Nếu buộc phải dùng một từ để hình dung, thì Chu Túc sẽ nói: khoảng thời gian này là quãng đời anh thấy vui vẻ và thoải mái nhất từ trước đến nay. Không còn những toan tính chốn thương trường, không còn phù hoa vật dục ngập ngụa, anh lại có thể bình tâm học cách trồng hoa, nấu ăn, làm những việc nhà mà trước đây anh chẳng thèm động tay vào.
Sáng làm, tối nghỉ — anh sống theo nhịp sinh hoạt của Diệp Thanh Nghiêu, có đôi lúc còn sinh ra ảo giác ngọt ngào rằng mình đang sống cùng cô mỗi ngày.
Ba nghìn chín trăm bậc đá dẫn đến Vân Đài Quan bỗng trở thành người bạn thân thiết nhất của anh. Mỗi lần từ đó trở về, Chu Túc thường một mình đứng trong căn nhà mới xây, ngước nhìn l*n đ*nh núi cao nơi cô đang ở.
Chu Túc trước đây không quen suy nghĩ hay nhìn lại chính mình. Trong từ điển sống của anh không có mấy chữ đó. Anh chỉ cần tận hưởng, thậm chí không cần “sống” theo đúng nghĩa… “sống tử tế” trong mắt anh vốn là câu chúc suông mà người bình thường dành cho nhau, là một thứ khái niệm được tô vẽ quá mức. Và anh chẳng cần.
Vì anh có quá nhiều, nên mọi thứ đều trong tầm tay. Tiền có thể giải quyết phần lớn phiền não…điều đó, ở một mức độ nào đó, là sự thật.
Ít nhất thì, anh đã từng tin như thế.
Nhưng con người ai rồi cũng phải trưởng thành. Có người lớn lên nhờ va vấp, có người nhờ mất mát, còn anh… là vì đã gặp một người đặc biệt đến mức khiến anh thay đổi từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân.
Anh bắt đầu trở thành kiểu người “đa sầu đa cảm” mà trước kia mình từng xem thường. Tất cả thời gian rảnh rỗi không còn để nghĩ cách chiều chuộng bản thân, mà là dùng hết tâm trí để tìm cách khiến người mình yêu được vui vẻ.
Chiều hôm đó, Chu Túc có phần hơi mệt mỏi trở về căn nhà nhỏ, việc đầu tiên anh làm vẫn là đi thăm mấy luống hoa mình trồng.
Anh đã cải tạo khoảng đất bên giếng cạn thành vườn. Không chỉ trồng hoa, anh còn trồng cả cây. Anh gieo vào đó rất nhiều hạt giống, năm sau đến mùa hoa nở, nơi ấy sẽ rực rỡ sắc màu, sống động và tươi đẹp, sẽ không còn là một vùng khô cằn trơ trụi như trước nữa.
Chỉ đơn giản vậy thôi: anh muốn cho Diệp Thanh Nghiêu biết, dù trong lòng cô có hoang vu đến đâu, anh cũng có thể trồng nên cả một khu vườn hoa rực rỡ.
Thật ra, nghĩ kỹ thì cũng thấy buồn cười, một kẻ trống rỗng, nông cạn, ngông cuồng như anh, ngay cả chính mình còn chưa sống cho ra hồn, vậy mà lại vọng tưởng có thể gieo hạt trong trái tim của một vị thần.
Nghĩ thế nào cũng thấy… đúng là không biết lượng sức mình.
Nhưng nếu “thần” thực ra chẳng hề vui vẻ…
Vậy thì người nguyện làm “tín đồ”, sao có thể sống an yên?
Thế nên Chu Túc mới liều lĩnh đến vậy, muốn một lần dốc hết can đảm, đi sâu vào thế giới của cô.
Chỉ là, dù có mạnh mẽ đến đâu, sau quá nhiều lần bị từ chối, con người ta cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Anh kiểm tra từng chồi non, từng bông hoa nhỏ mình đã gieo trồng, thấy tất cả đều khỏe mạnh, mới yên tâm ngồi xuống bên giếng cạn. Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian này anh đốt một điếu thuốc.
Từ đầu đến cuối, anh luôn rõ ràng về điều mình muốn.
Anh muốn có Diệp Thanh Nghiêu.
Muốn được cô chú ý, được cô yêu, được cảm nhận sự dịu dàng nơi cô.
Tham lam hơn một chút, anh muốn cưới cô.
Muốn ở bên cô trọn đời… chỉ mình cô mà thôi.
