên của con là do nó lật từ điển, tuổi nhỏ mà ngông nghênh đặt ra đó.”
“Thanh Nghiêu.”
“Quả nhiên cao sơn lưu thủy (tượng trưng cho sự thanh cao, trong sáng), khác biệt với mọi người. Đúng không?”
Nụ cười của DIệp Thanh Nghiêu ngày càng rõ ràng hơn: “Con thích.”
Ngọc Khuê nhướng mày “Vậy thì hiếm có đấy, lại có thể nghe được hai chữ ‘thích’ từ miệng con. Xem ra con và thằng bé đó tiến triển tốt nhỉ.”
Diệp Thanh Nghiêu không khẳng định, nhưng cũng không phủ nhận. Nhưng cô không phủ nhận, đã là một sự khẳng định lớn lao.
Ngọc Khuê bắt đầu mong đợi khoảnh khắc được gặp Chu Túc khi trở về Hoài Giang. Ông ta muốn xem, rốt cuộc người có thể khiến cô đồ đệ thanh tâm quả dục này động lòng phàm, có một trái tim tinh xảo đến mức nào!
Tuy nhiên, người đầu tiên gặp khi trở về Đạo quán Vân Đài Quán không phải Chu Túc, mà là Diệp Phi đã lâu không gặp.
Anh ta trông có vẻ nặng trĩu tâm sự, lông mày đầy phiền muộn, dường như biết Diệp Thanh Nghiêu hôm nay trở về, cố ý đến đợi.
Khi xe dừng lại, anh ta lập tức bước nhanh đến: “Thanh Nghiêu!”
Khi ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu rơi vào anh ta, anh ta vội vàng nhìn ra xa, tai hơi đỏ ửng nói một cách vội vã: “Ông nội sắp không qua khỏi rồi, muốn gặp em!”
Ngọc Khuê nhíu mày, nhìn Tử Nguyệt. Tử Nguyệt bĩu môi nhìn ra xa. Sau khi Diệp Đình Sâm chết, Diệp Thanh Nghiêu bảo Tử Nguyệt mời bạn bè xã hội nhất định phải thông báo cho Diệp gia, và phải quan sát kỹ phản ứng của Diệp lão gia Diệp Đình. Nghe nói ngày Diệp Đình biết tin liền ngất xỉu, sau đó bệnh nặng không dậy nổi.
Cố gắng chống đỡ bao nhiêu năm, không ngờ Diệp Đình Sâm lại chết. Điều đó cũng có nghĩa là Diệp Quân Á đã uổng công làm vật tế thần hơn hai mươi năm, tất cả những gì ông ta đã toan tính đều đổ sông đổ biển. Làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể không bệnh?
Diệp Thanh Nghiêu không chút nhượng bộ: “Diệp lão tiên sinh không qua khỏi thì liên quan gì đến tôi? Diệp đại thiếu gia đến nói với tôi làm gì?”
“Em cũng là người của Diệp gia…”
“Tôi không phải.”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười, bình tĩnh và không thể nghi ngờ mà cắt ngang: “Tôi vĩnh viễn là Diệp Thanh Nghiêu của Đạo quán Vân Đài Quán, không có chút liên quan nào đến Diệp gia– gia tộc quyền quý ở thành Hoài Giang.” Diệp Phi biết cô ghi hận Diệp gia, bất kỳ ai khác cũng không thể xóa bỏ mọi chuyện. Tất cả những bất hạnh của cô đều có liên quan đến Diệp gia.
Lúc đầu khi chưa biết sự thật, Diệp Phi đã đồng cảm với cô. Sau khi biết tất cả, ngoài sự đồng cảm, còn có cả sự xót xa. Chỉ là sự rung động không nên có này của anh ta, cũng phải phong ấn trong lòng, tuyệt đối không thể để lịch sử lặp lại nữa.
“Ông nội thật sự rất muốn gặp em, em có thể…”
“Người trên thế gian này, không phải muốn gặp là có thể gặp được.”
Diệp Phi không thể trách sự nhẫn tâm của cô, dù sao không ai có thể cảm nhận được nỗi đau của cô.
“Được rồi…”
“Em có lời gì muốn nhắn lại cho ông nội không?”
Diệp Thanh Nghiêu không nói gì, lạnh nhạt đi về phía đạo quán, bóng lưng thanh lãnh chính là câu trả lời của cô. Không có. Cô ấy đã không còn gì để nói với cả Diệp gia nữa.
Diệp Phi bất lực thở dài, không dám chậm trễ, lập tức quay về Diệp gia.
**
Cả Diệp gia bị bao trùm trong một đám mây đen đặc quánh, bầu không khí u ám, nặng nề tràn ngập mọi ngóc ngách. Cả nhà đều rất yên tĩnh, hoa cỏ cây cối như mất đi sức sống.
Mỗi bước chân của Diệp Phi đều cảm thấy nơi đây tràn đầy sự lạnh lùng và vô tình. Phòng ngủ của Diệp Đình u ám và lạnh lẽo. Ông ta gầy gò nằm trên giường, mắt trừng lớn một cách mơ hồ và cố gắng. Ông ta đang chờ đợi. Ông ta vẫn chưa đợi được người mình muốn gặp, nên làm thế nào cũng không chịu nhắm mắt.
