Khoảnh khắc ấy, không gian lặng ngắt như tờ. Vạn vật như nín thở, ngay cả cơn gió cũng biến mất không tung tích. Bóng cây bên hồ đổ dài, xơ xác tiêu điều. Cả khu vườn tĩnh lặng, mặt hồ cũng như chết lặng theo chiếc đèn dầu vỡ vụn. Thứ ánh sáng từng thắp lên sự sống giờ đã tắt, vậy mà vẫn còn sức mạnh khuấy động cơ thể lạnh giá của Chu Túc.
Ánh mắt của Diệp Thanh Nghiêu vẫn như xưa, lãnh đạm, bình thản, nhưng Chu Túc vẫn nhận ra có điều gì đó đã đổi thay.
Cô nhìn anh, ánh mắt mang theo suy tư và cân nhắc, như thể đang đánh giá lại mọi thứ, rồi âm thầm đưa ra một quyết định.
Trái tim Chu Túc treo lơ lửng, căng thẳng đến mức nghẹn ở cổ, giọng anh khàn hẳn đi vì xúc động:
“Thanh Nghiêu…”
Cô xoay người bước đi, anh hốt hoảng trèo từ dưới hồ lên, vội vàng đuổi theo:
“Thanh Nghiêu, em đừng giận, tôi sẽ đền cho em mà!”
Cô bất ngờ quay lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
Chu Túc sững người, không dám nhúc nhích, bị ánh nhìn ấy dọa cho cứng đờ.
Từ lúc quen biết đến giờ, hình ảnh về Diệp Thanh Nghiêu trong mắt anh luôn là một chữ “lặng”, cảm xúc ổn định, lời nói điềm đạm, hành xử xa cách. Cô chưa từng cười rạng rỡ, cũng chẳng bao giờ tức giận vì điều gì.
Nhưng giờ đây, anh biết cô thật sự nổi giận rồi. Chiếc đèn dầu đó với cô rất quan trọng, mỗi lần đọc sách đều mang theo bên mình, đi đâu cũng không rời, ngay cả khi đến nhà họ Chu. Vậy mà giờ lại bị anh làm tan vỡ.
Chu Túc lúng túng hiếm thấy, lắp bắp:
“Tôi biết em giận… cũng biết bảo em đừng giận chẳng có ích gì… Nhưng tôi có thể bù đắp mà! Em xem này…”
Anh vội vàng nâng trong tay món đồ trang sức hình hoa trúc đào mà mình vừa vớt lên. nh** h** vẫn còn đọng nước, nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay anh, sống động như đóa hoa thật vừa bị ngắt khỏi cành.
“Tôi có thể làm lại cho em một chiếc đèn dầu mới, còn đẹp hơn chiết này. Món trang sức này là minh chứng, tôi thật sự có thể làm tốt… Em tin tôi đi!”
Nhưng lời ấy chỉ khiến anh thêm thất vọng, vì Diệp Thanh Nghiêu thậm chí chẳng buồn liếc nhìn. Dù món đồ có quý giá đến đâu, cũng chẳng làm cô rung động.
Cô đột ngột cong môi cười, quay người bước tiếp. Chu Túc bị khí thế lạnh lùng ấy ép đến mức phải lùi lại một bước, suýt thì rơi xuống hồ.
Giọng cô cất lên, nhẹ nhàng như tiếng oanh ca, nhưng lời lẽ lại sắc bén như dao:
“Dựa vào đâu mà Chu tiên sinh nghĩ rằng, chỉ là một người như anh… cũng có thể làm ra thứ giống y như vậy?”
Giọng cô rất nhẹ, chỉ là một câu hỏi đơn giản, nếu không để tâm sẽ chẳng nghe ra được sự khinh miệt và cao ngạo ẩn sau từng chữ. Nhưng nó lại như một mũi dao vô hình, chuẩn xác xuyên thấu, dễ dàng đánh sập chút ý chí cuối cùng còn sót lại trong lòng Chu Túc.
Chỉ là phàm nhân mà thôi, lấy gì để vọng tưởng?
Anh lại một lần nữa nhận ra… đối với cô, anh chẳng là gì cả. Những điều từng khiến anh rực rỡ trong mắt người khác như gia thế, danh vọng… hoàn toàn không có giá trị trước mặt cô. Thoát khỏi cái bóng của nhà họ Chu, không còn tiền tài địa vị, anh chẳng còn gì cả. Thứ duy nhất anh có thể làm, chỉ là trồng hoa, nấu cơm, làm vài việc vặt ở đạo quán. Tầm thường và vụn vặt như vậy, vậy mà vẫn ảo tưởng rằng có thể khiến cô ngoảnh lại nhìn mình.
