Gió xuân thổi tan làn sương đọng lại từ đêm qua, ánh nắng ban mai lặng lẽ hé mở sau tầng mây, vài tia nắng vàng vượt qua đỉnh núi, rủ nhau leo lên dàn dây leo dưới hiên gác của nàng, tranh nhau tìm lấy một ánh nhìn ưu ái.
Chuông gió khẽ reo, một bàn tay đẩy nhẹ cửa sổ ra. Làn da trắng mịn ngập trong ánh nắng ấm áp, Diệp Thanh Nghiêu ngước nhìn mặt trời đang dần nhô lên nơi xa. Sau hơn ba trăm ngày sống trong bóng tối, giờ được tắm mình dưới ánh sáng, lại cảm thấy như đã cách biệt cả một đời.
“Tiểu sư thúc~”
Ớt Nhỏ vừa nhai bánh bao, vừa đặt bát cháo nóng và mấy chiếc bánh bao nhỏ lên bàn, còn mang theo một bó hoa, trông có vẻ quen thuộc.
Thấy ánh mắt của Diệp Thanh Nghiêu dừng trên đó, cô bé cười hì hì:
“Con hái từ vườn hoa của Chu Túc đấy. Nếu anh ấy biết người nhận hoa của anh ấy, nhất định sẽ vui lắm.”
Diệp Thanh Nghiêu chỉ khẽ liếc nhìn, không nói gì, rồi xoay người đi sau tấm bình phong để thay y phục.
Ớt Nhỏ hiểu rõ thói quen gần đây của cô, lập tức nuốt vội miếng bánh rồi chạy đi lấy mấy bộ đạo bào màu trắng từ tủ, chọn ra vài bộ mang đến để cô lựa.
Lúc Diệp Thanh Nghiêu cởi áo ngoài, xoay người lại, cô bé đã ôm y phục đứng chờ, mặt tươi như hoa.
“Để con lấy cho, sư thúc đừng động tay~”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cong môi:
“Ta tự làm được.”
Ớt Nhỏ cười tít mắt:
“Con muốn hiếu thuận với người mà.”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười:
“Cảm ơn con.”
“Tiểu sư thúc không cần cảm ơn con đâu, cho dù không có sư công, không có sư thúc, không có Chu tiên sinh… cũng không sao hết, Ớt Nhỏ vẫn sẽ chăm sóc người.”
Bàn tay đang cài áo của Diệp Thanh Nghiêu khựng lại trong chốc lát, rồi cô quay đầu, dịu dàng xoa đầu cô bé, mỉm cười không nói, đi đến ngồi trước bàn trang điểm.
Ớt Nhỏ nhìn thấy cô dùng một cây trâm ngọc búi gọn mái tóc đen dài. Không son phấn, không điểm trang, nhưng hàng mày vẫn cong, đôi môi vẫn đỏ thắm như thể trời sinh đã mang phong thái như thế.
Đôi mắt phượng của cô khẽ nâng, xuyên qua tấm gương nhìn ra cửa sổ gỗ. Ánh nhìn ấy lúc nào cũng dịu dàng, bình thản, như đang lặng lẽ dõi theo mặt trời mọc rồi lặn, hoa nở rồi tàn, cây cối lay động trong gió.
Cô cúi mắt, hàng mi dài như chiếc quạt mảnh phủ xuống tạo thành bóng mờ. Y phục trắng thanh thoát dịu dàng, một dáng vẻ thanh nhã như trong tranh thủy mặc. Không lời, không sắc, nhưng lại khiến người ta muốn chiêm ngưỡng mãi không thôi, nhìn hoài rồi cuối cùng cũng cảm nhận được một nỗi u hoài vô thanh.
Ớt Nhỏ nghĩ, chắc tiểu sư thúc… cũng nhớ Chu Túc.
Dù chỉ một chút thôi.
Bởi người đó, là người duy nhất từng yêu cô đến tận xương tủy, không giữ lại gì, không đòi hỏi gì. Một tín đồ trung thành nhất, chân thành nhất.
Sau khi ăn sáng với Ớt Nhỏ, Diệp Thanh Nghiêu chuẩn bị đến chùa Hương Lập một chuyến. Mỗi lần đến thăm Không Tịch, người bạn cũ, Ớt Nhỏ đều sẽ chuẩn bị cho cô đủ loại lễ vật, lần này còn mang theo cả hoa mà Chu Túc trồng.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn giỏ hoa không nói gì. Chu Túc, một thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, vậy mà lại có thể trồng ra những đóa hoa tươi đẹp, đầy sức sống đến thế. Quả nhiên, thứ được tưới tắm bằng cả sinh mệnh, luôn mang theo một vẻ đẹp không gì sánh nổi.
