Mọi chuyện đến quá bất ngờ, giông tố cuốn theo mưa lớn bất chợt ập tới, gió giật tung cửa sổ. Những giọt mưa nặng hạt hắt vào bàn, làm ướt trang giấy tuyên, thấm loang những cánh hoa đào yêu kiều được vẽ bằng mực, cũng rơi trên tay Diệp Thanh Nghiêu đang cầm bút, từng giọt, lạnh buốt và có sức nặng khó tả.
Chậu hoa trúc đào mà Chu Túc từng tặng đặt trên bậu cửa sổ bị gió quật nghiêng, chực đổ. A Kim vội vàng đưa tay định giữ lại, nhưng vẫn chậm một bước. Chậu hoa trượt khỏi mép bệ cửa, vạch một đường cong dứt khoát lướt ngang qua người Diệp Thanh Nghiêu.
Khoảng cách gần như thế, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể cứu được. Nhưng bản tính lạnh nhạt, điều cô giỏi nhất là đứng ngoài mọi chuyện. Thế nên, chậu hoa chẳng gặp phải bất kỳ cản trở nào, rơi xuống đất và vỡ tan tành.
Tiếng choang vang lên cùng lúc với tiếng sấm, trầm đục và nhức tai.
A Kim lộ vẻ tiếc nuối, nhưng Diệp Thanh Nghiêu chỉ khẽ liếc một cái. Khi ngẩng đầu, ánh mắt cô liền bắt gặp một bóng người gầy gò đang lảo đảo bước qua màn mưa, dừng lại giữa sân, đứng đó đối diện cô qua tầng tầng lớp lớp mưa rơi.
Chỉ trong một thoáng, cô hơi khựng lại.
Là Chu Túc, nhưng lại chẳng giống Chu Túc chút nào.
Cô còn nhớ, trước kia anh từng kiêu ngạo đầy khí thế, là thiếu niên cuồng ngông, ngang tàng bất kham. Lúc gặp lại, anh vẫn chơi bời bất cần, sống vô tư chẳng sợ đời.
Tất cả đều là Chu Túc, người từng mang ánh mắt sắc bén, luôn dám nói dám làm.
Còn người đang đứng kia, dường như đã bị bào mòn tất cả những góc cạnh. Khí phách bị đè nén, ánh hào quang cũng tắt ngấm, như một con rồng dữ bị chặt đi đôi cánh, mất luôn cả nanh vuốt, trở nên ngoan ngoãn và dè dặt.
Qua từng tầng mưa nặng nề, Diệp Thanh Nghiêu vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt anh, đầy bi thương, sâu thẳm, khó lòng đo lường.
Thật không giống anh chút nào, người từng lạnh lùng nói “Trời đất vạn vật chẳng qua là cỏ rác”, cũng là người từng thẳng thắn bảo “Diệp Thanh Nghiêu chỉ là Diệp Thanh Nghiêu, cô không cần trở thành cái bóng của bất kỳ ai.”
Có lúc, cô thà rằng anh mãi mãi vô tình, không vướng vào thứ gọi là tình cảm. Như vậy, có lẽ… cô còn có thể nể anh vài phần.
Đáng tiếc.
Thật sự rất đáng tiếc.
Anh đứng trong mưa nhìn cô thật lâu. Vẻ mặt ấy khiến cô có ảo giác rằng anh muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tận tâm can.
Một sự cố chấp thật đáng thương. Dù anh có cố gắng đến đâu… cô cũng chưa từng có ý định dừng lại vì anh.
Chu Túc dấn bước vào màn mưa, đi về phía cô. A Kim hoảng hốt cầm ô chạy ra che cho anh, nhưng ánh mắt anh thì từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Diệp Thanh Nghiêu.