Nhưng khi lại một lần nữa nghe cô từ chối, dù có cố nở nụ cười, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác đau nhức đè nặng trong lồng ngực.
Mỗi hơi thuốc rít qua cổ họng giống như ai đó đang lột từng lớp da thịt của anh. Khói thuốc như một con rắn độc có sinh mệnh, len lỏi trong từng thớ cơ, cắn xé đến tận xương, khiến anh đau đến tê dại.
Chu Túc bất ngờ ho dữ dội, điếu thuốc rơi khỏi tay, suýt chút nữa cháy vào những mầm cây non. Anh chẳng kịp lo cho mình, dù ho đến mức đứng không vững, vẫn vội vàng đưa tay dập tắt mẩu thuốc, thà bị bỏng cũng không để cây con bị thương.
Thấy mầm cây vẫn nguyên vẹn, anh mới thở phào, ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào thành giếng, ánh mắt lạc lõng nhìn lên bầu trời đêm.
Người ta hay nói: “Hoa đẹp, trăng tròn” là lúc thích hợp để sum họp, tái ngộ. Nhưng anh và Diệp Thanh Nghiêu, một người ở tận đỉnh núi cao, một người dưới chân núi sâu, giữa họ là ba nghìn chín trăm bậc đá cùng vô vàn cây cối, cỏ dại và khoảng cách.
Anh có thể cố trèo qua, nhưng cô lại không muốn gặp anh.
Chu Túc châm điếu thuốc thứ hai. Đau cũng hút, tay run cũng hút, như thể cố chấp dùng nỗi đau thể xác để khắc ghi cảm xúc vào tận tâm can.
Cứ thế lặp đi lặp lại, luẩn quẩn không dứt, hết vòng này đến vòng khác.
Nhưng nếu người ở phía kia là Diệp Thanh Nghiêu…
Thì anh…tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Trăng tròn treo lơ lửng bên cửa sổ phía tây, soi sáng lầu ngọc gác ngà, trắng muốt như tuyết giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Ánh sáng mờ mờ, lạnh lẽo mà trong trẻo, phủ khắp khu vườn một màu sáng dịu. Nước từ ao luồn qua khe đá, róc rách chảy, uốn lượn quanh bờ, hòa cùng tán lá non xanh mướt ven bờ như đang thì thầm kể chuyện yêu thương.
Khung cảnh đẹp đẽ thế này, đúng là rất thích hợp để đọc sách. Ngọn đèn dầu bên cạnh Diệp Thanh Nghiêu khẽ hắt sáng, cô mượn thêm ánh đèn lồng trong sân, cuộn quyển sách lại, chậm rãi đọc từng dòng kinh văn bên trong.
Ớt Nhỏ bưng đĩa trái cây mà Chu Túc đã gọt sẵn trước khi rời đi, đưa một miếng chuối cho cô.
Diệp Thanh Dao không nhận, mắt vẫn nhìn vào sách, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh ấy đi rồi à?”
“Ý người là Chu tiên sinh hả?” Ớt Nhỏ vừa nhét chuối vào miệng vừa lầm bầm, “Đi rồi, lúc đi mặt mũi kém sắc lắm. Tiểu sư thúc, người nói gì với ảnh vậy?”
Cô ấy vẫn thấy kỳ lạ…bình thường Chu Túc chẳng bỏ lỡ cơ hội nào để tỏ ra ân cần trước mặt tiểu sư thúc. Vậy mà lần này gọt xong trái cây lại lặng lẽ bỏ đi, dáng vẻ thất thần như thể vừa bị đả kích nghiêm trọng.
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười:
“Em nghĩ ta nói gì?”
“Chắc chắn là mắng ảnh gì đó!”
Nụ cười trên môi Diệp Thanh Nghiêu không đổi:
“Trong mắt em, ta thích mắng người lắm sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi! Tiểu sư thúc ôn nhu, nhã nhặn như thế, làm gì có chuyện mắng ai! Nhưng mà… chính vì cái kiểu ôn nhu nhã nhặn ấy mới đáng sợ. Người không cần nói nặng, chỉ một câu nhẹ nhàng cũng đủ làm người ta đau điếng. Nói đi mà! Người đã nói gì với anh ta vậy?”
Nhưng Diệp Thanh Nghiêu chỉ mỉm cười, mặc cho Ớt Nhỏ dỗi hờn, làm nũng, cô vẫn không hé miệng. Tính cô là vậy…đến cả người bên cạnh nhiều năm còn không thay đổi được, thì nói gì đến Chu Túc?