Thật ngu ngốc đến mức nực cười!
Một cảm giác hèn mọn chưa từng có tràn lên khiến anh vội vàng quay mặt đi.
Chu Túc siết chặt món trang sức hoa trúc đào trong tay, đến mức những góc nhọn cứa rách lòng bàn tay. Cơn đau từ da thịt còn dễ chịu hơn nỗi tê tái đang gặm nhấm trong lòng ngực.
“Những điều anh muốn, tôi không thể cho.”
Không.
Không phải là không thể cho.
Mà là…không muốn.
Chu Túc lấy hết dũng khí, bàn tay dính máu khẽ níu lấy vạt áo cô.
Ánh tà dương nhuộm bóng cây trên đỉnh đầu thành một mảng xám mờ, tiếng nước hồ lăn tăn khe khẽ. Khuôn mặt điển trai của anh lúc này tái nhợt mỏng manh, ánh mắt đượm vẻ tuyệt vọng, sắc nét gầy guộc như bị nỗi cô đơn gặm mòn. Cả người phủ lên một tầng tiêu điều thê lương, thảm hại đến khiến người ta không nỡ nhìn.
Anh đã chẳng còn gì nữa…không còn cha mẹ, không còn gia đình, không còn ông nội. Thế giới này, anh chỉ còn lại một người..đó chính là cô. Nếu đến cả Diệp Thanh Nghiêu cũng rời bỏ anh, Chu Túc thật sự không biết mình còn có lý do gì để tiếp tục sống.
“Vậy nên, từ giờ anh đừng nên đến nữa.”
Chu Túc lập tức siết chặt lấy vạt áo cô, cuống cuồng lắc đầu. Anh muốn cầu xin, nhưng cổ họng như bị chặn nghẹn, thử bao nhiêu lần cũng không thể thốt nên lời. Chỉ có thể dùng đôi mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn cô…ánh nhìn ấy, như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, không biết phải làm gì để được tha thứ.
Ánh mắt lướt qua như gió thoảng, lạnh nhạt đến mức khiến người ta nghẹt thở. Cô vén nhẹ tà váy lướt qua bên người anh, như thể chỉ đang nhìn một món đồ rẻ tiền không đáng bận tâm.
“Chu tiên sinh, tôi một lòng hướng đạo, không vướng vào chuyện yêu đương.”
Vậy nên, tất cả những cố gắng, những hy sinh của anh… đều là công dã tràng. Chưa bao giờ có khả năng chạm được vào trái tim cô.
Bàn tay ấy, cô nhẹ nhàng gỡ ra, không chút khó khăn.
Mà điều khiến người ta xót xa nhất, là anh chưa từng nỡ trái ý cô. Nhìn lòng bàn tay đầy máu, rồi lại nhìn theo bóng lưng đang xa dần, anh hiểu…cô không có chút lưu luyến nào.
Đi ngang mấy chậu hoa anh tỉ mẩn chăm sóc, cô chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ thản nhiên gọi một tiếng:
“Ớt Nhỏ, đập đi.”
Cả người Chu Túc như bị đông cứng.
Ớt Nhỏ sững người, ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh mắt ấy là đau đớn đến gần như rơi lệ, muốn mở miệng van xin nhưng lại không dám.
Cô bé thấy thương anh, cũng thích những chậu hoa sắp nở kia, bèn dè dặt hỏi:
“…Em thấy hoa cũng sắp nở rồi, hay là… để vài hôm nữa hẵng đập?”
Chu Túc lập tức nhìn sang Diệp Thanh Nghiêu, ánh mắt đầy hy vọng, như cố bấu víu vào sợi dây cuối cùng.
Nhưng… điều anh chờ đợi vẫn không đến.
“Đập ngay đi.”
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng không cho phép ai phản kháng.
Ớt Nhỏ biết rõ tính khí tiểu sư thúc, không dám nhiều lời nữa. Cô tìm lấy rìu, từng chậu, từng chậu một…những đóa hoa mà Chu Túc đã bỏ tâm huyết chăm bón, đều bị chặt nát tan tành.
Nhưng… tình cảm thì sao chứ? Chân thành thì sao chứ? Một lòng một dạ thì sao chứ? Chỉ cần một câu nói của cô, mọi thứ đều trở thành trò hề của kẻ si tâm vọng tưởng.
Đối diện với bãi đất đầy bùn và xác hoa, cô không nói gì. Lúc rời đi, gót giày lạnh lùng giẫm lên từng cánh hoa vụn nát.