Chu Túc gạt chiếc ô sang một bên rồi bước vào nhà. Anh nhìn thấy chậu hoa vỡ tan dưới đất, cây trúc đào đáng thương đổ nghiêng, nằm ngay bên cạnh tà áo lam nhạt thanh nhã, sạch sẽ của cô—không đáng để cô cúi người chạm vào, dù chỉ một chút. Dù sao, đôi tay cô là để cầm bút, để làm những việc cao nhã, tinh tế.
Chu Túc tất nhiên không trách cô. Làm sao dám? Làm sao nỡ?
Anh chỉ lặng lẽ bước tới bên vũng đất và mảnh sành vỡ, quỳ xuống, trước tiên là nâng nhành trúc đào lên, sau đó dùng cả hai tay gom nhặt từng nắm đất vung vãi bốn phía. Giọng khàn khàn vang lên, như đang trò chuyện vu vơ:
“Hôm nay tôi có ghé trà lâu uống trà.”
Diệp Thanh Nghiêu nghiêng mắt liếc nhìn anh. Chu Túc vẫn cúi đầu, từng nắm đất được anh cẩn thận ôm lại, những ngón tay trắng trẻo giờ đây dính đầy bùn đất, vậy mà anh chẳng mảy may để tâm. Giọng anh nhẹ nhàng, cố ý pha chút đùa cợt:
“Tôi nghe được một câu chuyện buồn cười.”
Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lần tay trên chuỗi bồ đề xanh biếc trong lòng, không phản ứng.
Chu Túc gom đất xong, vẫn không dám ngẩng đầu. Anh quỳ đó, cẩn thận nhặt từng mảnh gốm vỡ, từng chút một.
“Chuyện kể về một đôi sư huynh muội tu đạo, sớm chiều bên nhau, tình cảm sâu đậm. Nhưng sau đó, sư huynh đột nhiên mất tích, chẳng để lại chút tin tức. Sư muội thì đóng chặt lòng mình, suốt ngày chờ đợi.”
Động tác lần chuỗi bồ đề của Diệp Thanh Nghiêu hơi khựng lại. Cô nhận ra vai Chu Túc khẽ run lên. Giọng anh vẫn mang tiếng cười, nhưng nghe sao mà yếu ớt, mong manh:
“Em nói xem, buồn cười không? Buồn cười nhất là… tín vật định tình của họ lại là món em thích nhất: đậu đỏ hầm mềm. Gã kể chuyện còn bịa đặt đủ điều về đạo quán của em.”
Anh thì thầm, giọng khàn đặc:
“Làm sao tôi có thể để hắn bôi nhọ em được. Nên tôi đã phá tan nát cái trà lâu ấy, đánh cho gã kể chuyện đó nằm dài trên đất. Nhưng hắn vẫn cố chấp nói em và sư huynh em từng có đoạn tình cảm. Tôi bịt miệng hắn, hắn liền cắn tay tôi… chỉ để nói ra tên người đó…Tư Minh Yến, một nhân vật tài danh bậc nhất ở Lễ Dương này.”
Anh nói như đang mách tội, thì thầm bên tai Diệp Thanh Nghiêu, mà cô vẫn lặng lẽ lắng nghe.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn, rơi mỗi lúc một dồn dập. Gió trong phòng đã ngừng, chỉ còn lại giọng nói nghẹn ngào, cố chấp của Chu Túc.
“… Thanh Nghiêu, tôi không tin.”
Anh nói không tin, vậy mà lại không dám ngẩng đầu, không dám nhìn cô một lần.
A Kim đứng ngoài nghe mà thấy chua xót. Rõ ràng biết đó là sự thật, vậy anh còn cần gì phải tự dằn vặt đến mức này?
Mảnh chậu vỡ được Chu Túc nắm chặt trong tay, lực quá mạnh khiến lòng bàn tay anh bị rạch toạc, máu rỉ ra từ vết sẹo chưa lành.
Diệp Thanh Nghiêu liếc mắt nhìn thấy nơi giữa ngón tay cái và ngón trỏ của anh hằn một vết răng sâu hoắm. Có lẽ đúng như anh nói, là gã kể chuyện đã cắn anh. Vậy thì, anh đã nổi giận đến mức nào? Đã làm ra chuyện quá đáng đến đâu?
