Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 26: Việc bảo vệ cô gái mình thích là điều đương nhiên.



Tất nhiên, câu trả lời mà anh mong đợi vẫn không đến.

Chỉ nghe thấy lời của Diệp Thanh Nghiêu:

“Quả thực là bệnh không nhẹ.”

Nói rồi, cô xoay người rời đi.

Chu Túc không đuổi theo.

Anh cần thời gian để bình ổn lại tâm tình, bởi nhịp tim lúc này còn dồn dập hơn cả tiếng mưa rơi.

Cảm xúc bị đẩy lên đến cực điểm, là một loại hưng phấn chưa từng có.

Thì ra, thản nhiên thừa nhận những tâm tư anh từng cố tình né tránh, từng không dám nói ra…cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Thậm chí…còn cảm thấy rất vui và sảng khoái.

Đợi mọi thứ dần lắng xuống, Chu Túc mới quay lại viện nơi cô ở.

Diệp Thanh Nghiêu đã sớm đợi sẵn, trên bàn bày sẵn hai chén trà.

Nói thật, Chu Túc đối với trà cô rót có chút… bóng ma tâm lý.

Lỡ đâu lát nữa cô lại nói ra câu gì chọc tức anh thì sao?

Nhưng mà có thể làm gì chứ?

Tức thì tức thôi.

Anh đã bao giờ làm gì được cô đâu?

Chu Túc cong môi, ngồi xuống,

Diệp Thanh Nghiêu đưa cho anh bản thiết kế vừa sửa xong mấy hôm nay:

“Anh xem thử đi.”

Ánh mắt Chu Túc dừng lại nơi ngón tay đang giữ tờ giấy của cô.

Trắng như hành tây non, thon dài và xinh đẹp.

Chưa từng sơn móng tay, tự nhiên và thuần khiết, càng giản đơn càng thanh nhã.

Bản thiết kế của cô không phải kiểu thủy mặc sóng sánh hữu tình, mà là bản vẽ chuẩn mực, giống như giáo trình chuyên ngành.

Chu Túc nâng bản vẽ lên xem,

thoạt nhìn thì chỉnh sửa không nhiều,

nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra, cô đã điều chỉnh rất nhiều chi tiết trong khuôn viên.

Trong khi vẫn giữ được khí chất và ý vị của cảnh quan,

lại có thể hòa vào suy nghĩ riêng của mình.

Việc này—không hề đơn giản.

“Em ngoài những thứ này, còn biết gì nữa?”

Chu Túc đặt bản vẽ xuống, hỏi ra điều anh luôn tò mò.

Diệp Thanh Nghiêu dường như cái gì cũng biết, mà lại vọ cùng thành thạo.

Người bình thường chỉ cần giỏi một hai lĩnh vực đã là rất xuất sắc rồi.

Còn cô, làm thế nào có thể bình tâm học được nhiều như vậy?

Cho dù là tiểu thư khuê các xuất thân danh giá, được danh sư rèn giũa từ nhỏ, cũng chưa chắc đạt đến trình độ ấy.

Chẳng lẽ thật sự là núi sâu nuôi dưỡng nhân tài?

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhạt:

“Chỉ là chuyện thường thôi.”

Nếu là trước đây, Chu Túc nhất định sẽ cho rằng cô đang khiêm tốn giả tạo.

Nhưng bây giờ thì không.

Cô thấy là chuyện thường, nghĩa là thật sự rất thường.

Cô có thể thản nhiên như vậy, chỉ bởi những thứ gọi là bản lĩnh đối với cô mà nói, chỉ là công cụ để phục vụ cuộc sống, chứ không phải tự mãn để khoe khoang.

Tinh thần phong phú, ấy chính là một trong những điểm khiến cô khác biệt với phần còn lại của thế gian.

Vậy còn anh thì sao?

Chu Túc bắt đầu tự phản tỉnh.

Anh có thứ gì có thể gọi là sở trường không?

