Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 41: Tôi sẽ lo hậu sự cho anh.



Trong mật thất còn một cánh cửa khác, Chu Túc định đi ra từ đó thì bất ngờ bị Diệp Thanh Nghiêu kéo áo lại.

“Đừng vội.”

Chu Túc quay đầu lại nhìn cô. Nơi này tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán vị trí cô đang đứng.

Anh cảm giác được, cô đang lần mò trên bức tường.

“Em đang làm gì vậy?”

Diệp Thanh Nghiêu không trả lời.

Cô tin nơi này chắc chắn còn có điều gì đó đặc biệt.

Quả nhiên, rất nhanh cô đã mò thấy một cơ quan trên tường. Bằng cách chạm tay vào để nhận biết hình dạng, cô từ từ xoay nó theo chiều ngược kim đồng hồ. Một âm thanh ầm ầm vang lên từ sâu trong mật thất, ngay sau đó, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội. Diệp Thanh Nghiêu nhíu mày, không ổn rồi.

Chưa kịp phản ứng, nền đất đột nhiên tách ra, cả hai người bất ngờ rơi xuống.

Chu Túc lập tức túm lấy cánh tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.

Luồng gió mạnh như tìm được lối thoát, điên cuồng thốc đến. Bóng tối mênh mông cuộn trào, cảm giác mất trọng lực khi rơi khiến người ta khó chịu đến nghẹt thở. Chu Túc ôm chặt Diệp Thanh Nghiêu trong lòng, bàn tay to vững chãi che chắn lấy đầu cô.

Ánh sáng quá mờ, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt cô, khuôn mặt hiếm hoi lúc này đầy vẻ phức tạp.

“Anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra.”

Không ai biết phía dưới là gì. Nếu chỉ có một mình Chu Túc, anh có lẽ đã chẳng quá căng thẳng. Nhưng vì trong lòng có cô, nên giọng anh cũng trở nên căng thẳng, gắt gao, như bị gió bão nghiền nát.

“Đừng bướng nữa.”

“Anh định ôm tôi cùng chết à?”

Dù là trong hoàn cảnh thế này, Diệp Thanh Nghiêu vẫn giữ được sự điềm tĩnh đến rợn người.

Chu Túc khẽ nhíu mày. Cái chết không phải là điểm đến của họ. Nhưng hiện tại, ai có thể chắc chắn đây không phải vực sâu vạn trượng? Nếu thật sự phải chết… anh thà ôm cô chết cùng, còn hơn đến lúc thân xác nát vụn nơi đáy vực mà đến cả tay cũng không kịp nắm lấy nhau.

Gió bên tai giống như dã thú ẩn mình trong bóng tối, âm thầm rình rập, chỉ chờ thời cơ thích hợp để nhào đến cắn xé họ thành từng mảnh.

Chu Túc siết chặt Diệp Thanh Nghiêu trong lòng, nỗ lực xoay người, dùng thân mình đỡ cho cô phía dưới.

“Nếu phải chết, thì tôi chết trước, thế nào?”

Giọng nói anh vẫn nhẹ bẫng, thậm chí còn mang theo chút ý cười, hoàn toàn không có lấy nửa phần sợ hãi hay do dự trước cái chết.

Gió thốc vào mắt, Diệp Thanh Nghiêu hơi sững người, cúi đầu nhìn người đang ở phía dưới mình.

Nghe A Kim từng nhắc qua, rằng anh từng vì cô mà cắt mạch máu. Vết thương đến giờ vẫn chưa lành hẳn. Thế mà trong tình cảnh thế này, anh vẫn có thể thản nhiên nói ra hai chữ “chết rồi”, điều đó khiến cô không khỏi bất ngờ.

Một người có thể xem nhẹ sống chết như vậy, phóng túng đến mức ngông cuồng, hoặc có thể nói là tự do, bất kham, tùy tâm mà sống, đó thật sự là Chu Túc sao?

“Sao em không nói gì?”

Chu Túc không nhìn thấy nét mặt cô, cũng không đoán nổi tâm trạng của cô lúc này là gì.

Dù sao cũng là con gái, chắc hẳn cũng sẽ có chút sợ hãi chứ?

Anh đưa tay, nhẹ nhàng lần theo khuôn mặt cô, muốn xác định điều gì đó. Không chạm phải giọt nước mắt nào, lúc này anh mới hơi yên tâm.

“Đừng khóc đấy nhé.”

Diệp Thanh Nghiêu thu lại mớ suy nghĩ trong đầu, thản nhiên nói:

“Lo nghĩ xem lát nữa chúng ta phải làm gì thì hơn.”