Chu Túc đứng đó, ánh mắt vẫn chưa thể dời đi…dường như mọi âm thanh đều lặng câm, chỉ còn lại tiếng tim mình đang rạn vỡ từng mảnh.
Ớt Nhỏ lưỡng lự, không biết có nên an ủi anh không:
“Cái đó… em…”
Nhưng Chu Túc đột nhiên quay người bỏ đi, sải bước rời khỏi đó.
Nhìn thế cũng có chút tức giận rồi.
Cũng đúng thôi.
Gặp chuyện như vậy, ai mà không thấy khó chịu? Chu Túc đâu phải thần tiên, không thể như Diệp Thanh Nghiêu, luôn lạnh nhạt dửng dưng với mọi thứ. Anh có trái tim, biết rung động, biết vui vẻ… và cũng biết tức giận.
Chu Túc thật sự không hiểu, chẳng qua chỉ là một chiếc đèn dầu thôi mà, lại còn là anh lỡ tay làm vỡ chứ đâu phải cố ý. Sao cô phải phản ứng dữ dội đến vậy?
Chu Túc hầm hầm quay về nhà, lôi cuốc xông thẳng ra vườn hoa.
Anh giật lấy cán cuốc, định bụng phá sạch khu vườn này một lần cho xong. Nếu cô đã chẳng xem trọng gì hết, thì việc gì anh còn phải nâng niu?
Tất cả tâm huyết của anh, trong mắt cô chẳng khác gì cỏ rác, có thể bị đập nát bất cứ lúc nào… vậy anh cố gắng để làm gì?
Ý nghĩ gần như buông xuôi ấy tràn lên, nhưng khi chiếc cuốc giơ cao quá đầu, anh lại không sao hạ tay xuống được.
Vườn hoa trước mặt, sớm đã không chỉ là hoa. Chúng là nỗi mong nhớ, là lòng thương yêu, là từng chút tình cảm anh dành cho Diệp Thanh Nghiêu.
Nếu thật sự buông bỏ được, anh đã phá từ lâu rồi. Việc gì phải vì cô mà cãi nhau với Chu Lâm Ngự, rời khỏi nhà họ Chu, chạy đến vùng núi heo hút này trồng hoa?
Ngày ngày cặm cụi như người giúp việc, chỉ để đổi lấy một ánh mắt nhìn mình của cô.
Chu Túc bực bội ném cuốc đi, tâm trạng rối bời, rút điếu thuốc ra hút.
“Ơ hay, ai làm anh Túc nhà ta tức giận thế kia?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, đầy vẻ trêu chọc. Chu Túc liếc xéo sang, bắt gặp Kỳ Dương, Tạ Lâm và Diệp Nguyên đang đứng đó.
Thật ra ba người này đã tới từ sớm, vừa hay thấy Chu Túc vội vàng về nhà, lôi dụng cụ chạy thẳng ra vườn, ai cũng nghĩ chắc sắp phá tan mấy chậu hoa kia rồi. Còn đang hả hê vì mấy thứ “chướng mắt” sắp bị dẹp sạch, thì lại thấy anh đột ngột buông cuốc.
Không cần đoán cũng biết…tám phần là lại bị nữ đạo trưởng kia làm cho tổn thương rồi.
Nhìn ánh mắt Chu Túc ném về phía bọn họ lúc này, đúng là… sát khí dâng lên ngùn ngụt.
Kỳ Dương nhún vai:
“Sao cậu không nhìn Diệp Thanh Nghiêu bằng ánh mắt này nhỉ?”
“Cút.”
Kỳ Dương vẫn cười hì hì:
“Đừng nóng mà. Anh em tụi tôi đến thăm cậu đấy. Với lại Tiết Lâm mang đến chuyện mà cậu chắc chắn sẽ muốn biết.”
Chu Túc lập tức quay sang nhìn Tiết Lâm, ánh mắt thay đổi trong tích tắc.
Tiết Lâm nhún vai:
“Nói ở đây à?”
Chu Túc thoáng ngần ngừ, nhưng cuối cùng vẫn đưa cả ba người họ vào nhà.
Căn nhà này là do Kỳ Dương thuê người xây theo yêu cầu của Chu Túc. Tiến độ rất nhanh, mà chất lượng thì đúng là vội vàng, thiếu tinh tế.