Trời hôm ấy trong xanh, nắng ấm, đi đường thủy là lựa chọn lý tưởng.
Vân Đài Quán và chùa Hương Lập cách nhau một con sông. A Lực chèo thuyền đưa cô qua bờ bên kia, rồi chuẩn bị quay thuyền trở lại:
“Đạo trưởng cứ lên núi trước, lát nữa tôi quay lại đón.”
Diệp Thanh Nghiêu lấy ra một đồng xu, đưa cho anh:
“Không lấy tiền à?”
A Lực đội nón cười hiền:
“Đã có người trả thay đạo trưởng rồi.”
“Ai?”
“Chu Túc tiên sinh.”
A Lực cười chất phác:
“Anh ấy trả trước cho đạo trưởng tiền đò cả đời rồi. Về sau người muốn đi đâu, cứ gọi tôi một tiếng là được.”
A Lực đang vội về nhà trông con, đứa trẻ mà anh và Đậu Đậu sinh vào năm ngoái. Nghĩ đến chuyện đó, anh bỗng dừng tay chèo, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Nghiêu. Ngập ngừng một lát, rồi cắn răng, anh vẫn quyết định kể ra:
“Hôm đó Đậu Đậu mang bầu lớn, bất ngờ vỡ ối. Trời thì mưa to, lại sắp tối, hai vợ chồng tôi rối loạn, chẳng biết làm sao. May mắn là lúc đó Chu tiên sinh đang trồng hoa đi ngang nhà tôi.”
“Tôi thì vụng về, không biết xoay sở thế nào. Chính là Chu tiên sinh gọi điện giúp tôi tìm bệnh viện. Người cũng biết đấy, muốn đến được bệnh viện ở Hoài Giang phải đi bằng thuyền. Trên đường đi, anh ấy bảo tôi yên tâm ở bên Đậu Đậu, còn bản thân lại tự chèo thuyền suốt hơn một tiếng đồng hồ đưa chúng tôi đến bệnh viện.”
“Lúc ấy, tình trạng của Đậu Đậu cực kỳ nguy hiểm. Là anh ấy mời bác sĩ giỏi nhất, mới cứu được cả mẹ lẫn con.”
“Tôi thật không biết phải cảm ơn anh ấy thế nào. Vậy mà Chu tiên sinh chẳng đòi hỏi gì, chỉ nói một câu: ‘Đàn ông bảo vệ vợ con là chuyện hiển nhiên, thấy thì phải giúp.’”
“Hôm đầy tháng, anh ấy cũng đến uống rượu mừng. Trước khi đi, còn để lại một khoản tiền, bảo đó là ‘tiền đò của đạo trưởng’. Anh ấy nói, nếu sau này anh không còn ở đây nữa, tôi nhất định phải đưa đạo trưởng đi lại bình an.”
Diệp Thanh Nghiêu lặng lẽ nghe xong, ánh mắt vẫn như thường, không gợn sóng, không biểu cảm.
A Lực có phần ngại ngùng, hơi cúi đầu:
“Tôi biết đạo trưởng không muốn nghe những chuyện này… là tôi nhiều lời rồi. Người lên núi đi, tôi sẽ quay lại đón đúng giờ.”
Diệp Thanh Nghiêu chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tay xách giỏ hoa, bước chậm rãi và vững vàng lên bậc đá, tiến về nơi cửa Phật thanh tịnh.
A Lực thở dài, lắc đầu rồi chống mái chèo quay thuyền trở về.
Bước hết bậc đá, trước mắt Diệp Thanh Nghiêu là một con đường bằng phẳng dẫn vào sâu trong chùa.
Hoa anh đào ở chùa Hương Lập đã nở rộ, cánh hoa màu hồng phấn trải kín lối đi, gió nhẹ mang theo hương xuân thoang thoảng, phủ đầy vẻ lãng mạn.
Mỗi bước cô đi qua, cành hoa khẽ rung lên, những cánh hoa chao nghiêng rơi xuống, tóc đen và vai áo cũng vương đầy sắc trời xuân.
