Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 59: Không dám quay đầu nhìn lại



Đúng như Châu Túc từng nhận ra, anh vốn là kiểu người cực kỳ không thích suy nghĩ hay tự kiểm điểm. Trong mắt anh, phân tích bản thân là một việc vô nghĩa, chỉ tổ phí thời gian.

Nhưng từ khi gặp Diệp Thanh Nghiêu, suy nghĩ ấy dần thay đổi.

Anh đã học cách suy nghĩ lại, chỉ là… vẫn chưa đủ.

Anh luôn tự hỏi làm sao để khiến cô vui, làm sao để được cô để tâm…mà chưa từng nghĩ đến một điều:

Một kẻ dơ bẩn, lầy lội như anh… thì lấy gì để xứng với một “vị thần” trong sáng, không tì vết như cô?

Khoảnh khắc ấy, khi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thanh Nghiêu, cô vẫn bình thản, điềm đạm như mọi lần.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, Chu Túc đột nhiên không dám đối diện với ánh mắt quá mức trong veo kia.

Đôi mắt ấy quá sạch. Quá ngay thẳng. Quá tr*n tr**.

Nó như tấm gương phơi bày toàn bộ bẩn thỉu, nhơ nhuốc, đáng xấu hổ trong con người anh. Không nơi ẩn náu. Không thể giả vờ.

Anh giống như một con cá chết bị phơi dưới nắng gắt, chính bản thân cũng ngửi được mùi tanh tưởi đáng ghê tởm tỏa ra từ mình.

Vậy thì rốt cuộc anh lấy tư cách gì, lý do gì để nổi nóng, để ghen tuông, để đến đây làm ầm lên chỉ vì cô trò chuyện với một người đàn ông khác?

Anh có tư cách gì?

Anh lấy đâu ra dũng khí?

Chu Túc vội cúi đầu, tránh né ánh nhìn của cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng: ánh mắt ấy sắc như dao, không chỉ của cô, mà như đến từ khắp bốn phương tám hướng.

Từng ánh nhìn, từng tiếng khinh thường vô hình như đang nói:

“Anh đang mơ gì vậy?”

“Một kẻ như anh, ô uế, bẩn thỉu, mà cũng dám mơ chạm tới ánh trăng sao?”

“Không thấy bản thân dơ dáy à? Không sợ làm bẩn cô ấy à?”

Chu Túc run lên một cái, đột nhiên hoảng loạn lùi lại vài bước, như bị rút sạch khí lực.

Càng lúc càng cách xa Diệp Thanh Nghiêu.

Tránh nhìn cô. Tránh bị ánh mắt ấy l*t tr*n. Tránh… cảm giác bản thân chỉ là một nỗi ghê tởm trong mắt cô.

Lúc này đây, anh thật sự không biết mình còn ở lại để làm gì.

Sự hiện diện của anh… có khi chỉ khiến cô thấy buồn nôn nhiều hơn.

Ngay lúc này… cũng vậy sao?

Chu Túc không dám nghĩ thêm, sợ hãi đến mức như bị lột da lộ xương, vội vã xoay người rời đi.

Bóng lưng anh lảo đảo, mờ mịt, rối loạn.

Như một kẻ bại trận, vừa trốn chạy, vừa xấu hổ vì chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.