Nhưng khi ông ta nghe thấy tiếng bước chân rồi quay đầu lại, nhìn thấy chỉ có Diệp Phi đứng ở đó, ông ta thất vọng ho dữ dội, từng đợt khí lạnh thấu xương lập tức tràn vào cơ thể yếu ớt của ông ta. Ông ta cười lên, nhưng lại khàn khàn và cuồng loạn như đang khóc.
Cả đời ông ta như một chuỗi sai lầm, trơ mắt nhìn con trai con gái làm ra những chuyện bại hoại luân thường đạo lý như vậy. Dùng cô con gái mình yêu thích nhất để chịu tội thay cho thằng con trai ngỗ nghịch nhất, vứt bỏ con gái, bị con gái ghét bỏ, đến lúc chết cũng không được nhìn mặt con gái lần cuối.
“Ha ha ha ha ha!”
Ông ta cười lớn đến mức ho sặc sụa, cơ thể run rẩy dữ dội. Diệp Phi vội vàng chạy đến vỗ lưng cho ông ta. Diệp Đình đột nhiên nắm lấy tay anh ta, hốc mắt đã trũng sâu, chút thần sắc còn lại trong mắt, dùng để cảnh cáo anh ta: “Ta nhìn ra được con đối với Thanh Nghiêu có điều khác lạ, con không được đi vào vết xe đổ đó! Con không được! Con không được hủy hoại Diệp gia!”
“Con biết…”
Diệp Phi cười khổ: “Con sẽ chỉ coi cô ấy như em gái.”
Hơn nữa Diệp Thanh Nghiêu cũng tuyệt đối không phải là người sẽ làm chuyện bậy bạ như vậy. Sự lo lắng của lão gia thực sự là thừa thãi.
Có lẽ Diệp Đình cũng nghĩ đến điểm này, liền buông tay Diệp Phi ra. Ông ta cười có chút mệt mỏi, thở hổn hển, giọng khàn khàn: “Ta biết ta đã làm sai, nhưng cô ấy lại không cho ta cơ hội xin lỗi…”
“Diệp Phi.”
Diệp Phi vội vàng đáp lời: “Ông nội muốn nói gì ạ?”
“Sau khi ta chết, Diệp gia giao cho con. Nếu một ngày nào đó con bé muốn quay về, con hãy chăm sóc con bé thật tốt. Nếu con bé không về…”
Rất có thể sẽ không về. Đôi mắt đục ngầu của Diệp Đình có chút mất tiêu cự, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên Diệp Thanh Nghiêu ngày trước.
“…Bất kể là tiền bạc hay sự giúp đỡ, nếu con bé có cần gì, con nhất định phải tận tâm tận lực!”
“Được, con biết rồi.”
“Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Phi có chút do dự.
“Đi đi.”
Diệp Phi ra ngoài, đóng cửa lại.
Diệp Đình nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Diệp Thanh Nghiêu nhận được tin Diệp Đình qua đời, nhưng không hề mang lại cho cô một chút dao động cảm xúc nào. Ngọc Khuê đã quan sát cô, dường như vẫn như thể một con kiến chết đi, vô thưởng vô phạt, không đáng kể.
Ông ta không thích Diệp Thanh Nghiêu như vậy, quá phiêu diêu, lững lờ trôi nổi trong không trung. Ông ta sợ cô ấy sẽ ngã xuống, vẫn là có hơi người thì tốt hơn một chút.
“Chu Túc gần đây có đến không?” Ngọc Khuê cố tình nhắc đến Chu Túc với Ớt Nhỏ.
Diệp Thanh Nghiêu dừng tay đang lật trang sách, tuy không ngẩng đầu, nhưng đã phân tâm một chút.
Ớt Nhỏ cũng thắc mắc: “Ba tháng trước, tức là khi cả nhà lên đường đi tìm sư phụ, anh ấy có đến một lần, sau đó thì không đến nữa.”
Diệp Thanh Nghiêu dừng ở trang sách đang lật dở rồi lật qua. Ngọc Khuê liếc cô ấy một cái: “Chẳng lẽ là vì Diệp đạo sĩ chúng ta quá lạnh nhạt, làm tổn thương trái tim người ta, nên anh ta trốn đi rồi sao.”
Ớt Nhỏ vừa cắn táo vừa lắc đầu: “Chu tiên sinh không phải người như vậy. Theo con thấy, dù tiểu sư thúc có ngược đãi anh ấy đến mức thân tàn ma dại, anh ấy cũng cam tâm tình nguyện rút xương sườn ra hầm canh cho tiểu sư thúc uống.”
Cách miêu tả của Ớt Nhỏ khiến Ngọc Khuê bị sặc trà, vui vẻ nhìn về phía Diệp Thanh Nghiêu.
“Xem ra lúc ta không có mặt, thằng bé Chu gia đó bị con hành hạ không ít nhỉ.”
Ớt Nhỏ lại lắc đầu: “Không phải không phải, là Chu tiên sinh cam tâm tình nguyện, anh ấy còn mong muốn nữa là đằng khác!”
Ngọc Khuê gõ đầu cô ấy: “Đi tìm Chu Túc về đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi nó.”
Muốn cưới đồ đệ của ông ta, thì cũng phải qua được cửa ải của ông ta. Ớt Nhỏ lề mề không chịu đi, Ngọc Khuê liếc mắt, từ trong túi móc ra một trăm đồng ném vào tay cô ấy, Ớt Nhỏ liền vui vẻ chạy đi.