Là tửu lượng?

Là tán gái?

Hay là thủ đoạn âm hiểm, sở thích kỳ quặc?

Nghĩ tới nghĩ lui— dường như… chẳng có gì cả.

Lần đầu tiên trong đời, Chu Túc cảm thấy như ngồi trên bàn chông.

Diệp Thanh Nghiêu không chú ý đến tâm trạng thay đổi thất thường của anh, giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Vừa hay anh cũng đến rồi, không bằng chúng ta đi dạo quanh căn nhà một chút.Tiện thể tôi cũng nói cụ thể hơn về mấy chỗ cần sửa.”

“Ừm.” Chu Túc khẽ gật đầu, trả lời có phần hờ hững.

Anh nghĩ rất lâu, thứ duy nhất có thể miễn cưỡng gọi là sở trường, có lẽ chỉ là nấu mì… hơi được một chút.

“Anh có đói không?”

Diệp Thanh Nghiêu quả thật hơi đói.

“Anh ngoài biết nấu mì, còn biết làm gì khác không?”

Chu Túc thật sự… chỉ biết nấu mì.

Im lặng một hồi, anh bắt đầu cân nhắc—hay là học thêm gì đó nhỉ?

“Hay là,”

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười dịu dàng,

“Tôi dạy anh làm vài món nhé.”

Nếu là cô dạy, anh tất nhiên có hứng thú.

“Được thôi.”

Cả hai thay đổi địa điểm, cùng nhau đến nhà bếp.

Chu Túc xắn tay áo, hỏi:

“Bắt đầu làm thế nào?”

“Đừng vội.”

Cô khẽ đáp, vì còn đang nhớ lại.

Ngày đó, Tư Minh Yến đã làm như thế nào nhỉ…?

“Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái chiết, thử vật tối tương tư.”

(Giống đậu đỏ mọc ở phương Nam, mùa xuân đến đâm chồi vài nhánh.

Ước mong chàng hãy hái thật nhiều, bởi đây là vật gợi thương nhớ nhất.)

Giọng đọc nhẹ nhàng trong trẻo của cô bất ngờ ngân lên,

không báo trước mà đâm trúng tâm sự của Chu Túc.

Tương tư.

Quả thật là đang nói đến anh.

Chẳng lẽ… cả điều này cô cũng nhận ra rồi sao?

Chu Túc nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của cô, giả vờ lục tủ lạnh lấy rau, giọng tùy tiện hỏi:

“Bỗng dưng đọc bài thơ sướt mướt đó làm gì?”

Diệp Thanh Nghiêu khựng lại một chút, lặp lại câu nói ấy.

“Bỗng dưng đọc bài thơ sướt mướt đó làm gì?”

Ngày ấy, Tư Minh Yến thong thả đọc xong bài thơ,

chất giọng trong trẻo pha từ tính vang lên đầy dịu dàng,

Nghe như tơ lụa quấn quanh vành tai người ta, êm ái khó tả.

Diệp Thanh Nghiêu khi đó đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi thu ánh mắt về, khẽ hỏi:

“Sao tự nhiên đọc thơ lãng mạn như vậy?”

Túc Minh Yến mỉm cười nhẹ, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu.

Một lúc sau mới trả lời:

“Món đậu đỏ mềm này, hợp với bài thơ ấy.”

Diệp Thanh Nghiêu bật cười nhạt:

“Bài thơ này vốn để bày tỏ tình cảm bằng hữu, sau lại thường dùng để nói về tình yêu.”

“Sư huynh, rốt cuộc là đang nhớ một người bạn thân, hay… một hồng nhan tri kỷ?”

“Em nghĩ là ai, Thanh Nghiêu?”

Tư Minh Yến hỏi ngược lại, khóe môi chậm rãi cong lên,

Xuyên qua lớp mắt kính, ánh mắt ôn hòa kia khẽ xao động, ẩn giấu một dòng chảy khó lường.