Lúc đầu Kỳ Dương còn tưởng Chu Túc sẽ không chịu nổi cái nơi tạm bợ thế này. Nhưng vì Diệp Thanh Nghiêu, anh thật sự cắn răng chịu đựng. Không chỉ ở lại, mà còn tự tay dọn dẹp, trang trí đâu vào đấy, biến căn nhà thành một chốn nên thơ, đầy hoa và câu chữ. Chỉ có điều… một bức tranh hoa đào treo trong phòng quá đỗi yêu mị, hoàn toàn lệch tông với những tranh chữ thanh nhã khác, khiến cả ba người lập tức bị thu hút ánh nhìn.
“Trong nhà mà treo tranh hoa đào làm gì? Muốn cầu vận đào hoa chắc?” Diệp Nguyên chọc ghẹo.
Tiết Lâm nhìn kỹ bức tranh, ánh mắt sâu xa khó lường.
Kỳ Dương thì chẳng hiểu nghệ thuật là gì, chỉ thấy bức tranh kia mang theo âm dương quái khí:
“Diệp Thanh Nghiêu không phải đạo sĩ sao? Gọi cô ấy đến trừ tà cho tranh này đi, nhìn thôi cũng thấy…”
Chưa nói hết câu, mông đã bị đá một cú đau điếng, cả người ngã dúi vào ghế.
“Câm cái miệng chó của cậu lại!”
Dù Chu Túc đã rời khỏi nhà họ Chu, nhưng anh vẫn là Chu Túc. Việc anh “ẩn cư” nơi rừng núi không có nghĩa là anh sẽ mãi mãi ở lại đây. Chỉ cần anh quay lại thương trường, họ đều biết…anh vẫn có thể nhanh chóng lấy lại vị thế. Vậy nên, dù hiện tại anh tay trắng, chẳng ai dám thực sự xem thường.
Kỳ Dương ôm mông, không dám cãi lại. Cũng quen rồi, từ nhỏ đến lớn, tính khí Chu Túc vẫn vậy.
Tiết Lâm cười nhẹ:
“Tranh này là Diệp Thanh Nghiêu vẽ à?”
Kỳ Dương bật cười khẽ, thì ra đụng trúng tâm can người ta nên mới bị đá như vậy.
Chu Túc gật đầu nhàn nhạt:
“Ừ.”
“Cô ấy chịu tặng cậu tranh, chứng tỏ mối quan hệ hai người cũng tiến triển rồi đấy.”
Chu Túc cười khẩy…bị đuổi ra khỏi cửa mà cũng gọi là tiến triển?
Nhưng nhắc đến bức tranh ấy, lại khiến anh nhớ đến lời của Không Tịch…về thân thế bất hạnh, cùng tuổi thơ đầy bóng tối u ám của Diệp Thanh Nghiêu.
Không ai sinh ra mà không khát khao được yêu thương. Cô cũng từng kỳ vọng, từng tha thiết mong chờ, nếu không sao lại quay về nhà họ Diệp tìm người thân? Nhưng thế giới này quá lạnh lẽo, hết lần này đến lần khác đẩy cô ra xa. Chính vì thế, cô học cách dùng sự lạnh nhạt để bảo vệ bản thân.
Nếu Diệp Thanh Nghiêu là một hình phạt mà số mệnh dành cho anh, thì Chu Túc cam tâm tình nguyện. Anh bằng lòng dang rộng vòng tay, mở lòng ôm lấy cô…bằng tất cả những gì còn lại của mình.
“Cậu nói đi, điều tra được gì rồi?”
Tiết Lâm gật đầu, vẻ mặt trầm trọng:
“Cậu chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ?”
Chu Túc cảm thấy tim mình như bị treo lơ lửng:
“…Cậu cứ nói đi.”
“Tôi tìm được một bức thư tình mà hơn hai mươi năm trước cha cậu đã viết cho Diệp Quân Á. Bản gốc đã bị hủy một phần, đây là bản tôi phục dựng lại từ nội dung còn sót và những ghi chép liên quan.”
Tiết Lâm đưa cho anh một phong thư.
Chu Túc chau mày nhìn bức thư, Kỳ Dương và Diệp Nguyên lập tức ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe. Ở thành Hoài Giang, ai cũng biết cha mẹ Chu Túc từng có tình cảm sâu đậm. Vậy mà cha anh lại từng viết thư tình cho mẹ của Diệp Thanh Nghiêu?
Quá… cẩu huyết rồi!
Chu Túc nhận thư, đọc xong liền khẽ bật cười, tiếng cười đầy cay đắng. Không trách được lúc trước ông cụ từng nói cái máu đào hoa trong anh là di truyền, ngày xưa anh còn không hiểu. Giờ thì hiểu rồi.