Ngọc Khuê lười biếng nằm xuống bên cạnh chiếc ghế tựa mềm của Diệp Thanh Nghiêu, chống cằm nhìn cô: “Thế nào, sư phụ có đáng tin không, giúp con bắt chồng về rồi.”
Diệp Thanh Nghiêu không màng tới “Anh ta không phải chồng con.”
“Ngại gì chứ, đây chẳng phải sớm muộn gì cũng xảy ra sao? Để con sau này có thể lấy chồng, ta đã không để con xuất gia. Con muốn xuống núi làm người bình thường lúc nào cũng được.”
“… Người bình thường?” Sắc mặt Diệp Thanh Nghiêu hơi khựng lại.
Ngọc Khuê từ đĩa trái cây trên bàn chọn một quả táo, chùi mấy lần vào chiếc áo đen sì của mình, đưa lên miệng cắn: “Ta biết em oán trách ta, cảm thấy đôi khi ta sẽ vì con mà nhớ đến Diệp Quân Á. Đúng, đó là lỗi của ta, sư phụ chân thành xin lỗi con, xin lỗi!”
Diệp Thanh Nghiêu vẫn tiếp tục đọc sách.
Ngọc Khuê “chậc” một tiếng, giật lấy cuốn sách trong tay cô ném đi: “Vậy nên sư phụ quyết định, không dùng đạo quán này để giam hãm con nữa, sau này con muốn đi đâu thì đi đó, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó! Dù con có muốn đi theo cái tên khốn Chu Túc đó đến ngàn dặm xa xôi, vĩnh viễn không quay về nhìn sư phụ một cái, sư phụ cũng không trách con!”
Diệp Thanh Nghiêu nhíu mày. Ngọc Khuê tưởng cô cảm động rồi, đang chuẩn bị nghe lời tâm sự.
Cô hơi nghiêm túc sửa lại: “Chu Túc không phải là tên khốn.”
Ngọc Khuê: ?
Ông ta sững sờ rồi cười lạnh: “Chưa lấy chồng đã bắt đầu bênh vực người ngoài rồi hả!”
Ông ta nghiến răng cắn táo, như thể đang cắn Chu Túc.
“Người đời đều nói nuôi con để phòng khi về già, ta thấy con chắc chắn sẽ cùng thằng bé đó hãm hại ta, đâu còn là ‘áo bông nhỏ’ (con gái yêu) nữa!” Ngọc Khuê thở dài thườn thượt, như một lão già vô lại.
Diệp Thanh Nghiêu không muốn để ý đến ông ta, đứng dậy đi ra ngoài. Ngọc Khuê ngồi dậy hỏi: “Con đi đâu?”
Nhưng cô đồ đệ này của ông ta càng ngày càng lạnh lùng, hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta. Ngọc Khuê nằm lại, lấy cuốn sách Diệp Thanh Nghiêu vừa xem ra đọc, trong lòng thực ra rất vui, có thể thấy cô đồ đệ này của ông ta đã “cây sắt nở hoa” (ý nói người lạnh lùng bỗng biết yêu).
**
Cách tìm Chu Túc của Ớt Nhỏ rất đơn giản, đầu tiên đến nơi Chu Túc từng ở để xem, không có ai. Cô ấy không thấy lạ, có lẽ Chu Túc đi trồng trọt rồi, thế là chạy đến vườn hoa của Chu Túc. Hoa nở rất đẹp, nhìn là biết được chăm sóc cẩn thận, nhưng lại không thấy bóng dáng Chu Túc. Ớt Nhỏ tìm cả ngày mà không thấy Chu Túc, ngay cả hai con chó của anh cũng như bốc hơi khỏi thế gian.
Tìm xong ngọn núi bên này, Ớt Nhỏ nhìn về phía chùa Hương Lập bên kia hồ. Cô ấy nhớ Chu Túc cũng là bạn với Không Tịch đại sư, liệu có phải đã chạy đến đó không?
Ớt Nhỏ tìm A Lực, bảo A Lực chèo thuyền đưa cô ấy đến bờ đối diện hồ. Trước khi trời tối, cô ấy đến chùa Hương Lập, hỏi các đệ tử trong chùa có gặp Chu Túc không. Người đệ tử đó hé cửa, nói A Di Đà Phật với Ớt Nhỏ.
“Chúng tôi chưa bao giờ gặp ai tên là Chu Túc.” Ớt Nhỏ bĩu môi, gãi đầu lẩm bẩm: “Chu tiên sinh này thật lạ, tiểu sư thúc quay về rồi mà anh ấy lại biến mất không thấy đâu.”
Phía sau cánh cửa.Chu Túc trong bộ đồ thiền định sững sờ. …Cô ấy về rồi sao? Khi Ớt Nhỏ trở về đạo quán, cô ấy thấy Diệp Thanh Nghiêu trong bộ đạo bào màu nhạt, cầm đèn lồng đứng đợi trong đêm. Cô ấy vội vàng chạy đến: “Tiểu sư thúc đang đợi con sao?”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười: “Ừm.”
Ánh mắt cô quét qua phía sau cô ấy, không thấy Chu Túc.
Ớt Nhỏ thất vọng nói: “Xin lỗi tiểu sư thúc, con không tìm thấy Chu tiên sinh, ngày mai con sẽ tiếp tục tìm.”