Thật không đúng lúc, Diệp Thanh Nghiêu bỗng nghĩ đến Chu Túc. Cuộc đời anh khép lại quá sớm, trong một ngày mưa ở Lễ Dương, thân xác lặng lẽ an táng dưới lớp rêu ẩm ướt… Đến cả một mùa hoa anh đào như thế này, anh cũng chưa từng được thấy. Chưa từng kịp nhìn ánh chiều rực rỡ giữa mùa xuân.
Thì ra, trong lòng cô, vẫn có những điều… thật sự gọi là tiếc nuối.
Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trời phủ đầy hoa anh đào, đưa tay ra, cánh hoa rơi rụng tách ra theo gió, lướt qua kẽ tay cô mà bay đi. Rồi bỗng, một bóng râm nghiêng nghiêng phủ lên gương mặt cô, che lại hoa rơi, mang theo một mùi hương quen thuộc nhưng lạ lẫm.
Diệp Thanh Nghiêu ngẩn người nhìn chiếc ô kia. Người đứng sau nhẹ nhàng đặt một cánh hoa vào lòng bàn tay cô.
Trao cô một đóa hoa, ôn nhu và đầy lưu luyến.
Cô nhìn thấy bàn tay ấy, thon dài, xương khớp rõ ràng, rồi cúi đầu nhìn cánh hoa trong tay mình. Người phía sau vẫn không lên tiếng, không thúc giục, chỉ lặng lẽ đứng đó… như thể dù đất trời có sụp đổ, anh vẫn sẽ không rời đi.
Sự thấu hiểu không lời. Sự dịu dàng không giới hạn. Sự bao dung không điều kiện…
Diệp Thanh Nghiêu từ từ xoay người, ánh mắt lướt qua cành hoa anh đào bên đường, qua đám cỏ xanh rì, dừng lại nơi bàn tay cầm ô đang nghiêng về phía cô, thấy chiếc ngọc bội lặng lẽ đong đưa trên ngực bộ đạo bào màu xanh lam.
Ánh mắt cô tiếp tục ngước lên, là nụ cười dịu dàng bên môi anh. Là gọng kính quen thuộc. Là đôi mắt ôn nhu phản chiếu ánh sáng của mùa xuân, đang nhìn cô không chớp.
Còn chưa kịp mở lời, chiếc ô nghiêng nghiêng che phía trên đầu cô đã lên tiếng trước, một lần nữa nói với cô rằng:
“Anh rất nhớ em.”
Gió bất ngờ nổi lên thành một trận cuồng phong, tạo thành từng đợt sóng khí xoáy quanh hai người. Cánh hoa bị thổi tung tán loạn khắp nơi. Bộ đạo bào trắng Diệp Thanh Nghiêu mặc hôm nay bị gió thổi bay, tà váy phấp phới trong gió, điểm xuyết giữa muôn hoa càng khiến nàng như bước ra từ tranh vẽ.
Anh không vội không gấp, từng động tác đều mang theo nét ôn nhu, nhưng không còn là kiểu quan tâm dè dặt của một trưởng bối dành cho hậu bối, mà là tình ý sâu đậm, là sự khắc khoải nhớ mong của một người đàn ông dành cho người con gái trong lòng.
Anh mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc lông mày và đuôi mắt của cô. Cử chỉ dịu dàng đến lạ, ánh mắt tràn đầy lưu luyến, trong đó còn có một thứ tình cảm chưa từng thấy — sự si mê không thể giấu nổi.
Diệp Thanh Nghiêu như vừa bừng tỉnh khỏi khoảng ngẩn ngơ ban đầu. Anh cười càng đậm, rồi mở rộng vòng tay ra trước mặt cô.
Cô không bước tới.
Thế là anh tiến một bước về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Là anh đây. Anh trở về rồi.”
Anh kề sát bên tai cô, khẽ cười, thì thầm:
“Nghiêu Nghiêu.”
Diệp Thanh Nghiêu dĩ nhiên biết người đứng trước mặt là ai. Những năm qua, cô chưa bao giờ quên được anh. Chiếc đèn dầu anh tặng, cô vẫn luôn mang theo bên mình. Những món ăn vặt anh từng làm như đậu đỏ mềm, cô vẫn nhớ rõ hương vị. Vì tưởng nhớ anh, cô thậm chí còn bắt chước vài thói quen nhỏ nhặt của anh.
Cô thật sự nghĩ… anh đã chết.