Chu Túc đến đây không phải để đòi hỏi câu trả lời. Anh biết rõ bản thân sẽ chẳng thể có được một kết cục viên mãn. Anh chỉ muốn đến để nhìn cô một chút, muốn tận mắt nhìn người con gái mà suốt đời anh chưa từng chạm tới, chưa từng có được, thậm chí ngay cả tư cách mơ tưởng cũng không có, xem thử trong lòng cô, liệu có thật là đang nhớ đến một người khác.
Nhưng đến rồi thì sao?
Anh thậm chí còn không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Chu Túc cởi áo khoác, cẩn thận gói nhành trúc đào, đám đất vụn và từng mảnh gốm vỡ vào trong áo. Dù với Diệp Thanh Nghiêu, những thứ ấy chẳng đáng một cái liếc nhìn, nhưng với Chu Túc, chúng lại vô cùng quan trọng. Đó là tình cảm của anh dành cho cô, là điều anh từng hứa với cô.
Anh trân quý hết lòng.
Chu Túc nhẹ nhàng ôm lấy tất cả những gì còn sót lại, động tác đầy nâng niu. Anh từ từ xoay người, lưng hơi khom:
“Chậu hoa này hỏng rồi, tôi sẽ mang cho em một chậu mới.”
“Cái cũ… cũng rất tốt.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn theo bóng lưng anh, giọng nhẹ nhành và chậm rãi.
Chu Túc nghe thấy câu ấy, bất giác khựng lại. Anh cảm thấy câu nói đó có ẩn ý, như đang nói rằng… người mới không bằng người cũ.
Chậu hoa trên tay suýt chút nữa rơi khỏi vòng tay anh. Anh cảm nhận rõ ràng sức lực đang dần cạn kiệt khỏi cơ thể. Môi anh mấp máy, cổ họng khàn đặc, khó nhọc mở miệng:
“Em… là người thích hoài niệm quá khứ sao?”
Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu dời về phía cửa sổ. Ngoài trời, mưa vẫn rơi nặng hạt, gấp gáp như thể đang cào xé tâm can ai đó.
Chuỗi bồ đề trong tay cô vẫn được lần từng hạt, chậm rãi, nhịp nhàng, không vì bất kỳ điều gì bên ngoài mà thay đổi.
“Làm sao không phải được?”
Hiếm khi cô trả lời bằng một tiếng thở dài, giọng điệu mang theo nỗi buồn lặng lẽ…có lẽ, là bởi trong lòng cô… đã thực sự có một người rồi.
Chu Túc cảm thấy… lạnh quá. Quả nhiên cái thân thể khiến người ta chán ghét này đã hoàn toàn suy kiệt rồi. Báo ứng là thế, chẳng sai bao giờ. Anh bây giờ chẳng còn gì cả, chỉ có thể siết chặt nhành hoa trong vòng tay, bởi đó là thứ duy nhất anh còn có thể ôm lấy, có thể giữ lấy cho riêng mình.
A Kim lén nhìn vào từ ngoài cửa, thấy vành mắt Chu Túc đã ướt đẫm, tràn đầy tuyệt vọng và đổ vỡ. Anh như thể già đi chỉ trong khoảnh khắc, lảo đảo bước ra màn mưa, để mặc gió táp mưa quất…cảnh tượng ấy… hai chữ “thê lương” sao đủ hình dung?
A Kim luôn có cảm giác, khoảnh khắc ấy trái tim Chu Túc đã chết lặng. Linh hồn và thể xác… dường như cùng lúc héo úa.
Và cậu cũng không đoán sai.
Chu Túc rất nhanh sau đó đổ bệnh.
Bệnh đến như núi sập. Huống chi thể trạng anh vốn đã yếu, nọc độc còn chưa được giải, lại nhiều lần tổn thương, cả thân lẫn tâm đều rã rời, khiến bệnh tình thêm trầm trọng.