Diệp Thanh Nghiêu cười nhạt: “Không cần đâu.”
Nếu là Chu Túc trước đây, chắc chắn đã sớm đợi ở đây trước khi cô quay về. Bây giờ không tìm thấy người ở đâu cả, chắc chắn là không muốn gặp cô.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cụp mắt, nhìn bóng đèn lồng mờ ảo đổ xuống đất: “Có lẽ anh ấy chán rồi.”
Ớt Nhỏ lập tức xua tay: “Làm sao có thể! Tuyệt đối không thể! Trên thế gian này ai chán người chứ Chu Túc sẽ không chán người đâu!”
Diệp Thanh Nghiêu cười cười, quay người đi về. Ớt Nhỏ quay đầu nhìn màn đêm sâu thẳm, tức giận dậm chân, Chu tiên sinh này! Rốt cuộc đã đi đâu rồi!
Sau khi Diệp Thanh Nghiêu trở về, cô vẫn như thường lệ đọc sách, đến giờ thì đi ngủ, không khác gì mọi khi. Cô đã quen với sự khác biệt, cũng chấp nhận sự rời đi khó hiểu của Chu Túc.
Một mình cô luôn có thể tự mình thu xếp mọi thứ, rồi bắt đầu lại cuộc sống mới. Nằm trên giường, cô khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại. Nửa đêm, mơ hồ nghe thấy tiếng Ớt Nhỏ và các sư huynh sư tỷ hoảng loạn gọi tên cô. Diệp Thanh Nghiêu mơ màng mở mắt, nhìn thấy ánh lửa rực cháy, những ngọn lửa như sóng như biển, càn quét đến một cách không kiêng dè. Diệp Thanh Nghiêu nhíu mày.
Đột nhiên, cửa phòng cô bị đập vỡ, Chu Túc vượt qua biển lửa lao đến, vội vàng ôm lấy cô, và bảo vệ cô thật chặt.
“Thanh Nghiêu!”
“Chúng ta đi thôi, đừng sợ.”
Diệp Thanh Nghiêu khi bị anh ôm chặt mới nhận ra cơ thể anh nóng ran và căng cứng.
Một đám cháy lớn như vậy, dù là một người muốn thoát ra cũng cực kỳ khó khăn, huống hồ là hai người. Chu Túc ôm cô chạy trốn khỏi đám cháy khắp nơi. Áo thiền của anh bị lửa thiêu rách nát, cánh tay đỡ cô cũng bị bỏng, nhưng anh không hề lơi lỏng một chút nào.
Anh vừa bảo vệ Diệp Thanh Nghiêu thật chặt, vừa tìm kiếm cơ hội thoát ra khỏi biển lửa.
Diệp Thanh Nghiêu ôm lấy cổ anh. Chu Túc khẽ sững sờ, cằm anh tựa vào đỉnh đầu cô: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi sẽ đưa em ra ngoài.”
Anh ôm cô bước thêm hai bước, trong vòng tay truyền đến tiếng nói khẽ khàng: “Ớt Nhỏ không tìm thấy anh.”
Chu Túc nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Xin lỗi, tôi đến rồi.”
Không biết tại sao, hình như có Chu Túc, cô sẽ cảm thấy an tâm. Diệp Thanh Nghiêu cố gắng nép mình vào lòng anh, ôm chặt cổ anh, để anh có thể bế cô thoải mái hơn. Tư thế này lại khiến hai người họ dính chặt vào nhau hơn. Chu Túc thở không đều, suýt chút nữa thì quỳ xuống trong biển lửa.
“Sao vậy?” Chu Túc làm sao có thể nói hết sự vô dụng của mình cho cô biết?
Anh ép đầu cô ấy vào lòng: “Nhắm mắt lại, tôi sắp xông ra rồi.” Diệp Thanh Nghiêu vùi mặt vào lòng anh.
Chu Túc khẽ cười: “Làm tốt lắm.”
Hai tay anh ôm chặt lấy cô, lưng cũng che chắn cho cô khỏi ngọn lửa. Môi dưới anh khẽ chạm vào trán cô. Trong ngọn lửa càng lúc càng cháy dữ dội, anh dứt khoát bước ra ngoài. Cũng chính vào khoảnh khắc họ xông ra ngoài đó, căn phòng của Diệp Thanh Nghiêu sụp đổ ầm ầm. Chu Túc bị bỏng nhiều chỗ trên người, nhưng anh không để ý đến bản thân.
Sau khi đến nơi an toàn, điều đầu tiên anh làm là nâng mặt Diệp Thanh Nghiêu lên, quan sát xem cô có bị dọa sợ không. Sau đó kiểm tra các bộ phận khác trên cơ thể cô, đều không bị cháy, mới coi như hơi yên tâm.
Nhưng khi nhìn thấy vết sẹo ở cổ tay Diệp Thanh Nghiêu, anh lập tức nhíu chặt mày, sắc mặt trong khoảnh khắc lạnh như băng, trừng mắt nhìn Tư Minh Yến nghiến răng nghiến lợi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
Không phải nói là có thể yêu cô ấy thật tốt sao? Tại sao lại để cô ấy bị thương! Tư Minh Yến đọc được những lời chất vấn này trong mắt anh ta.
