Chu Túc ra tay không hề do dự. Một nhát cắt dứt khoát, tàn nhẫn, như thể phần da thịt đó không thuộc về anh, mà chỉ là sự sỉ nhục và tội lỗi cần phải bị huỷ diệt.
Trong lòng anh ngập tràn chán ghét bản thân, mang theo thứ cảm giác giải thoát đầy tuyệt vọng, muốn cắt bỏ tất cả, muốn kết thúc hết thảy. Thế nhưng, cơn đau mà anh chờ đợi mãi không đến.
A Ngân lao vào như gió, kịp thời chụp lấy lưỡi dao đang chực hạ xuống.
“Cậu chủ!!”
Lần đầu tiên trong đời, A Ngân không sợ gì nữa. Anh ta gào lên, đầy tức giận:
“Cậu điên rồi sao?! Cậu nghĩ làm như vậy thì cô ấy sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khác ư? Sẽ thấy Cậu ‘sạch sẽ’ hơn sao? Không đâu! Không bao giờ đâu!”
“Chúng ta đều biết cô ấy thế nào mà! Cô ấy lạnh lùng, vô tình, sẽ không nói gì, sẽ không quan tâm, cũng sẽ không vì hành động của cậu mà có bất kỳ dao động nào! Cậu làm tất cả những điều này… cũng chẳng thể khiến cô ấy bận lòng dù chỉ một chút!”
Những lời A Ngân nói ra chính là điều khiến Chu Túc sợ hãi nhất. Trước khi đưa ra quyết định điên cuồng ấy, anh từng do dự. Anh lo lắng liệu một thân thể không còn nguyên vẹn, liệu sự tổn thương ấy… có khiến cô càng thêm khinh thường mình?
Nhưng anh lại tự lừa dối bản thân: “Không thử sao biết? Biết đâu… biết đâu cô sẽ động lòng? Biết đâu cô sẽ thương xót mình một chút?”
Giờ đây, những mộng tưởng nhỏ nhoi đó bị phơi bày không chút khoan nhượng. Tất cả sự khao khát, hy vọng, sự tủi hổ đều trở thành trò cười, để lại anh tr*n tr**, đáng thương hơn bao giờ hết.
Chu Túc cũng nổi giận.
Anh túm cổ áo A Ngân, lôi cậu lên, ánh mắt vừa hoảng loạn, vừa oán hận:
“Vậy cậu nói đi! Tôi phải làm gì? Tôi còn có thể làm gì để cô ấy để ý? Tôi phải thế nào… mới khiến cô ấy có một chút, chỉ một chút thôi, một chút cảm tình, một ánh nhìn bận tâm?”
A Ngân lặng người nhìn anh.
Rồi anh chậm rãi, nhưng kiên định, lắc đầu:
“Không có cách nào cả. Không thể đâu.”
Ánh mắt A Ngân phản chiếu khuôn mặt điên loạn, thống khổ của Chu Túc. Trong đó, anh nhìn thấy chính mình: một con người tàn tạ, tuyệt vọng, không còn chút kiêu ngạo nào, chỉ còn lại một kẻ đáng thương, như một con chó hoang bị bỏ rơi, ra sức vẫy đuôi mong có được chút thương hại.
Chu Túc chết lặng.
Lúc này đây, anh mới chợt nhận ra: đã rất lâu rồi anh không nhìn vào gương.
Và khi cuối cùng anh thấy rõ bản thân, anh mới hiểu mình… đã hèn mọn và thê thảm đến nhường nào.
“…Thưa cậu, chúng ta đều biết rõ… cô ấy sẽ không bao giờ yêu cậu. Phải không?”
A Ngân biết những lời mình nói với anh quá tàn nhẫn, nhưng… Chu Túc đã rơi xuống tận cùng rồi, chẳng lẽ còn muốn anh mãi chìm sâu trong đó, không bao giờ gượng dậy được sao?
“Cậu và Diệp Thanh Nghiêu… vốn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.”