Thì ra Chu Hồi từ đầu đã không thật lòng với Hồ Tịnh Di, có thể lúc đầu từng có tình cảm, nhưng về sau, cả trái tim đều đặt lên người Diệp Quân Á. Cũng bởi vậy mà Hồ Tịnh Di mới hận bà ta đến thế, hận đến mức chỉ mong bà ta chết.
Chu Túc siết chặt bức thư, vo tròn trong tay, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, xoa xoa ấn đường, giọng khàn khàn:
“Diệp Quân Á… rốt cuộc chết như thế nào?”
“Chuyện đó thì tôi chưa tra được. Cái chết của bà ấy như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, rõ ràng có ai đó cố tình che giấu. Nhưng tôi nghĩ, chuyện này không liên quan đến mẹ cậu.”
Chu Túc lập tức mở mắt:
“Thật chứ?”
“Tôi đã xem cuốn nhật ký cậu đưa. So sánh mốc thời gian trong nhật ký với thời điểm xảy ra chuyện, hoàn toàn không khớp. Hơn nữa, tất cả dấu hiệu đều cho thấy trước khi Diệp Quân Á mất, người cuối cùng bà ấy liên lạc là mẹ cậu, điều này chứng minh Diệp Quân Á rất tin tưởng bà ấy.”
Tiết Lâm lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn, toàn bộ là chứng cứ anh thu thập được.
Sắc mặt Chu Túc lúc này mới dịu lại, chuỗi cảm xúc căng như dây đàn cũng thả lỏng phần nào. Nhưng đúng lúc ấy, Tiết Lâm lại hạ thấp giọng, ngữ khí nghiêm trọng:
“Nhưng Chu Túc, lúc nãy tôi bảo cậu chuẩn bị tinh thần… không phải chỉ để nghe mấy chuyện này. Mà là vì, tôi còn điều khác muốn nói.”
Tiết Lâm vốn có ảnh hưởng từ việc hay đọc sách, đôi khi nói chuyện còn học theo lối kể chuyện truyền thống, lên bổng xuống trầm, thần thần bí bí, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng. Kỳ Dương và Diệp Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Con mẹ nó, cậu có thể nói nhanh lên không?!”
Chu Túc lườm cả hai một cái, cả phòng lập tức im bặt.
Tiết Lâm nhìn thẳng vào ánh mắt chất chứa lo âu của Chu Túc, chậm rãi thốt ra từng chữ:
“Diệp Thanh Nghiêu… có khả năng là cô ruột của cậu. Hoặc… em gái ruột.”
???
Kỳ Dương và Diệp Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy thắc mắc.
?? Con mẹ nó…
Chu Túc chết sững, rất lâu không thốt nên lời. Gương mặt vốn đã tái nhợt giờ càng mất đi chút hơi ấm, u ám đến đáng sợ.
Tiết Lâm thở dài:
“Tôi điều tra được rằng, sau khi Diệp Quân Á quyến rũ anh rể mình, bà bị nhà họ Diệp đuổi đi. Chính ông nội và cha cậu đã cưu mang bà. Cả hai đều từng có quan hệ với bà ấy, hơn nữa thời điểm Diệp Quân Á mang thai trùng khớp với quãng thời gian dính líu đến họ.”
“Diệp Thanh Nghiêu rốt cuộc là con của ông nội cậu hay của cha cậu, tôi vẫn chưa xác định được, sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng dù là ai đi nữa, thân thế của cô ấy chắc chắn không hề đơn giản, thậm chí che giấu rất nhiều bí mật. Ở lúc mọi thứ còn mờ mịt thế này, cậu vẫn định yêu cô ấy sao? Giả sử… giả sử cô ấy thật sự là…”
“Không có giả sử!” Chu Túc bỗng quát lớn, giọng khản đặc.
Anh không thể chấp nhận kết quả đó.
Sao có thể chấp nhận được?
Rõ ràng trước khi gặp Tiết Lâm, giữa anh và cô chỉ là mâu thuẫn bình thường. Cô chỉ đang giận anh thôi mà, anh có thể từ từ dỗ dành, chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ làm cô nguôi ngoai.
Nhưng giờ, sau những gì Tiết Lâm nói, Diệp Thanh Nghiêu bỗng trở thành cô ruột… hoặc em gái anh. Mọi khả năng để ở bên nhau dường như bị chặt đứt trong tích tắc. So với chuyện ở đạo quán ban nãy, thứ đang chặn đường anh bây giờ chính là luân lý!