Sau nguy hiểm, cả nhà còn chưa kịp suy nghĩ lửa từ đâu ra, cũng không có cơ hội quan tâm Diệp Thanh Nghiêu có bị thương ở đâu không, vì Chu Túc đã làm tất cả mọi thứ ngay từ đầu, hơn nữa còn chính nghĩa chất vấn Tư Minh Yến, như thể không bảo vệ tốt Diệp Thanh Nghiêu, Tư Minh Yến đáng phải chết để tạ tội.
Ngọc Khuê, Tử Nguyệt và những người khác không dám hó hé tiếng nào, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này. Cứ cảm thấy dù Tư Minh Yến nói gì, Chu Túc cũng muốn giết anh ta. Sự thật cũng đúng là như vậy.
“Nói đi!”
Chu Túc lạnh lùng gầm lên.
Tư Minh Yến nhíu mày.
Ngọc Khuê bàng hoàng nhìn Tử Nguyệt và Hi Văn. Hai người họ nhún vai với ông ta, như thể đang nói: họ đã quen với sự cuồng nhiệt của Chu Túc rồi.
Diệp Thanh Nghiêu nắm lấy áo Chu Túc. “Là tôi tự làm.”
Chu Túc nhìn cô ấy không giống nói dối, nhưng anh làm sao có thể trách cô?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể trách Tư Minh Yến , vì vậy dù Diệp Thanh Nghiêu trả lời như vậy, Chu Túc vẫn gần như vô lý, không thèm nói đạo lý mà bảo vệ cô, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tư Minh Yến.
“Vậy tại sao lại để cô ấy tự làm mình bị thương? Nếu cô ấy muốn vẽ một hình nào đó để chơi, anh không thể đưa tay của mình cho cô ấy sao?!”
Tư Minh Yến : ?
Ngọc Khuê: !
Ông ta nhìn Chu Túc bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể phát hiện ra kho báu mà không thể rời mắt. Thằng bé này có tiền đồ đấy! Lại vì bảo vệ vợ mà đạt đến cảnh giới vô liêm sỉ như vậy.
Tuyệt vời! Ông ta quay sang nhìn Diệp Thanh Nghiêu, cô đồ đệ của ông ta từ khi nào lại có bản lĩnh ban loại thuốc mê này chứ?
Diệp Thanh Nghiêu vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy dạ dày co thắt, đẩy Chu Túc ra liên tục nôn khan.
Cả nhà đều xúm lại quan tâm, tình hình nhất thời có chút hỗn loạn. Chu Túc ánh mắt phức tạp ôm Diệp Thanh Nghiêu vào lòng, mặc kệ Diệp Thanh Nghiêu có nôn vào người anh hay không, rất nhẹ nhàng và dịu dàng vỗ lưng cho cô, giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bù.
“Tôi đưa em đi.”
Anh ta đột nhiên bế Diệp Thanh Nghiêu lên, vội vã đi về phía chùa Hương Lập.
Diệp Thanh Nghiêu tựa vào lòng anh: “Anh đừng vội, tôi không sao.”
Giọng anh ẩn chứa sự nghẹn ngào: “Tôi đưa em về nghỉ ngơi.”
Diệp Thanh Nghiêu không hiểu lắm tại sao anh lại buồn, nhìn cái đầu trọc và bộ đồ thiền của anh. Rốt cuộc là sai ở bước nào, sao anh lại đi xuất gia rồi?
“Đạo quán đều bị cháy hỏng rồi, sư phụ và các sư huynh sư tỷ của tôi không còn nơi ở.”
Chu Túc nghĩ cũng phải, lập tức quay lại gọi tất cả mọi người cùng anh đến chùa Hương Lập.
Đến chùa Hương Lập cần leo nhiều bậc đá, Chu Túc bị thương, nhưng vẫn không chịu đặt Diệp Thanh Nghiêu xuống.
Diệp Thanh Nghiêu không hiểu tại sao anh lại cố chấp như vậy, đối với cô dường như càng cẩn thận hơn, đi đứng cũng sợ làm cô bị xóc. Sự thắc mắc này cho đến khi đến đạo quán, Chu Túc đưa cho cô một bát thuốc an thai, Diệp Thanh Nghiêu mới hiểu ra.
Thì ra lúc nãy cô ấy nôn khan, khiến Chu Túc lầm tưởng cô mang thai, nhưng cô còn chưa kết hôn, làm sao có con được?
Nhìn bát thuốc đông y đen sì, tỏa ra vị đắng, Diệp Thanh Nghiêu nghĩ đến một người. Tư Minh Yến.
Thảo nào. Thảo nào lúc nãy người đầu tiên Chu Túc gây khó dễ lại là Tư Minh Yến .
Chu Túc đã thay quần áo, nhưng vẫn chưa kịp xử lý vết thương. Anh từ bếp mang đến vài viên đường phèn, dỗ dành cô: “Uống thuốc này sẽ dễ chịu thôi.”
Anh xòe tay ra, cho cô ấy thấy những viên đường phèn trong lòng bàn tay, mỉm cười dịu dàng: “Ngoan ngoãn uống có được không, có đường này.”
“Anh đang dỗ trẻ con sao?”
Chu Túc nhìn về phía bụng cô ấy, khóe môi cong lên cay đắng: “Ừm.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn đầu của anh.
Chu Túc tránh ánh mắt cô: “Đừng nhìn, xấu lắm.”
“Không đâu.”