Đột nhiên, ánh sáng mạnh quét tới, chưa kịp nhìn rõ khung cảnh xung quanh, cả hai đã rơi thẳng xuống một hồ nước khổng lồ.

Nước bắn tung tóe như sóng trào. Cả hai bị cuốn vào vùng sâu nhất của hồ. Mái tóc Diệp Thanh Nghiêu bị nước xoáy bồng lên, tung bay như những sợi rong biển đẹp đến hồn xiêu phách lạc giữa lòng đại dương. Chu Túc nhìn đến ngẩn ngơ.

Nhưng khi Diệp Thanh Nghiêu thấy rõ vật dưới đáy hồ, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng hơn. Chu Túc cũng ngoái lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo.

Không xa họ là hàng loạt mũi kiếm sắc nhọn dựng đứng dưới đáy hồ, xen lẫn giữa đám rong rêu. Chỉ cần rơi thấp thêm một chút nữa thôi, hai người chắc chắn sẽ bị đâm xuyên ngay tức khắc. Thế mà họ vẫn đang tiếp tục rơi xuống, vô cùng nguy hiểm.

Đột nhiên, Chu Túc mạnh mẽ đẩy Diệp Thanh Nghiêu ra khỏi vòng tay mình. Chính vì vậy mà tốc độ rơi của anh tăng nhanh hơn.

Diệp Thanh Nghiêu cau mày, nghi hoặc nhìn anh.

Chu Túc cố gắng không để mình rơi quá nhanh, nhưng chân lại bị rong nước quấn chặt. Chỉ lơ là một chút, lưng anh liền bị lưỡi kiếm sắc bén cứa rách, máu loang ra đỏ rực trong làn nước.

Diệp Thanh Nghiêu lập tức bơi về phía anh.

Không thể nói chuyện trong nước, Chu Túc chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho cô phải cẩn thận.

Ngay khi cô sắp đến gần, một xoáy nước khổng lồ bất ngờ nổi lên giữa lòng hồ, như một cơn lốc xoáy giữa không trung, cuốn phăng mọi thứ và cả Diệp Thanh Nghiêu cũng bị cuốn theo.

Chu Túc lập tức đưa tay chụp lấy cô. Nhưng Diệp Thanh Nghiêu, trong khoảnh khắc nhìn thấy tấm lưng đẫm máu của anh bị những lưỡi kiếm đâm sâu vào, đã đột ngột đẩy tay anh ra, để mặc mình bị dòng nước nhấn chìm.

“Diệp Thanh Nghiêu!”

Trong lòng anh gào lên thê thiết, đôi đồng tử run rẩy dữ dội, ánh mắt không thể tin nổi, không dám tin vào hình bóng cô đang dần bị cuốn xa.

Anh sẽ không để cô chết như vậy!

Chu Túc nghiến chặt răng, một nguồn sức mạnh vô tận bất ngờ bộc phát, đủ để anh phá vỡ sự trói buộc của rong nước, và ngay khoảnh khắc giành lại tự do, anh phát điên lao về phía Diệp Thanh Nghiêu.

Trong xoáy nước khổng lồ cuồng loạn, cô như một nàng tiên cá xinh đẹp uyển chuyển, dường như chẳng bị ảnh hưởng bởi sự dữ dội ấy. Đúng là một người duy nhất, ngay cả trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô vẫn toát lên phong thái điềm tĩnh riêng biệt của mình.

Thế nhưng Chu Túc không còn lòng dạ nào mà thưởng thức.

Từng đợt sóng phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực, lo lắng, hoảng hốt, anh không dám nghĩ đến hậu quả, không dám tưởng tượng nếu mình không kịp nắm lấy tay cô…

Cô sao có thể buông tay anh?

Sao lại có thể tùy tiện lao vào nguy hiểm như thế?

Cô không được làm vậy.

Không được xảy ra bất cứ chuyện gì.

Không thể bị thương, không thể gặp nạn, thậm chí đến cả một cảm xúc không vui, cũng không được có!

Anh vươn tay ra, hết lần này đến lần khác cố gắng chạm tới cô nhưng đều hụt.

Tim anh như muốn vỡ ra từng mảnh, sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi, cô sẽ thật sự bị cuốn vào trung tâm xoáy nước, không còn đường trở lại.

Diệp Thanh Nghiêu.

Diệp Thanh Nghiêu.

Diệp Thanh Nghiêu!

Trong lòng anh không ngừng gọi tên cô, bàn tay vươn ra đến phát run, vậy mà vẫn không thể nắm lấy cô.

Nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại không hề biết phía sau Chu Túc đang liều mạng như thế.

Cô đẩy tay anh ra, không phải vì muốn tìm cái chết, cô không ngu đến mức ấy.