Thật ra cô cũng chẳng nói gì ghê gớm. Chỉ là lúc Chu Túc hăng hái tuyên bố sẽ khiến cô vui trở lại, cô thản nhiên hỏi lại một câu:
“Dựa vào anh?”
Cô sớm đã không còn là Diệp Thanh Nghiêu ngày xưa, người từng cần anh dang tay cứu vớt. Cho dù bị nhìn thấu vài phần thì sao? Kể cả bị nhìn thấu tất cả, cô cũng không sợ. Cô không cần ai làm vị “cứu tinh” trong đời mình nữa.
Gió nổi lên, cành cây quét qua mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Lửa trong đèn dầu nghiêng nghiêng, nhảy múa. Quyển sách trong tay Diệp Thanh Nghiêu cũng bị ngón tay cô ấn nhẹ, lay động như muốn bay theo cơn gió.
Cô đưa tay che ngọn đèn. Đến khi gió lặng, cô buông tay xuống, mới vô tình thấy trong mặt hồ phản chiếu mái tóc mình, bên trên, một đóa hoa trúc đào tinh xảo đang nằm yên lặng.
Anh tặng cô rất nhiều thứ, mà lần nào cũng liên quan đến hoa trúc đào, trâm cài, hay những món trang sức nhỏ.
Ý nghĩa của loài hoa ấy, thật ra, rất giống cô.
Mỹ nhân rắn rết.
Có phải… anh cũng nghĩ vậy, nên mới tặng cô những thứ đó?
Dưới ánh đèn lồng lờ mờ, Diệp Thanh Nghiêu nghiêng người nhìn kỹ bóng mình phản chiếu dưới mặt hồ.
Đã lâu rồi cô không soi gương cho tử tế. Thật ra, cô không mấy thích gương mặt này. Vì nghe nói rằng, trông rất giống Diệp Quân Á.
Những người ở bên cô, dù là Trần Mộ hay Ngọc Quỳ, đều từng vì điều đó mà ngẩn người.
Diệp Thanh Nghiêu không quan tâm, nhưng cô rất không thích bản thân mình và Diệp Quân Á có bất kỳ điểm nào giống nhau. Bởi những việc ngu ngốc mà Diệp Quân Á đã làm vì đàn ông…cô sẽ không bao giờ làm.
Cô đưa tay tháo chiếc kẹp hoa trúc đào trên đầu xuống, rồi chẳng buồn suy nghĩ, tiện tay ném thẳng xuống hồ.
“Đừng!”
Một tiếng hét khản giọng vang lên bất ngờ. Diệp Thanh Nghiêu còn chưa nhìn rõ ai vừa kêu thì một cái bóng đen đã lao ùm xuống hồ, nước bắn tung tóe. Anh ta luống cuống lội tìm, quần áo ướt sũng, vừa vội vừa lúng túng.
Là Chu Túc.
Anh cuống cuồng tìm kiếm, hai tay quờ trong làn nước lạnh. May mà nhảy xuống kịp lúc, món trang sức chưa bị dòng nước cuốn trôi.
Vài phút sau, anh tìm thấy nó ở khe đá ven hồ.
Chu Túc ướt nhẹp trở lại bờ, nâng món đồ trong tay lên, cố lựa lời để dỗ cô. Nhưng khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện Diệp Thanh Nghiêu đang đứng đó… vẻ mặt bình lặng, ánh mắt lạnh nhạt, không hề nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn… cây đèn dầu rơi vỡ trên đất.
Trong ánh sáng yếu ớt của đèn tàn, bóng anh lấm lem, dáng vẻ trông thảm hại đến mức có phần chua xót.
Chu Túc cầm chặt chiếc kẹp hoa, lòng rối như tơ vò… có chút giận, nhưng nhiều hơn là bối rối và bất lực, chẳng biết làm sao để khiến cô không tiếp tục vứt bỏ những gì anh trao.
Anh khựng lại một chút, rồi khẽ gọi:
“Thanh Nghiêu…”
Diệp Thanh Nghiêu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, bình thản nhìn anh…như thể vừa quen, lại vừa xa lạ.
Cả người Chu Túc chìm trong làn nước hồ lạnh ngắt, đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh thấu xương tràn đến, lan từ da vào tận tim phổi. Một nỗi hoảng loạn vô cớ cùng cảm giác ngạt thở như cận kề cái chết dâng lên ồ ạt, khiến anh gần như muốn bật dậy bỏ chạy.
Trực giác điên cuồng gào thét trong đầu, phải rời khỏi đây, ngay lập tức! Đừng ở lại, đừng nghe những gì cô sắp nói…