Chu Túc hoang mang đến run rẩy, ánh mắt tránh né, đầu óc rối bời. Đột nhiên anh siết chặt tay TạiếtLâm, ánh nhìn bắn sang Kỳ Dương và Diệp Nguyên, hung hãn đến mức khiến cả hai im bặt, không dám thở mạnh.
“Chuyện này… ai cũng không được phép hé nửa lời!”
Phải mất một thoáng, Tạ Lâm mới hiểu ra ẩn ý của anh:
“Cậu… cậu định…”
“Thì sao chứ!”
Chu Túc nghiến răng, mạnh mẽ ấn chặt tay Tiết Lâm, ánh mắt quyết liệt như thể dù trước mặt là vực thẳm, anh cũng sẽ lao thẳng xuống không chần chừ.
“Cho dù thật sự là như vậy… thì đã sao chứ!”
“Cậu điên rồi à?!”
Lúc này, cả Kỳ Dương và Diệp Nguyên cũng đã hoàn toàn hiểu ra ý đồ của Chu Túc.
Anh ấy định… mặc kệ luân thường đạo lý sao? Dù Diệp Thanh Nghiêu thực sự là cô ruột hoặc em gái anh, anh cũng…
“Chu Túc! Cậu tỉnh táo lại đi! Tỉnh táo một chút!!”
Nhưng Chu Túc lúc này lại vô cùng bình tĩnh — chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân tỉnh táo đến vậy.
Chính khoảnh khắc nhận ra mình có thể sẽ không bao giờ có được cô, anh mới hiểu rõ ràng: Diệp Thanh Nghiêu đối với anh quan trọng đến mức nào.
Trước nay, chưa từng có ai khiến anh cố chấp như vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc mất cô thôi, tim đã như bị bóp nghẹt, lý trí đứt đoạn, chỉ mong có thể nhổ tận gốc mọi thứ đang ngăn cản hai người ở bên nhau.
Luân lý ư? Quan trọng đến thế sao? Chỉ cần anh không nói, bọn họ ba người cũng không nói, thì cả thế giới này sẽ chẳng ai biết! Anh vẫn có thể sống như cũ, vẫn đối xử tốt với cô, vẫn âm thầm ở bên cô…cùng lắm thì… sau này không có con!
Đúng rồi.
Chỉ cần không sinh con là được!
Vốn dĩ anh cũng chẳng khao khát làm cha, mà sinh con thì đau đớn thế nào, anh không nỡ để Diệp Thanh Nghiêu phải chịu. Không có con… lại càng tốt!
Ba người còn lại nhìn vào ánh mắt càng lúc càng kỳ quặc, càng lạnh lẽo của Chu Túc, sống lưng bắt đầu rợn lên từng đợt.
Họ nhận ra…có lẽ… họ đã vô tình biết được một bí mật khủng khiếp. Một bí mật về Chu Túc.
Quả nhiên, ánh mắt Chu Túc đột nhiên hướng về phía họ.
“Các cậu… có định nói ra không?”
Kỳ Dương và Diệp Nguyên lập tức lắc đầu như trống bỏi, mặt tái mét.
Tiết Lâm nhìn anh, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng chậm rãi lắc đầu.
“Tốt.” Chu Túc nở một nụ cười, chậm rãi mà lạnh lẽo: “Anh em tốt. Đừng khiến tôi thất vọng.”
Kỳ Dương và Diệp Nguyên nhìn nhau, nụ cười gượng gạo hơn cả khóc. Cảm giác như cổ mình đang bị kề sát một lưỡi dao vô hình, chỉ cần để lộ nửa chữ, lưỡi dao kia sẽ lập tức rạch ngang cổ họng.
Chu Túc vì Diệp Thanh Nghiêu mà đến cả luân lý cũng sẵn sàng vứt bỏ… Giết người diệt khẩu, nghe thì điên rồ thật, nhưng… với ánh mắt kia, bọn họ cảm thấy: hoàn toàn không phải không thể.
Cả hai rùng mình một cái, vội vàng lặp đi lặp lại cam đoan, tuyệt đối sẽ không hé nửa lời.
Lúc rời đi, Chu Túc hiếm hoi tiễn họ xuống tận chân núi. Khi Kỳ Dương ngoái đầu nhìn lại, vẫn thấy nụ cười của anh, sâu kín và đầy ẩn ý khiến anh ta lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thêm.
Trên đường ngồi thuyền theo đường sông trở về, Tiết Lâm cất tiếng:
“Về rồi thì ngậm chặt miệng lại. Chu Túc điên rồi.”