Cô chỉ là… muốn tìm công tắc để đóng xoáy nước lại. Mà nếu muốn tìm, dĩ nhiên phải tiếp cận nó. Vì vậy cô không chống cự lại cảm giác mất trọng lực mà dòng nước tạo ra, ngược lại còn thuận theo dòng nước quan sát đáy hồ.

Sau ba vòng xoay, cuối cùng cô cũng phát hiện điểm bất thường ở trung tâm.

Cô lập tức bơi về hướng đó. Trong lúc vô tình quay đầu, bắt gặp vẻ mặt hoảng loạn và đau đớn của Chu Túc, cô có hơi ngẩn người, nhưng cũng không vì thế mà dừng lại. Mượn theo lực nước, cô càng bơi càng nhanh.

Chu Túc cũng tăng tốc bơi theo.

Cái đồ điên này!

Tiểu đạo sĩ!

Cô thật sự không cần mạng nữa à!

Cuối cùng, Chu Túc túm được cổ chân Diệp Thanh Nghiêu, cùng lúc ấy, tay cô cũng chạm được vào cơ quan, ấn mạnh xuống, dòng xoáy bắt đầu chậm lại, rồi từ từ dừng hẳn.

Chu Túc kéo lấy cô, hai người theo đà nước chậm rãi xoay tròn, vòng này nối tiếp vòng kia, chậm dần, chậm dần, cho đến khi hoàn toàn dừng lại.

Anh vòng tay vớt cô lên, lôi cô ra khỏi hồ nước, kéo lên bờ.

Anh có chút nhẹ nhõm, may mà dạo gần đây đã học được cách bơi, nếu không thật sự chẳng thể theo nổi tiểu đạo sĩ điên rồ này một trận.

Sức anh lớn đến đáng sợ. Vừa lên bờ, anh lập tức nắm lấy vai cô, kéo sát lại gần, đôi mắt lạnh như băng, giọng trầm khàn gằn qua kẽ răng:

“Em đang giở trò điên gì vậy hả!”

Diệp Thanh Nghiêu sắc mặt bình thản:

“Chu tiên sinh nói vậy là có ý gì?”

Cô lúc nào cũng điềm đạm như thế, khiến mọi cơn giận dữ của anh chẳng khác nào đấm vào bông, mềm nhũn mà tức đến nghẹn họng.

Khả năng khiến người khác phát cáu của cô, quả thật là vô địch thiên hạ.

“Lúc nãy dưới đáy hồ, rốt cuộc em định làm gì? Sao lại đẩy tay tôi ra? Em có biết xoáy nước đó nguy hiểm thế nào không? Em có biết ông nội tôi là hạng người hiểm độc cỡ nào không? Lỡ như dưới đáy còn giấu bẫy rập, cơ quan, ám khí… Em định tự sát à?!”

Anh không cố tình nặng lời với cô, thực ra đã dằn xuống rất nhiều rồi.

Anh chỉ là… quá hoảng loạn, quá sợ hãi.

Quá sợ sẽ mất đi cô.

Vì vậy, người vốn luôn kiêu ngạo lạnh lùng, từng xem tình cảm như gió thoảng mây bay, giờ phút này lại lộ ra sự cầu xin rõ ràng đến mức khiến người ta chua xót.

“Sau này…em đừng làm như vậy nữa, được không?”

Diệp Thanh Nghiêu trầm mặc trong chốc lát, rồi bình thản giải thích:

“Tình huống khi đó, nếu tôi không đẩy anh ra, anh đã bị đâm chết rồi.”

“Thì anh cam lòng!”

Lời vừa thốt ra, ngay cả Chu Túc cũng sững người. Đây không giống điều mà anh, một người như anh, có thể dễ dàng nói ra.

Vì thế anh thoáng chột dạ, mất tự nhiên vài giây, len lén liếc nhìn cô, lại chẳng thấy trên gương mặt kia có bất kỳ biểu cảm nào giống như “cảm động”. Trong lòng anh lập tức lạnh đi thêm một tầng.

“Em chẳng phải luôn thích đứng ngoài cuộc sao? Đó mới là điều em giỏi nhất. Nếu sau này lại gặp chuyện thế này, em cứ mặc kệ đi, đi càng xa càng tốt. Tôi không cần em cứu.”

“Tôi không định cứu anh.”

 

Diệp Thanh Nghiêu cụp mắt, khẽ vắt nước từ vạt áo ướt sũng, “Nếu không tắt được xoáy nước, sớm muộn gì tôi cũng chết theo thôi.”

Gương mặt Chu Túc khựng lại trong chốc lát.

“Nhưng em đẩy tay tôi ra, chẳng phải là đang cứu tôi sao?”