Anh sinh ra đã đẹp trai, thế nào cũng đẹp, bây giờ mặc áo thiền, tay cầm hạt bồ đề, hoàn toàn khác với trước đây, như một vị thánh tăng dịu dàng.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười, đột nhiên muốn trêu anh: “Tôi muốn ly hôn với Tư Minh Yến.”
Chu Túc chấn động, liếc nhìn cô ấy từ khóe mắt. Diệp Thanh Nghiêu tiếp tục nói: “Nhưng tôi đã mang thai.”
Chu Túc lập tức nói chen vào: “Tôi!”
Anh vội vàng đến mức cổ họng sắp bốc khói: “Tôi sẽ làm cha của đứa bé, tôi sẽ cùng em nuôi dưỡng nó, tôi sẽ coi nó như con ruột của mình! Không, tôi sẽ yêu thương nó hơn cả con ruột!”
Giọng anh hầu như không ngừng nghỉ, vội vàng nói hết một hơi. Nói xong, cảm thấy luồng không khí cũng chậm lại rất nhiều.
Anh đột nhiên cúi đầu, hai tai đỏ bừng như chín mọng. Anh đang làm cái quái gì vậy! Anh đang nói cái lời gì vậy!
Anh xứng sao! Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy hàng mi anh bất an lay động. Chu Túc ngồi không yên, đặt đường phèn vào lòng bàn tay cô, đầu ngón tay anh hơi run rẩy: “Tôi… tôi nói bậy đó, em đừng để tâm.”
Anh định bỏ chạy thì Diệp Thanh Nghiêu cố tình cười buồn rầu: “Thì ra anh ghét bỏ…”
Chu Túc đột nhiên bịt miệng cô: “Đừng!”
“Đừng nói hai từ đó.”
Anh bất lực thỏa hiệp, không có cách nào với cô: “Sao em lại nghĩ như vậy? Em có biết tôi khó chịu đến mức nào khi nghe em dùng từ ngữ đó để miêu tả bản thân không?”
“Tôi vĩnh viễn không thể ghét bỏ em, tôi lấy tư cách gì mà ghét bỏ chứ? Em chỉ cần nhìn tôi một cái thôi, tôi cũng có thể vui vẻ rất lâu rất lâu.”
“Thanh Nghiêu, tôi không dám cầu xin xa vời. Không dám cầu xin có thể sớm tối bên em, có thể cùng em nuôi dưỡng một đứa trẻ.”
Anh nhìn vết thương đã được băng bó ở cổ tay cô. Anh đau lòng vô cùng. Anh không nỡ để Diệp Thanh Nghiêu chịu bất kỳ tổn thương hay tủi thân nào.
“Tại sao lại muốn ly hôn? Có phải Tư Minh Yến đối xử không tốt với em không?”
Anh cúi đầu hỏi câu này, không để Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy sát khí trong mắt. Diệp Thanh Nghiêu thực ra đã cảm nhận được rồi. Nếu cô thực sự nói ra một chút không tốt về Tư Minh Yến , Chu Túc có thể lập tức xông đến cùng anh ta đồng quy vu tận.
“Không có, chỉ là tôi phát hiện, tôi không thích anh ta.”
Không ngờ lại là câu trả lời này. Chu Túc đột nhiên nhìn cô ấy, niềm vui sướng dâng trào trong mắt.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười, quay lưng lại nằm xuống.
Chu Túc nhìn cô rất lâu, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Uống chút thuốc có được không?”
“Không uống, đắng lắm.” Chu Túc không nghĩ nhiều, nghĩ rằng cô ấy mang thai thì sẽ có chút tính khí, hoàn toàn không nghi ngờ đây có lẽ là Diệp Thanh Nghiêu đang làm nũng. Anh ta cực kỳ kiên nhẫn: “Uống một chút thôi?”
“Tôi không khó chịu.” Lúc nãy nôn khan, chắc là do hít phải khói đặc.
Chu Túc liền ngồi bên giường cô, đắp chăn cho cô: “Vậy tôi sẽ canh chừng em, em không khỏe thì nói với tôi, được không?”
Khóe môi Diệp Thanh Nghiêu cong lên: “Anh hòa thượng này không niệm kinh à?”
Chu Túc nghẹn lời, vừa nhìn thấy cô, liền lập tức quên mất mình đã là hòa thượng.
Anh cúi đầu nhìn chuỗi hạt Phật màu đen trong tay, mỉm cười nhẹ nhõm: “Phật tổ sẽ tha thứ cho tôi.”
Diệp Thanh Nghiêu an nhiên nhắm mắt, không cần lo lắng bất kỳ điều bất ngờ nào, vì dù có gì, Chu Túc cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
“Vết thương, phải nhớ bôi thuốc.”
Chu Túc mắt sáng ngời: “Ừm!”
**
Đám cháy của đạo quán bắt nguồn từ việc Ớt Nhỏ nửa đêm đói bụng học người ta làm tiệc nướng tự chọn, kết quả lò nướng tự bốc cháy, gây ra hỏa hoạn.
Đạo quán bị thiêu rụi gần hết, xây dựng lại phải mất một năm rưỡi. Thế là cả già lẫn trẻ đều chuyển vào chùa Hương Lập ở.
Ngọc Khuê lại bắt đầu cuộc sống cãi vã với Không Tịch.
