Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 81: Tôi sẽ luôn yêu em, chỉ yêu em.



Chuyện tình cảm này nếu truy xét lại, thực sự có thể gọi là hoang đường.

Diệp Quân Á là quá khứ, còn Tư Minh Yến sống ở hiện tại, giữa họ cách nhau hơn hai mươi năm. Vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, vốn dĩ là như vậy.

Từ nhỏ, Tư Minh Yến đã thích đọc sách, không câu nệ thể loại hay chủng loại, chỉ cần hợp ý, anh ta có thể ôm đọc rất lâu, thường xuyên quên ăn quên ngủ. Đọc hết sách ở nhà, anh ta lại đến các hiệu sách lớn ở Lễ Dương, chuyên chọn khu vực sách ít người đọc và ở đó cả ngày.

Lễ Dương, một thành phố nhỏ Giang Nam tràn đầy phong tình uyển chuyển, có nhiều trà quán, nhiều nét văn hóa xưa được lưu giữ lại, trong đó có kể chuyện. Anh ta cũng thường đến trà quán, gọi một ấm trà ngồi cả buổi chiều, nghe người ta kể chuyện kể những câu chuyện kỳ lạ một cách sinh động. Biết đến cái tên Diệp Quân Á chính là từ lúc đó. Gia thế của cô ấy, tài năng của cô ấy, những mối tình yêu hận vướng mắc, và cái chết của cô ấy, lại bất ngờ khuấy động một làn sóng không tên trong lòng anh ta.

Tư Minh Yến vốn ngưỡng mộ những người có học thức và tài năng.

Sau khi trở về, anh ta tìm mọi cách để có được một số bài thơ và tranh vẽ mà Diệp Quân Á đã viết khi còn sống. Anh ta hiếm khi gặp được người có sự đồng điệu về văn học, nhưng lại có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong thơ, trong tranh, trong chữ của Diệp Quân Á, thế là kinh ngạc, rồi mừng rỡ.

Càng hiểu Diệp Quân Á, anh ta càng coi cô ấy là tri kỷ, và cũng bắt đầu tò mò một người phụ nữ tài hoa tuyệt diễm như vậy đã hương tiêu ngọc vẫn (chết một cách đau lòng) như thế nào.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta nảy sinh h*m m**n khám phá vô cùng lớn đối với một người lạ, thậm chí bất chấp cơ thể ốm yếu, kiên quyết rời Lễ Dương đến Hoài Giang.

Thông qua điều tra, anh ta từng bước hiểu rõ một phần chuyện xưa hơn hai mươi năm trước, và cũng vô tình có được ảnh của Diệp Quân Á.

Kỹ thuật chụp ảnh hơn hai mươi năm trước không được tốt như bây giờ, các góc cạnh của bức ảnh đã ố vàng ẩm ướt, nhưng vẻ dịu dàng mỉm cười của Diệp Quân Á dường như có thể xoa dịu năm tháng.

Cô ấy quả thực rất xinh đẹp nổi bật, gần như không khác mấy so với hình dung của anh ta trong đầu, thậm chí còn đẹp hơn. Tư Minh Yếnt rong một thời gian dài như bị mê hoặc nhìn bức ảnh, rõ ràng biết là không nên, rõ ràng biết là hoang đường nực cười, nhưng vẫn không thể kìm nén được sự rung động trong lòng. Anh ta dần dần nhận ra, tình cảm, nỗi nhớ và cảm xúc của mình đều bị một người đã qua đời hơn hai mươi năm chi phối.

Khi vừa nhận ra tình cảm của mình, anh ta kinh ngạc, trốn tránh, ép buộc bản thân quay về Lễ Dương, ép buộc bản thân không nghĩ về những chuyện liên quan đến Diệp Quân Á. Anh ta lo lắng bị người khác nhìn ra mình lại yêu một người đã chết, trong một thời gian dài không qua lại với bất kỳ ai, bệnh tình lại càng nặng hơn. Có lẽ ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, những ngày đó anh ta thường xuyên gặp ác mộng, lại mơ thấy một người phụ nữ khóc trong mơ, kể lể với anh ta rằng khi còn sống cô ấy đã chịu bao nhiêu uất ức. Tư Minh Yến thường đau lòng tỉnh dậy, sau đó quyết tâm điều tra kỹ lưỡng chuyện xảy ra nhiều năm trước.

Anh ta không tin Diệp Quân Áthực sự sẽ quyến rũ anh rể, anh ta muốn trả lại công bằng cho Diệp Quân Á!