A Ngân tiễn bác sĩ ra ngoài, quay lại phòng mà lòng nặng trĩu, không nỡ bước vào. Trong căn phòng tối đen nồng mùi thuốc, đã ba ngày trôi qua, bất kể là thuốc Đông y hay Tây y, tất cả bác sĩ đều cho câu trả lời giống nhau:
Anh đã cạn sạch sức sống, không còn cách cứu chữa.
“…A… Ngân.”
Giọng nói vốn luôn thờ ơ hờ hững giờ khàn đặc và run rẩy. Chỉ là hai chữ thôi, mà anh phải dốc hết sức mới bật thành lời, nói xong đã mệt rã rời.
A Ngân vội vàng bước tới:
“Anh muốn uống nước sao?”
Chu Túc nằm đó, khô héo, tựa một khúc gỗ mục giữa rừng sâu. Rõ ràng chỉ mới ba ngày… vậy mà anh đã gầy đến mức trông thật kinh hoàng.
Ba ngày qua, anh đã uống đủ loại thuốc. Anh thực sự không muốn chết. Nhưng dù có cố gắng thế nào, bệnh cũng không thuyên giảm, giống như có một bàn tay vô hình đang âm thầm rút sạch sự sống trong cơ thể anh.
Anh sợ lắm.
Anh sợ… sợ đến chết mà vẫn chưa kịp nhìn Diệp Thanh Nghiêu lần cuối.
“Cậu nói xem… tối sẽ chết sao?”
Anh khẽ cười, mệt mỏi hỏi, như một đứa trẻ tuyệt vọng tìm nơi bám víu.
A Ngân nghẹn lời, chỉ biết gật đầu thật mạnh:
“Không đâu! Cậu sẽ không chết đâu!”
…..
Không ngờ… sẽ có một ngày, anh lại thở ra một tiếng thở dài như thế này.
Chu Túc cười, cười khẽ mà như giễu cợt chính mình:
“Dù tôi có chết đi… cũng sẽ chẳng ai đau lòng. Trên thế gian này, không có ai thật sự quan tâm tôi, thích tôi, để ý tôi, che chở cho tôi…”
Môi anh run rẩy, giọng cũng dần khàn lại:
“Còn người duy nhất tôi để tâm, càng sẽ không vì sự ra đi của tôi mà buồn lòng.”
“Đừng nghĩ như vậy mà…” A Ngân luống cuống, không biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể nói vài lời sáo rỗng. Bởi cả hai đều rõ, Diệp Thanh Nghiêu vốn là người lạnh lùng như thế.
“…A Ngân!”
Cơn đau đột ngột dội lên như sóng trào, là chất độc năm xưa chưa được thanh tẩy triệt để đang tái phát.
Chu Túc siết chặt ga giường, toàn thân run rẩy chống chọi cơn đau như thiêu đốt, sắc mặt méo mó, giọng nói rối loạn:
“Tôi muốn gặp cô ấy… cậu có thể… có thể không!”
Chỉ cần nhắc đến Diệp Thanh Nghiêu, trong đôi mắt xám xịt trống rỗng ấy lại bất ngờ bừng lên ánh sáng rực rỡ như ảo ảnh cuối cùng trước khi ngọn đèn vụt tắt.
Anh dường như trông thấy gương mặt cô, dịu dàng nhưng xa cách, nụ cười như có như không, luôn khiến người khác không nắm bắt được.
Khóe mắt Chu Túc mờ đi, một tầng hơi nước mỏng phủ lên, rồi từng giọt lệ âm thầm rơi xuống gối.
Hơi thở trở nên nặng nhọc, nhưng anh vẫn cố gọi tên cô, giọng nhẹ nhàng đến tận cùng:
“…Thanh Nghiêu…”
“Em đi tìm cô ấy! Em đi ngay bây giờ!”
A Ngân hoảng loạn, bị dáng vẻ của anh làm cho sợ hãi, luống cuống bò dậy rồi lao ra ngoài.