Diệp Nguyên gật đầu đồng tình, nghĩ đến ánh mắt điên cuồng của Chu Túc lúc nãy mà còn rợn người:
“Cậu nghĩ anh ta có cho người theo dõi chúng ta không?”
“Với tính cách của anh ta, chín phần mười là có.” Kỳ Dương nhìn sang Tiết Lâm:
“Cậu còn định điều tra tiếp không?”
Tiết Lâm cười khổ:
“Tôi còn dám chắc? Có khi người đầu tiên anh ta ‘xử’ chính là tôi đó.”
“Đã bảo rồi mà, Diệp Thanh Nghiêu đúng là họa thủy!”
Tiết Lâm không đáp, chỉ khẽ cười, ánh mắt nhìn ra ngoài thuyền, nơi dãy núi mờ xanh xa dần trong bóng chiều u ám. Tựa như vẫn còn nhìn thấy bóng lưng Chu Túc chậm rãi leo từng bậc đá quay về. Anh đã từ bỏ thân phận quyền quý, trở thành một người bình thường, chỉ để theo đuổi thứ mà bản thân thực sự trân quý. Điều đó không sai, chỉ là vận mệnh trêu người mà thôi.
Chu Túc quay về nhà trong trạng thái kiệt sức, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Anh không muốn nghĩ đến thân thế của Diệp Thanh Nghiêu nữa, chỉ lặng lẽ lấy dụng cụ ra, bắt đầu làm cho cô một chiếc đèn dầu mới.
Anh chưa từng làm thứ này bao giờ, phải lên mạng tra cứu vô số tài liệu, vật lộn cả đêm mà vẫn chưa thành công.
Bởi vì đó là món quà dành cho Diệp Thanh Nghiêu, anh không thể qua loa. Anh muốn nó hoàn hảo nhất, thậm chí phải đẹp hơn cả chiếc đèn cũ.
Ba ngày liên tiếp, anh không rời khỏi nhà, chỉ tập trung làm thủ công. Sau vô số lần thất bại, cuối cùng anh cũng làm ra được một mô hình hoàn chỉnh và xinh đẹp.
Trên thân đèn, anh tỉ mỉ khắc hình hoa trúc đào. Tay nghề vẽ của anh tuy không bằng Diệp Thanh Nghiêu, nhưng từng theo đuổi thư pháp hội họa nhiều năm, cũng coi như có chút căn cơ.
Anh luôn tặng cô những món quà liên quan đến trúc đào, không phải vì cái hàm ý “mỹ nhân rắn rết” mà người đời vẫn gán cho loài hoa này, mà là bởi tầng nghĩa sâu hơn, một tình yêu thủy chung, không thay đổi.
Dùng bốn chữ đó để nói về anh, có lẽ buồn cười thật. Nhưng… đó chính là điều Chu Túc muốn gửi gắm cho cô.
Anh muốn nói với cô rằng —
Anh sẽ không còn si mê những thứ phù hoa ngoài kia.
Sẽ không còn sợ bị ràng buộc hay vướng víu.
Sẽ không còn cười nhạo tình yêu chân thành.
Sẽ không còn chối bỏ sự thủy chung.
Bởi vì, anh chỉ muốn được ở bên cô…duy nhất một mình cô.
Chu Túc không chần chừ, lập tức mang chiếc đèn dầu vừa làm xong lên đường đến đạo quán Vân Đài.
Trước khi rời đi, anh vẫn chọn lấy một chậu hoa.
Hoa ở Vân Đài lần trước đều bị cô đập nát, anh lại đem tặng lần nữa.
Sau này nếu cô còn đập, anh vẫn sẽ tiếp tục mang tới.
Nếu cô giận, thì cứ trút giận lên hoa, đỡ hơn là giận đến tổn thương thân thể, nghĩ theo hướng ấy, cũng không tệ.
Tự trấn an bản thân như thế, anh chỉnh lại tâm trạng rồi bắt đầu bước lên ba ngàn chính trăm bậc đá. Con đường này anh đã đi đi lại lại vô số lần. Mỗi lần đi qua, anh đều rắc một ít hạt giống hoa xuống, giờ đã bắt đầu nảy mầm. Đợi khi xuân về, nơi này hẳn sẽ biến thành một con đường hoa thật đẹp.
Đã ba ngày không gặp cô, Chu Túc nhớ cô đến phát điên, bước chân gấp gáp, đến mức thấy mệt mới nhận ra, mấy ngày qua làm đèn dầu cho cô, anh gần như không ngủ, không ăn.
Không sao. Lên đạo quán tìm cái bánh bao ăn tạm là được.
Anh càng nghĩ càng nóng lòng, chạy càng lúc càng nhanh.