Cũng trên đường điều tra, Tư Minh Yến biết được Diệp Quân Á còn có một cô con gái vẫn sống trên đời. Lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Nghiêu, nhìn thấy khuôn mặt cô giống hệt Diệp Quân Á, Tư Minh Yến suýt nữa thì gọi ra cái tên đã vô số lần gọi trong mơ.

Ở bên Diệp Thanh Nghiêu, Tư Minh Yến cảm thấy thoải mái một cách bất ngờ. Cô không hổ là con gái của Diệp Quân Á, rất thông minh, rất tài năng. Cô hiếm khi viết thơ, nhưng thỉnh thoảng một hai câu, lại còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả những tác phẩm của Diệp Quân Á lúc sinh thời.

Cô đọc rất nhiều sách, không hề nóng vội, sẵn lòng tĩnh tâm học hỏi, điều này rất đáng quý. Cô cũng vẽ tranh, nhưng hoa đào cô vẽ quá yêu mị hoang dại, tràn đầy sức sống kỳ quái, như thể sẽ xuyên qua giấy mà sống dậy, anh ta không thích. Anh ta thích cô ấy vẽ hoa sen, như vậy càng giống Diệp Quân Á hơn.

Ban đầu, việv ở bên nhau của hai người quả thực rất thoải mái, Tư Minh Yến rất hài lòng, gần như cho rằng Diệp Quân Á đã sống lại.

Nhưng dần dần, anh ta vẫn phát hiện ra sự khác biệt giữa Diệp Thanh Nghiêu và Diệp Quân Á.

Cô cũng thích cười, nhưng nụ cười không bao giờ chạm đến đáy mắt, khiến người ta không thể cảm thấy thân thiết. Cô cũng dịu dàng, nhưng lại giống một sự thờ ơ không đặt nặng điều gì trong lòng hơn. Cô ấy càng điềm tĩnh, lạnh lùng, như thể không có tình cảm.

Rất nhiều lúc, Tư Minh Yến không thể bắt gặp hơi ấm trong mắt cô. Anh ta bắt đầu thất vọng, thỉnh thoảng cố ý chỉ trích cách cô xử lý công việc, ý đồ muốn cô trở nên giống Diệp Quân Á, nhưng cái tôi của Diệp Thanh Nghiêu quá cao, chưa bao giờ bị anh ta ảnh hưởng.

Đúng lúc đó, anh ta cũng nhận được tin tức từ xa, hung thủ giết hại Diệp Quân Á vẫn còn sống, anh ta bất chấp tất cả, bỏ lại mọi thứ mà rời đi. Thỉnh thoảng nhớ đến Diệp Thanh Nghiêu, cũng có chút cảm thán.

Anh ta có chút không phân biệt được tình cảm của mình đối với cô là gì, có lẽ cũng có vài phần thích, nhưng so với Diệp Quân Á, thực sự không đáng kể. Anh ta đã viết một bức thư từ biệt gửi đến đạo quán, sau đó biến mất ba năm.

Vì muốn trả thù cho Diệp Quân Á, anh ta cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, nhưng hung thủ quá xảo quyệt, lại lẩn trốn không dấu vết. Khi trống rỗng, khi cô đơn, anh ta lại nhớ đến tiểu sư muội của Đạo quán Vân Đài, thế là quay trở lại. Chỉ là anh ta không ngờ, lần trở lại này lại thay đổi tất cả.

Trong nhà nồng nặc mùi rượu, ánh đèn chói mắt khiến Tư Minh Yến hơi đau mắt. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên anh ta nhìn thấy là bức ảnh của Diệp Quân Á. Anh ta mơ hồ nhớ tối qua say rượu đã nói rất nhiều chuyện với bức ảnh của cô ấy, bây giờ đầu vẫn đau như búa bổ.

Tư Minh Yến nhíu mày xoa thái dương, nhìn thấy nụ cười của Diệp Quân Á lại ngẩn người. Sáng sớm, có tiếng ồn ào từ sân trước vọng đến. Anh ta nghi ngờ nhìn ra ngoài, không hiểu sao lại có một linh cảm không lành.

**

Diệp Thanh Nghiêu không phải lần đầu tiên nghe thấy từ này, quen thuộc đến mức khiến cô hơi khó chịu.

Khi gió thổi đến, chuông gió dưới mái hiên đồng loạt vang lên, nhắc nhở cô nhớ lại cảnh tượng một năm trước ở Lễ Dương, anh nằm trong quan tài.

Diệp Thanh Nghiêu đẩy Ớt Nhỏ ra.