Chu Túc thì cũng không hoàn toàn quên mất mình là hòa thượng. Chỉ là sau khi hoàn thành việc ngồi thiền niệm kinh hàng ngày, anh lập tức chạy đi gặp Diệp Thanh Nghiêu, và thay đổi đủ cách để nấu món ngon cho cô.
Mỗi ngày anh đều sắc thuốc an thai cho cô, Diệp Thanh Nghiêu luôn không chịu uống.
Việc đau đầu nhất của anh mỗi ngày là dỗ dành cô ấy uống thuốc. Sau một thời gian thuyết phục, Diệp Thanh Nghiêu cuối cùng cũng đi gặp Tư Minh Yến.
Tư Minh Yến đẩy cửa thiền phòng ra nhìn thấy cô, không hề bất ngờ.
Ngày xảy ra hỏa hoạn đó anh ta đã nhận ra, Diệp Thanh Nghiêu sớm muộn gì cũng sẽ quay về bên Chu Túc, trái tim cô ấy đã nghiêng về phía anh ta.
“Thanh Nghiêu.” Anh ta khẽ gọi, đã có chút mệt mỏi.
Diệp Thanh Nghiêu đặt chén trà xuống, mở cửa nói thẳng: “Là anh nói với Chu Túc chúng ta sắp kết hôn, là anh gửi kẹo hỷ cho anh ấy sao?”
Tư Minh Yến cười khổ: “Em biết hết rồi, anh ta nói cho em biết sao?”
“Đoán được.”
Tư Minh Yến gật đầu hiểu ý: “Em vốn dĩ thông minh.”
“Tiếc là Chu Túc ngốc, lại thực sự tin rằng tôi sẽ kết hôn với anh, còn tưởng tôi mang thai con của anh.”
Tư Minh Yến sững sờ, nhớ đến người đàn ông yêu cô ấy sâu sắc đến vậy, nhớ đến ngày đó biển lửa suýt chút nữa nuốt chửng cô, là Chu Túc vội vã lao đến, bất chấp tính mạng, như thể lao vào chỗ chết mà bế cô ra.
Anh hình như luôn như vậy, từng giây từng phút đều hận không thể dùng hết sức lực để yêu cô. Tư Minh Yến không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận, anh ta thực sự không có tình yêu mãnh liệt dành cho Diệp Thanh Nghiêu như Chu Túc.
“Vậy em đến đây, là muốn nói gì với tôi?”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đến nói với anh, tôi và anh đã không còn chút khả năng nào nữa rồi.”
Cô bước xuống từ bậc thiền, nắm lấy vạt áo, tháo chiếc trâm trên đầu ra rạch một đường, ném mảnh vải áo đã đứt xuống trước mặt anh ta.
“Hôm nay tôi và sư huynh sẽ ‘cắt bào đoạn nghĩa’ (cắt áo đoạn tình, cắt đứt quan hệ) ở đây.”
Tư Minh Yến nhìn mảnh áo trên đất, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh của cô.
“Tôi với tư cách là người phụ trách Đạo quán Vân Đài Quán trục xuất anh khỏi đạo quán, từ nay về sau anh không còn là sư huynh của tôi, không còn là một thành viên của Đạo quán Vân Đài Quán nữa.”
Tư Minh Yến vẫn không nói gì, cũng không biết phải nói gì, đây là kết cục anh ta đã lường trước được.
Vì nhiều lý do, giữa anh ta và Diệp Thanh Nghiêu có quá nhiều hận thù không thể giải tỏa.
“Nếu…”
Tư Minh Yến hỏi khẽ: “Tôi theo đuổi em như Chu Túc thì sao?”
Giọng Diệp Thanh Nghiêu cực kỳ nhạt: “Như Chu Túc sao? Không, anh không làm được đâu.”
“Phải nói là, trên thế giới này không có mấy người làm được.”
“Chu Túc rất tốt, anh không sánh bằng đâu.”
Tư Minh Yến suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều: “Là em thích anh ta, nên mới thấy anh ta tốt phải không.”
Diệp Thanh Nghiêu không đáp lời, đi đến phía sau bình phong, nhìn Chu Túc đang ngây ngốc ở đó, kéo anh đi ra ngoài.
Tư Minh Yến nhíu mày.
Cô… cô ấy lại giấu anh ta ở đây, để anh ta nghe hết cuộc đối thoại của họ. Tư Minh Yến chỉ có thể nghĩ đến một lý do, đương nhiên, Chu Túc cũng có thể nghĩ đến.
Anh ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Thanh Nghiêu, nhìn cô ấy kéo tay áo của mình.
“Thanh Nghiêu…”
Diệp Thanh Nghiêu không quay đầu lại: “Bây giờ không ép tôi uống thuốc an thai nữa chứ.”
“Tôi làm sao dám ép em.”
Anh nhìn tay cô, miệng khô lưỡi khô từ từ dịch chuyển, dùng đầu ngón tay chạm vào tay cô, nhưng lại không có đủ dũng khí để nắm lấy.
Đột nhiên, Diệp Thanh Nghiêu dứt khoát nắm chặt lấy tay anh. “Yên tâm rồi chứ? Tôi không kết hôn.”
Trái tim Chu Túc đột nhiên đập điên cuồng và vui sướng, bước chân cũng trở nên không đều, như thể sắp ngất xỉu.
Không được. Anh không thể mất mặt nữa. Chu Túc đột nhiên kéo tay cô, kéo cô vào sát tường, không dám nhìn mặt cô, thở gấp gáp khẽ dựa đầu vào vai cô, cảm giác choáng váng ngày càng mạnh.