Bởi sau khi anh lặng lẽ rời đi, chẳng bao lâu sau đó tin dữ được truyền đến…nói rằng anh đã qua đời.
Cô từng đi tìm anh, nhưng mọi tin tức đều bặt vô âm tín. Không ai biết anh ở đâu. Không ai cho cô một câu trả lời.
Một mình ôm nỗi buồn nhiều năm như thế…
Cho đến khi Chu Túc vô tình làm vỡ chiếc đèn dầu, cũng là lúc cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng cũ, đem đèn khóa vào hộp kín.
Và hôm nay — anh lại trở về.
Tư Minh Yến.
Anh thật sự… đã trở về.
***
Chuyến đi này của Chu Túc quả không dễ dàng gì.
Anh từng hôn mê suốt một năm trời, sống như một cái xác không hồn. Vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, chưa kịp kiểm tra gì, đã tự tay cắt đứt ngón út, máu me bê bết, nhưng vẫn liều mình chỉ để được gặp Diệp Thanh Nghiêu.
Anh đến đạo quán Vân Đài, nhìn con đường ngập tràn hoa nở, lòng anh vừa hạnh phúc, vừa được tiếp thêm sức mạnh. Dựa vào một chút ý chí còn sót lại, anh bước tiếp, chật vật nhưng không lùi.
Khi cuối cùng cũng tới nơi, sự xuất hiện đột ngột của anh khiến Ớt Nhỏ sợ đến mức hét toáng lên, rồi lập tức trốn biệt vào điện thờ chính của đạo quán.
Chu Túc mất nửa giờ đồng hồ để thuyết phục Ớt Nhỏ rằng mình thật sự chưa chết. Sau khi biết được nơi Diệp Thanh Nghiêu đã đến, anh lập tức đổi hướng, không nghỉ ngơi, không uống một ngụm nước, chỉ một lòng một dạ muốn đuổi kịp.
Trên đường đến chùa Hương Lập, anh nghĩ rất nhiều. Một năm trước, nguyên nhân khiến anh suýt mất mạng thật ra là vì chuyện Diệp Thanh Nghiêu có người trong lòng.
Khi đó, anh nằm trong căn phòng tối om, từng bát thuốc đắng chát nối tiếp nhau đổ vào miệng, từng ngụm máu ho ra nhuộm đỏ khăn trắng, nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với thứ đang dìm anh trong đáy sâu, ghen tuông, chua xót, gục ngã.
Anh không thể tin nổi. Người con gái mà anh đặt nơi ngực trái, tôn sùng như tín ngưỡng, hóa ra cũng biết yêu, cũng có người thương, cũng từng để lộ một nơi yếu mềm trong trái tim.
Nhưng tất cả điều đó lại chẳng liên quan gì đến anh.
Là thứ mà anh có quỳ gối cũng cầu không được, có hy sinh mọi thứ cũng không thể chạm tới.
Anh từng căm ghét Tư Minh Yến. Ghét vì anh ta rời bỏ cô, khiến cô đau lòng. Ghét vì anh ta quá giỏi giang, quá xứng với cô, quá hiểu cô, họ hợp nhau đến mức khiến anh chỉ biết đứng nhìn từ xa, bất lực.
Chu Túc biết rõ, cả đời này anh cũng không thể trở thành một Tư Minh Yến thứ hai. Vì anh đã sai quá nhiều, quá sớm, quá sâu. Nhưng anh vẫn thấy may mắn, một suy nghĩ ích kỷ, đáng xấu hổ, là Tư Minh Yến đã chết rồi. Đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời cô.
Vậy thì anh vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần cô có thể dành cho anh một góc nhỏ trong trái tim, dù chỉ là mảnh vụn, anh cũng cam lòng.
Chu Túc tự nhủ như vậy, mang theo khát khao sống sót, chống chọi bao đau đớn, chỉ để được gặp lại cô, chỉ để ôm cô một lần, thay cho trọn vẹn một năm dài thương nhớ.
Nhưng không ngờ lại có người đến trước.
Không ngờ, người đó cũng mang theo một lòng nhung nhớ và đã ôm cô vào lòng một cách trọn vẹn.
Cánh hoa rơi lả tả. Chu Túc đứng ở cuối hành lang đá, vô thức sững sờ.