Cô vốn dĩ luôn không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh, lần đầu tiên trong đời, bước chân lại vội vã đến mức Ớt Nhỏ mấy lần cũng không thể túm được một góc áo của cô.

Con đường này từ nhỏ đến lớn đã đi qua vô số lần, bình thường dù có băng giá phủ đầy, Diệp Thanh Nghiêu vẫn có thể đi lại thuận lợi không trở ngại. Nhưng hôm nay cô suýt chút nữa thì ngã hai lần. Vẫn là Ớt Nhỏ vội vàng chạy đến đỡ cô, chạm vào ngón tay lạnh buốt đến rợn người của Diệp Thanh Nghiêu, mới nhận ra cô thực sự cũng đang lo lắng.

Trừ tật thể hàn, sức khỏe của Diệp Thanh Nghiêu vẫn luôn khá tốt. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy đau, cũng không phân biệt rõ cụ thể là ở đâu, chỉ như có thứ gì đó muốn phá vỡ lớp vỏ cứng rắn của cô, mọc rễ nảy mầm trong cơ thể, giống như nỗi đau khi thịt xương bị xuyên thủng.

Khi gần đến sân trước, trời đã hoàn toàn sáng tỏ. Những kẻ gây rối đã rời đi, nhưng mọi nơi đều bừa bãi, tuyết trên mặt đất bị giẫm bẩn, lờ mờ có thể nhìn thấy vết máu. Diệp Thanh Nghiêu tăng nhanh bước chân, gần như chạy, nhưng khi bước vào sân chính thì đột ngột dừng lại, ánh mắt khóa chặt vào bóng người nhuốm màu máu trong tuyết trắng xóa.

Trời cao đất rộng, tuyết từ những đám mây đen không ngừng rơi xuống. Xung quanh đều là tuyết, như thể trên thế gian chỉ còn lại một mình anh, và anh nằm đó không chút sức sống, chỉ có máu đang chảy trên người lan tỏa về phía xa, bi thảm một cách im lặng.

Diệp Thanh Nghiêu sững sờ, bất động nhìn người trong tuyết. Nhìn lại nửa đời này, từ khi còn nhỏ cô đã mang trên mình thân phận nhơ nhuốc, hiểu được sự khác biệt giữa mình và người khác. Thỉnh thoảng bị thương nhìn thấy máu chảy ra, cũng cảm thấy dơ bẩn ô uế.

Ngọc Khuê luôn dạy cô phải mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ dạy cô về tình cảm.

Vì vậy, điều đầu tiên cô học được là giả vờ, giả vờ rằng mình có thể chịu đựng mọi thứ.

Không ai quan tâm cô có vui vẻ không, không ai cảm thấy tủi thân thay cô, không ai lo lắng cô ấy có sợ hãi không. Trên thế giới này không có một ai yêu cô, chưa bao giờ có. Những người xuất hiện trong cuộc đời cô, sự cống hiến và tình yêu của họ dành cho cô đều có điều kiện, như thể cô ấy phải giống Diệp Quân Á mới có thể nhận được một chút ấm áp.

Vì vậy, tình cảm của cô đối với Diệp Quân Á rất phức tạp. Sinh ra là con gái, cô vừa thương hại mẹ mình bị gia tộc hy sinh, muốn đòi lại công bằng cho mẹ, lại vừa ghét sự tồn tại của mẹ, khiến cô chỉ có thể làm cái bóng.

Ban đầu Diệp Thanh Nghiêu quả thực rất oán hận. Sau này gặp Chu, cô ấy bắt đầu học cách tu tâm, từ bỏ mọi kỳ vọng vào thế giới bên ngoài, không còn mong đợi tình yêu, cũng không còn yêu nữa. Như vậy, sẽ không bao giờ có ai có thể làm tổn thương cô. Cô đã sớm từ bỏ rồi, nếu cái gọi là tình yêu đều phải gắn liền với Diệp Quân Á, cô thà không cần chút nào.

Nhưng không ngờ, khi cô không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, lại có một người như vậy, không mang bất kỳ điều kiện nào, không đòi hỏi bất kỳ sự báo đáp nào, không liên quan đến Diệp Quân Á, chỉ vì cô ấy là Diệp Thanh Nghiêu mà đến yêu cô, chịu đựng mọi lời mắng mỏ và tổn thương thay cô, đứng chắn phía trước cô ấy mà không được cô biết, cuối cùng cô đơn ngã xuống vũng máu. Diệp Thanh Nghiêu cả đời chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy!