“Thanh Nghiêu, anh sẽ hoàn tục nhanh nhất có thể, được không?”
“Ừm.”
“Anh sao vậy?”
Cơ thể anh căng cứng, lại còn rất nóng.
Chu Túc tựa vào tai cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh rất rất muốn hôn em, đợi anh hoàn tục rồi có thể cho anh hôn một cái không?”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười. “Ừm.”
**
Nhưng nhập Phật môn thì dễ, hoàn tục lại không đơn giản như vậy. Không Tịch từng nói anh hợp với bộ áo thiền này, vốn định truyền cả y bát cho anh. Không ngờ Chu Túc vẫn vô dụng như vậy, Diệp Thanh Nghiêu vừa quay về, còn chưa cần nhìn anh một cái, anh đã tự mình giao phó mọi thứ.
Để tiêu trừ ý định hoàn tục của Chu Túc, Không Tịch đã đặt ra một số khó khăn cho anh, ví dụ như chịu đòn roi, ví dụ như bị cấm túc, ví dụ như không cho ăn cơm, nhưng anh lại đều vượt qua được hết.
Không Tịch tức giận không thôi, gọi Chu Túc đến quỳ trước mặt. Chu Túc không chút oán hận, tĩnh tâm lại.
Không Tịch càng nhìn anh như vậy, càng cảm thấy anh có phong thái của một trụ trì, kiên trì dỗ dành: “Lấy vợ sinh con có gì tốt đâu? Chi bằng ở lại chùa, kế thừa cả ngôi chùa của ta không tốt sao?”
Chu Túc cười cười, lắc đầu. Không Tịch tức giận đạp anh, Chu Túc ngã xuống rồi lại đứng dậy quỳ lại. Hai tay chắp lại, anh cúi đầu, giọng thành kính:
“Con muốn hoàn tục. Từ trước đến nay con không tín ngưỡng Phật tổ, mà là cô ấy. Xuân phong thu nguyệt (gió xuân trăng thu), sơn hà trận vũ (núi sông mưa trận) trong lòng con đều vì cô ấy.”
“Khổ từ cô ấy, ngọt từ cô ấy. Con trốn tránh là cô ấy, nhớ nhung càng là cô ấy.”
“Sư phụ, đời này con không thể trở thành một Phật đà chân chính. Phật đại từ đại bi, bao dung vạn vật, còn con hẹp hòi ích kỷ, chỉ dung nạp một người.”
“Con không thể phổ độ chúng sinh, không thể độ cô ấy, nhưng lòng con sáng rõ, nguyện chạy về phía cô ấy, sơn xuyên dị vực, đá nát biển khô, dù chết không hối hận.”
Không Tịch thở dài sâu sắc rồi bảo anh cút đi.
**
“Đã quyết định rồi sao?”
Nhiều nơi trong đạo quán đã biến thành tro tàn, nhưng cây cổ thụ trước mắt vẫn xanh tốt sum suê, rợp bóng che kín cả bầu trời. Chuông gió treo trên cao, ánh sáng và gió cùng lay động, gió thổi qua, nghe thật êm tai.
Diệp Thanh Nghiêu đã đứng dưới gốc cây một lúc rồi, khóe môi hơi cong cong nhìn chuông gió.
Ngọc Khuê cảm thấy lần này cô quay về, cả người đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Cô đương nhiên không cần thần sắc , vì đã có người bất chấp tất cả mà đến yêu cô . Cô cũng có thể là thần, vì có tín đồ trung thành bảo vệ cô. Cô có thể là bất kỳ ai, có thể không phải bất kỳ ai. Chu Túc khiến người ta tin rằng, anh sẽ luôn ở bên cô. Xem ra cô cũng tin tưởng như vậy, nên mới bằng lòng trở nên dịu dàng.
“Ừm, phải đi rồi.”
Cô quay đầu, cười với Ngọc Khuê. “Sau này con sẽ không phải là Diệp đạo sĩ của Đạo quán Vân Đài nữa, mà là một người bình thường trong số những người bình thường.”
“Định đi đâu? Làm gì?”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn về phía xa: “Không biết, đi đến đâu thì đến đó, muốn dừng thì dừng, muốn đi tiếp thì cứ đi tiếp.”
Ngọc Khuê ánh mắt ôn hòa: “Thanh Nghiêu, bây giờ con mới thực sự trưởng thành rồi.”
Một tia sáng từ kẽ lá cây rọi xuống, chiếu lên toàn thân cô. Tóc và quần áo cô tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, như thể thần linh giáng trần. Ngọc Khuê mỉm cười vui vẻ, chắp tay sau lưng, tiêu sái bước đi xa.
**
Khi trời sắp tối, Diệp Thanh Nghiêu đi bộ đến chùa Hương Lập Tự.
Hai bên đường hoa anh đào đã nở rộ. Gió thổi qua, tạo thành một cơn mưa hoa anh đào.
Cuối con đường, bóng dáng cao ráo càng lúc càng gần.
Anh đã cởi bỏ bộ áo thiền, mặc lại thường phục, mỉm cười, mang theo sự dịu dàng và lãng mạn khuynh thế bước đến, tặng cô một cành hoa anh đào.
“Em đi đâu vậy?”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười: “Đón anh.”
—Hết chính văn—