Sau cùng, anh chỉ có thể trốn sau một gốc cây, giống như một kẻ không thể đứng dưới ánh sáng, chỉ biết lặng lẽ nhìn họ ôm nhau, nhìn cô rúc vào lòng người khác ngày một sâu hơn như từng mảnh xương trong anh vụn vỡ theo nhịp thở.
Đôi chân từng leo qua bao bậc đá, từng gắng gượng đi khắp Vân Đài Quán vì cô, lúc này cuối cùng cũng mất đi sức lực.
Anh quỳ sụp xuống đất.
Cô luôn nhạy cảm như thế. Như cảm nhận được ai đó đang lén nhìn, ánh mắt cô khẽ nghiêng sang bên này.
Chu Túc hoảng hốt quay lưng lại, vội vã giấu bàn tay cụt ngón sau vạt áo.
Không được để cô thấy…
Không thể để cô nhìn thấy mình lúc này, thảm hại, đáng thương đến thế.
Diệp Thanh Nghiêu luôn có cảm giác người đàn ông phía sau gốc cây… rất giống một người.
Lần đầu tiên, cô buông tay Tư Minh Yến.
Và bước về phía Chu Túc.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, trái tim Chu Túc đập loạn. Cơn hoảng loạn càng lúc càng rõ rệt.
Anh bắt đầu thấy hối hận. Thật sự đã đến quá vội. Không kịp tắm rửa, không kịp thay quần áo. Sau khi bị đứt ngón tay, máu dính đầy trên áo, rồi lại trèo qua hai ngọn núi, mồ hôi đổ ra như tắm, cả người đều bốc mùi.
Anh lén cúi đầu ngửi chính mình, cảm thấy bản thân hôi hám, nhếch nhác đến không thể chấp nhận được. So với người đàn ông kia, anh chẳng khác nào con sâu lẩn trốn trong rãnh cống, thứ đáng bị khinh thường.
Cảm nhận được Diệp Thanh Nghiêu đang đến gần, đột nhiên Chu Túc bật dậy — bỏ chạy.
“Chu tiên sinh.”
Giọng nói ấy vang lên phía sau khiến anh càng hoảng loạn hơn, không còn kiểm soát nổi đôi chân mình. Anh cũng không biết mình đang chạy đi đâu, đi hướng nào, cứ thế lao đi trong hỗn loạn… và ngã thẳng xuống bậc đá từ tầng cao nhất.
Diệp Thanh Nghiêu nhíu mày, định bước đến xem tình hình thì Tư Minh Yến đã giữ lấy tay cô:
“Em ở lại đây. Anh đi xem.”
Khi rơi xuống, Chu Túc ôm chặt mặt mình. Không phải vì sợ đau, mà là sợ… sợ gương mặt thảm hại này sẽ bị Diệp Thanh Nghiêu và Tư Minh Yến nhìn thấy. Sợ cô sẽ càng khinh anh thêm.
Phải. Anh đã đoán ra người kia chính là Từ Minh Yến. Quả nhiên, như lời đồn, học thức uyên bác, phong thái thư sinh, khí chất dịu dàng, xứng với cô đến lạ thường.
Còn anh thì sao?
Anh là gì trong mắt cô?
Toàn thân đau đớn như bị nghiền nát trong một cỗ máy tàn nhẫn, lặp đi lặp lại không ngừng. Anh cắn chặt răng, không để bật ra bất kỳ tiếng rên nào, cố giữ lại chút tỉnh táo sau cú ngã. Nhưng cơn đau quá lớn khiến anh không thể ngay lập tức đứng dậy.
Diệp Thanh Nghiêu không nghe lời Tư Minh Yến. Cô vẫn bước xuống cùng anh.
Người đàn ông nằm dưới đất khi nãy còn gần như bất tỉnh. Nhưng khi cảm nhận được họ đang đến gần, bỗng nhiên chống tay bật dậy, gục đầu không dám ngẩng lên, rồi khập khiễng bước đi thật nhanh, tránh né, hoảng loạn, như thể chạy trốn tất cả.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ nhíu mày, nhìn về phía trước.
Trời đất bao la, chỉ thấy núi xanh nước biếc, thấy một bóng người đơn độc giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Cô không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe kia, cũng không nhìn thấy giọt lệ chực trào nơi khóe mắt, càng không biết rằng, vào chính khoảnh khắc này, mỗi bước chân Chu Túc rời đi… đều như giẫm lên mũi dao, bước giữa vạc dầu, đau đớn như đang chịu phạt trong mười tám tầng địa ngục.