Rõ ràng trước đó còn dõng dạc dặn dò cô rằng nếu gặp nguy hiểm thì đừng liều mình cứu anh, thế mà giờ lại cố moi móc một chút xíu lòng trắc ẩn từ cô, tai qua nạn khỏi, điều khiến anh vui mừng nhất chính là điều này.

Diệp Thanh Nghiêu liếc anh một cái, không nói gì thêm.

Không giải thích… tức là ngầm thừa nhận.

Tâm trạng Chu Túc bỗng tốt lên một chút.

“Thật hiếm có đấy, tiểu đạo sĩ à, em mà cũng có lúc muốn cứu tôi cơ đấy.”

Miệng thì nói không thích, rõ ràng là thích anh đến chết mất thôi!

Sau cơn giận dỗi, anh bắt đầu có chút đắc ý. Chu Túc kéo tay cô ra khỏi lớp áo đang vắt nước, tự mình làm nốt phần việc còn lại.

Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, đến mức anh chẳng mảy may quan tâm đến tư thế của mình kỳ quặc ra sao, đầu gối đặt trên phiến đá ướt, trông chẳng khác nào một tín đồ đang cúi mình trước thần linh. Quần áo ướt nhẹp, tóc tai rũ rượi, nhưng anh vẫn tập trung vắt từng giọt nước trên áo cô một cách chăm chú.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh lười biếng mở miệng:

“Tôi thấy hơi lạnh.”

Chu Túc thoáng khựng lại.

Từ lúc biết cô một mình xông vào căn cứ bí mật của Chu Lâm Ngự, anh đã lo đến phát điên, vội vã đuổi theo, cả áo choàng cũng bỏ rơi dọc đường. Giờ nhìn lại, mới thấy mình chẳng mang theo gì giữ ấm cho cô cả.

Anh lục túi, lấy bật lửa ra, nhưng đã bị nước ngấm không dùng được nữa. Xung quanh lại hoang vu không một bóng người.

Chu Túc đột ngột bế cô lên. Diệp Thanh Nghiêu lập tức ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, chắc hẳn vết thương dưới hồ lúc nãy không nhẹ. Nhưng cô không có hứng quan tâm.

“Thả tôi xuống.”

“Quần áo em ướt thế kia, để em tự đi thì chỉ tổ lấm bẩn cả người. Tôi bế em thì hơn.”

“Tôi không thích.”

“Rồi sẽ quen thôi.”

“Chu Túc.”

“Được rồi, được rồi.”

Trong lòng thì rối như tơ vò, nhưng ngoài miệng lại cười cợt cho qua. Một lòng một dạ muốn gần cô hơn chút, mà cô chẳng thèm nể mặt.

Được lắm.

Cứ chờ đấy.

Rồi sẽ có lúc em phải cầu xin tôi cho xem!

Chu Túc âm thầm nghiến răng nghĩ như thế, nhưng lúc đặt cô xuống đất… lại chần chừ, không nỡ.

Diệp Thanh Nghiêu chẳng buồn liếc anh lấy một cái, cứ thế bước thẳng về phía trước.

Giọng nói lười biếng của Chu Túc vang lên phía sau:

“Này, tiểu đạo sĩ.”

Diệp Thanh Nghiêu quay đầu lại, thấy sắc mặt anh tái nhợt, trông có phần mệt mỏi:

“Lại đây đỡ tôi một chút, tôi bị thương rồi.”

Diệp Thanh Nghiêu dửng dưng:

“Đàn ông con trai, chút thương tích này có đáng gì.”

Chu Túc nghẹn họng, vết thương thì đúng là đau, nhưng vẫn chịu được. Từ sau khi gặp cô, anh đã quen với kiểu dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, nên chút đau đớn này chẳng đáng gì.

Nhưng lần này anh cố tình giả vờ r*n r* yếu ớt, chỉ là muốn cô quan tâm một chút.

“Đau quá.” Anh làm bộ như đau đến không chịu nổi, “Lại đây xem giúp tôi một chút đi, xem có nặng lắm không…”

Diệp Thanh Nghiêu chỉ đứng yên tại chỗ, mặt không cảm xúc.

“Thật sự đau mà…”

Cả đời Chu Túc chưa từng dùng giọng điệu yếu ớt thế này để nói chuyện. Nhưng vì muốn khiến cô mềm lòng, anh thật sự liều mình rồi!

Chỉ tiếc, hai chữ “mềm lòng” lại chưa từng có duyên gì với Diệp Thanh Nghiêu, anh đúng là nghĩ nhiều rồi.

Câu trả lời của cô, suýt nữa khiến Chu Túc tức đến nội thương:

“Anh mà đau chết thì tôi sẽ lo hậu sự cho.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.