Khi đến đạo quán, có vài hương khách đang thắp nhang, các đạo đồng đang quét sân. Ớt Nhỏ đang nói chuyện với mấy hương khách, vừa thấy Chu Túc đã nhanh chóng chào tạm biệt họ rồi đi tới.
“Chu tiên sinh sao lại đến đây?”
Chu Túc khàn giọng:
“Cô ấy đâu?”
Ớt Nhỏ thấy anh thở không ra hơi, rõ ràng là vừa chạy vội lên núi. Một tay anh ôm chậu hoa, tay kia ôm một chiếc hộp tinh xảo, ánh mắt gấp gáp, rõ ràng là chỉ muốn nhanh chóng gặp Diệp Thanh Nghiêu. Đáng tiếc… anh đã đến trễ.
“Tiểu sư thúc nhận được tin, ở Lệ Dương có người phát hiện tung tích sư công, cho nên cô ấy đã đi tìm ngài ấy rồi. Hôm qua xuất phát.”
“Sư công của em?”
“Đạo trưởng Ngọc Khuê, sư phụ của tiểu sư thúc.”
Chính là người mà Không Tịch từng nhắc, người nuôi dưỡng Diệp Thanh Nghiêu trưởng thành, cũng là người khiến cô không tiếc bắt giữ Chu Lâm Ngự để truy tìm tung tích.
Xem ra lần cô đến nhà họ Chu là vì điều này… nhưng rốt cuộc lại liên quan đến cả ông cụ?
Tình hình gấp gáp, Chu Túc cũng không kịp nghĩ sâu hơn.
“Cô ấy đi một mình à?”
“Vâng, tiểu sư thúc không cho tôi đi cùng.”
“Đi hướng nào?”
Ớt Nhỏ ngạc nhiên:
“Chu tiên sinh định đuổi theo tiểu sư thúc sao?”
Tất nhiên rồi. Cô ấy một mình, làm sao anh yên tâm được?
Ớt Nhỏ thoáng lúng túng, không biết có nên nói hay không.
Chu Túc liền dúi cho cô mấy gói bắp rang. Mỗi lần anh đến đều mang theo chút đồ ăn vặt cho cô ,người thân cận bên cạnh Diệp Thanh Dao, tất nhiên phải “dọn đường” trước rồi.
Ớt Nhỏ vì nhận quà nên khó lòng từ chối, cuối cùng đành nói cho anh biết lộ trình. Chu Túc ôm chậu hoa và chiếc đèn dầu, không nán lại thêm giây nào, lập tức rời đi.
Lệ Dương cũng là thành phố vùng Giang Nam, nơi đây sông ngòi dày đặc, đường thủy thuận tiện hơn đường bộ, vì vậy Diệp Thanh Dao chọn đi bằng thuyền là chính.
Ngày đầu tiên đặt chân đến Lệ Dương, chào đón cô là một cơn mưa phùn lặng lẽ. Người lái thuyền nhắc cô có thể lên bờ, nhưng cô vẫn chưa vội.
Nhiều năm trước, cô từng đến đây, cũng là trong một ngày mưa lất phất như thế, nhưng khung cảnh khi ấy dường như đẹp hơn, khiến người ta rung động hơn.
Lệ Dương không mềm mại dịu dàng như thành Hoài Giang, mà mang trong mình nhiều hơn một chút sầu bi và hoài niệm. Như một ông lão tóc bạc, im lặng chờ đợi một cuộc hẹn vĩnh viễn không bao giờ đến.
Cô và Tư Minh Yến.
… Thôi vậy.
Diệp Thanh Nghiêu thu ánh mắt về, nhấc váy chuẩn bị bước lên bờ. Trong tầm mắt cô, một bàn tay khớp xương thon dài dài, trắng ngần như ngọc vươn ra từ bờ sông.
“Chờ em lâu rồi.”
Trong ký ức của cô, giọng Tư Minh Yến rất dịu dàng ôn nhu. Nhưng lúc này, giọng người đàn ông đối diện lại lười biếng pha lẫn chút chiều chuộng bất lực, có gì đó như nhung nhớ và mềm lòng.
“Này, Diệp Thanh Nghiêu.”
“Trời mưa thế này, em không lạnh sao?”
Thấy cô ngẩn người, Chu Túc khẽ cười, đưa tay kéo cô vào dưới tán ô.
Diệp Thanh Nghiêu ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt đào hoa trong vắt, như cất giữ cả hơi ấm tháng Tư — dịu dàng tựa gió xuân, ấm áp đến nao lòng.