A Ngân nói, giọng trầm lặng nhưng rõ ràng, “Thưa Cậu, có những người… chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn. Không thể chạm tới. Cuộc đời này cậu muốn gì có đó, thuận buồm xuôi gió. Nhưng có lẽ… cô ấy chính là biến số duy nhất mà cậu không bao giờ có được.”
Anh biết.
Không ai hiểu rõ điều đó hơn Chu Túc, không ai hiểu rõ giá trị của Diệp Thanh Nghiêu bằng chính anh.
Một người con gái như cô, trên đời này e rằng khó tìm được ai xứng đôi. Mà anh, một kẻ như anh, đầy vết nhơ, đầy lỗi lầm, việc anh xuất hiện trong đời cô, thôi đã là sai lầm. Ấy vậy mà lại dám mơ mộng, nuôi một thứ khát vọng xa xỉ, ai nghe cũng chỉ có thể bật cười chua chát.
Chu Túc cúi đầu, ánh mắt lảng tránh như thể không dám đối diện với chính mình:
“Tôi biết cô ấy rất tốt. Cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời này rồi… Tôi sẽ trân trọng. Thật sự, tôi sẽ trân trọng mà… Cậu đừng nói như vậy.”
Anh biết mình không xứng đáng, biết từ rất lâu rồi.
Thế nhưng càng hiểu rõ điều đó, lại càng khinh ghét bản thân, càng tuyệt vọng bám víu vào ảo tưởng mong manh.
Và cũng chính vì thế… anh không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào muốn kéo anh về với thực tế nữa.
Đột nhiên, Chu Túc đẩy mạnh A Ngân ra, rồi loạng choạng bỏ chạy, như thể đang trốn khỏi chính mình.
A Ngân hốt hoảng gọi với theo, nhưng không sao đuổi kịp.
Chu Túc chạy không mục đích, cứ thế lạc vào một quán trà nơi đầu phố. Sau khi chắc chắn đã cắt đuôi A Ngân, anh ngẩng đầu nói với nhân viên:
“Cho tôi rượu. Thật nhiều.”
Anh nói không ra hơi, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, khiến nhân viên nhìn anh mà không khỏi kinh ngạc — người thế này… mà còn uống rượu?
“Thưa ngài, đây là quán trà. Chúng tôi không bán rượu ạ.”
Chu Túc ném ra một chiếc thẻ ngân hàng. Nhân viên ngần ngại lấy máy quẹt thử, vừa nhìn thấy số dư trong tài khoản, ánh mắt lập tức sáng rực, thái độ thay đổi hoàn toàn.
“Vâng, xin ngài chờ một chút, chúng tôi sẽ cho người sang quán rượu bên cạnh mua ngay.”
Anh gật đầu, ánh mắt đờ đẫn, tựa hờ lên chiếc ghế gỗ kiểu cũ, chẳng còn chút sức sống.
Bên dưới lầu, có người đang kể chuyện, vẫn là một quán trà theo phong vị Giang Nam cũ kỹ, nơi mà thi nhân, lữ khách thường ghé qua, say mê nghe kể những chuyện xưa cũ, những chuyện tình ly hợp.
Chu Túc không mấy hứng thú, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống.
Tiếng vỗ tay dưới lầu vừa lắng xuống, giọng nói của người kể chuyện vang lên rõ ràng, ôn tồn:
“Kể chuyện cổ xưa xong rồi, giờ tôi sẽ kể chuyện nay. Ở Lễ Dương chúng ta đây, có một câu chuyện tình vương vấn, hữu duyên vô phận, chẳng rõ các vị có muốn nghe không?”
“Thì nói đi chứ!”
“Mau kể đi!”
“Đúng đó!”
Người kể chuyện khẽ phe phẩy chiếc quạt xếp, mỉm cười thong thả: “Nhân vật chính của câu chuyện là một đôi sư huynh muội tu đạo.”