Chu Túc không nhớ mình đã chịu bao nhiêu nhát dao và đòn roi, trên người có bao nhiêu vết thương. Lúc này, máu trong cơ thể dường như đã cạn khô, nhưng anh vẫn không muốn nhắm mắt, gắng gượng hơi thở cuối cùng ngơ ngác nhìn tuyết. Diệp Thanh Nghiêu chắc đã đi xa rồi.

Vậy thì tốt. Tốt nhất là đi thật xa, vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại. Nhưng nghĩ đến thân thế của cô ấy, Chu Túc vốn đã bình tĩnh chờ chết, đột nhiên lại thở gấp. Cô chỉ là một cô gái, một cô gái cần được người khác yêu thương bảo vệ, nhưng lại phải chịu đựng quá nhiều từ nhỏ đến lớn. Sau này anh không còn nữa, ai sẽ bảo vệ cô? Anh ta lại không thể cam tâm chịu chết như vậy, cố gắng vùng vẫy muốn bò dậy, chỉ có sống mới có thể bảo vệ cô. Khẽ cử động một chút, lập tức đau nhói đến thấu tim. Chu Túc không bỏ cuộc, vẫn đang cố gắng.

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, một chiếc ô che chắn cho anh khỏi tuyết. Bàn tay đó từ ngực anh di chuyển lên lông mày, khi gạt tuyết đi, Chu Túc có thể nhìn rõ khuôn mặt cô.

Đó là người mà anh ngày đêm mong nhớ và mơ ước.

Anh sững sờ một lúc, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có kẻ gây rối nào, nhưng vẫn không yên tâm, hoảng hốt đẩy cô ra, giọng khàn khàn khẩn thiết: “Sao em vẫn còn ở đây? Mau đi đi! Mau trốn đi!”

Diệp Thanh Nghiêu cười cười, tựa vào giúp anh lau đi những giọt nước mắt đang run rẩy chảy ra. Hình như từ khi gặp cô, Chu Túc cứ hay khóc.

“Không sao đâu, họ đi hết rồi.”

Chu Túc tham lam nhìn cô , một lúc sau, đôi môi tái nhợt mới khó khăn cong lên: “Trời lạnh thế này, chạy ra ngoài làm gì? Có lạnh không?”

Diệp Thanh Nghiêu lạnh nhạt trách mắng: “Cứ bảo anh ngốc, bản thân đã thành ra thế này rồi, còn lo lắng cho tôi.”

Diệp Thanh Nghiêu muốn xem vết thương của anh, Chu Túc vội vàng ôm lấy mặt cô ấy, vì máu trên tay làm bẩn mặt cô, lập tức áy náy xót xa, dùng chiếc tay áo sạch cuối cùng của mình để lau mặt cho cô.

Động tác của anh rất chậm chạp, đã không còn bao nhiêu sức lực, mí mắt nặng trĩu khó mở, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cô ấy: “Đừng nhìn nữa, sau này gặp ác mộng thì không tốt đâu.”

Diệp Thanh Nghiêu lạnh lùng nói: “Anh việc gì phải làm những điều này, anh không nên đến, không nên thích tôi, anh nên làm thiếu gia nhà họ Chu, ăn chơi nhưng bình an, đó mới là cuộc đời của anh.”

Không phải. Đó không nên.

“Em sợ gì sao?” Chu Túc luôn có thể nhìn thấu cô.

“Đừng sợ.”

“Tôi sẽ luôn yêu em, chỉ yêu em.”

Anh đã không thể mở mắt được nữa, dùng sức nắm chặt váy cô, lẩm bẩm trong hơi thở: “Bất kỳ cuộc sống nào không có em, tôi đều không muốn.”

Diệp Thanh Nghiêu nhíu mày, từ từ và mạnh mẽ nắm chặt tay anh.

“Vậy thì sống sót đi, tôi muốn anh sống sót.”

Chu Túc cảm thấy tay cô lạnh buốt.

Cô gái này thể hàn, bây giờ trời đông tuyết lạnh, nếu bị lạnh thêm, tất cả canh bổ đã uống trước đó sẽ mất tác dụng.

Cở thể sắp chết đến một nửa rồi nhưng Chu Túc có chút không dám tắt thở. Cô lúc nào cũng không chịu chăm sóc bản thân tốt. Diệp Thanh Nghiêu vỗ vào mặt anh, muốn anh tỉnh táo lại.

“Chu Túc.”

“Chu Túc!”

Cô vội vã như vậy, anh làm sao nỡ tắt thở.

Anh nâng tay nắm lấy bàn tay đang loạn động của cô ấy, mệt mỏi nhưng dịu dàng đáp.

“…Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.