Hai chữ “tu đạo” khiến Chu Túc chú ý, ánh mắt lười biếng lướt qua, cũng muốn xem thử ông ta có thể kể ra chuyện gì kinh thiên động địa.
“Nam đạo sĩ ấy ban đầu vốn chẳng phải người tu đạo, chỉ vì thiên tư dị bẩm, rất hợp với con đường tu hành, nên được sư phụ của nữ đạo trưởng để mắt tới, phái nàng đi thuyết phục.”
“Nhưng nữ đạo trưởng ấy lại rất thú vị. Sư phụ rõ ràng bảo nàng thuyết phục người về đạo môn, vậy mà nàng lại nói với người kia rằng, hắn không hợp tu đạo, mà hợp… đi làm hòa thượng.”
“Sau đó thì sao?” Các thính giả tò mò hỏi.
Người kể bật cười: “Nam đạo sĩ ấy thấy nữ đạo trưởng rất thú vị, thế là trái lại…hắn vào đạo môn. Từ đó, hai người trở thành sư huynh muội, thường xuyên cùng nhau luận đạo, thưởng hương, uống trà. Nhiều trà lâu ở Lễ Dương đều từng ghi dấu chân họ, ai ai cũng gọi là ‘kim đồng ngọc nữ’, ‘trai tài gái sắc’.”
“Tưởng rằng tháng năm sẽ cứ thế an yên trôi qua, ai ngờ nam đạo sĩ lại đột ngột bốc hơi khỏi nhân gian. Chẳng bao lâu sau, tin dữ truyền về, hắn chết nơi đất khách quê người. Từ đó, nữ đạo trưởng không bao giờ rời khỏi đạo quán, ngày ngày sống cùng hồi ức, buồn bã không nguôi.”
Khách nghe đều chăm chú lắng nghe, chỉ có Chu Túc là mặt mày hiện rõ vẻ giễu cợt, nếu người sư huynh ấy thật lòng yêu sư muội, sao có thể bỏ đi không lời từ biệt, hoàn toàn bặt vô âm tín?
Anh rút lại ánh mắt, tiếp tục uống rượu.
Người kể chợt cười đùa: “Từ xưa đến nay, vật định tình có rất nhiều kiểu, nhưng chắc các vị chưa từng nghe qua, đôi sư huynh muội này lại dùng một bát đậu đỏ hầm mềm làm tín vật tình yêu đấy!”
Chu Túc đột ngột khựng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía người kể chuyện. Đối phương chưa nhận ra sát khí lấp lóe trong ánh nhìn kia, vẫn tiếp tục kể với vẻ hào hứng say mê.
Làm sao có thể!
Một người lạnh lùng như cô… lại có người trong lòng sao?
Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!
Chu Túc bật cười, giễu cợt chính mình đa nghi. Ly rượu vừa kề đến môi, nhưng hình ảnh đôi mắt từng ánh lên mong chờ của Diệp Thanh Nghiêu bỗng dưng hiện về trong đầu, mỏi mệt, lại phảng phất nỗi buồn rất khẽ.
Anh chưa từng hiểu rõ, cô rốt cuộc đang mong chờ điều gì, đang đợi ai?
Chu Túc hoảng loạn ngửa cổ uống cạn ly rượu mạnh, linh cảm mách bảo anh phải lập tức rời khỏi nơi này. Anh vội vã đứng dậy, nhưng lại vấp vào góc bàn mà ngã nhào xuống sàn.
Dưới lầu tiếng người ồn ào, có ai đó đang hỏi:
“Ông kể chuyện là thời nay, vậy có biết là ngọn núi nào, đạo quán nào không?”
Đừng nói!
Đừng trả lời!
Anh không muốn nghe!
Chu Túc hoảng hốt bịt chặt tai mình, nhưng những lời tàn nhẫn ấy vẫn cứ len lỏi lọt vào, như từng nhát búa giáng mạnh lên trái tim vốn đã rạn vỡ.
“Vân Trung Sơn, Sơn Trung Vân, ở núi Vân Đài có đạo quán Vân Đài.”