“Vậy làm món đậu đỏ mềm đi.”

Diệp Thanh Nghiêu cúi đầu, từ trong túi lấy ra một nắm đậu đỏ.

Chu Túc nghe đến đây, trong lòng chợt trùng xuống.

Khoảnh khắc vừa rồi, anh rõ ràng cảm nhận được sự hờ hững của Diệp Thanh Nghiêu.

Tựa như thần hồn đã bay đến nơi nào xa xăm, một sự xuất thần hoàn toàn không để ý đến anh.

Cảm giác này, giống hệt đêm mưa hôm đó—

khi anh vội vàng đến tìm, và thấy trong mắt cô là niềm mong đợi đang dần tắt lịm.

Cô đang che giấu điều gì?

Cô rốt cuộc, đang chờ đợi ai?

“Không có gì.”

Cô nói khẽ, “Chỉ là cảm hứng thôi, món đậu đỏ mềm này rất hợp với bài thơ ấy.”

Chu Túc cụp mắt, ánh nhìn sâu thẳm, không hỏi gì thêm.

Cứ từ từ… rồi anh sẽ biết.

“Bắt đầu nhé.”

Diệp Thanh Nghiêu giờ đã nhớ lại cách làm món này, bắt đầu hướng dẫn Chu Túc từng bước, chính là cách Tư Minh Yến từng dạy cô.

Chu Túc học rất nghiêm túc, làm cũng rất chỉn chu.

Diệp Thanh Nghiêu thỉnh thoảng lại dừng lại quan sát anh.

Giữa anh và Tư Minh Yến… khác biệt quá lớn.

Cô không thể xem Chu Túc là người thay thế Tư Minh Yến, làm vậy là một sự sỉ nhục với Minh Yến.

Cô để anh làm món này, nói ra thì có chút tàn nhẫn—

chỉ vì muốn mượn tay anh, gợi lại dư vị của quá khứ.

Món ăn ấy… cô từng làm vài lần, nhưng chưa lần nào ra được đúng cái vị ngày xưa.

Không biết… anh có thể không?

Lần đầu tiên trong đời nghiêm túc nấu ăn vì một cô gái,

Chu Túc lại không hề biết— việc anh đang làm chẳng thể đổi lại chút vui vẻ hay lưu luyến nào từ cô.

Cô chỉ tàn nhẫn xem anh là một cái vỏ ký ức, lấy anh làm cầu nối để chạm tay vào hồi ức xưa, xây một nhịp cầu tưởng niệm Tư Minh Yến.

Thật đáng thương.

Anh hoàn toàn không hay biết, lại đắm chìm trong đó như thể vừa chạm vào hạnh phúc.

Món đậu đỏ mềm hoàn thành, Diệp Thanh Nghiêu lại bảo anh nấu thêm vài món nữa.

Chu Túc không từ chối, hiếm khi ngoan ngoãn đến vậy.

Nếu lão Lưu có mặt ở đây, nhất định sẽ vui mừng mà cảm thán:

“Cậu chủ nhà mình rốt cuộc cũng biết thu liễm rồi sao?”

Cuối cùng là bốn món mặn, một món canh, tính ra là bữa cơm đàng hoàng đầu tiên mà Chu Túc tự tay làm.

Có lẽ là thương anh nấu nướng vất vả suốt hai tiếng,

Diệp Thanh Nghiêu chủ động múc cơm cho anh trước.

Chu Túc nhướng mày, đẩy bát cơm của mình cho cô:

“Ăn đi.”

Diệp Thanh Nghiêu gắp miếng đậu đỏ mềm, vốn chẳng mong đợi gì, nào ngờ… hương vị lại giống thật.

Cô khựng lại.

Tư Minh Yến nấu ăn không giỏi, duy chỉ có món này là làm rất ngon.

Không ngờ Chu Túc lần đầu làm, đã giống được sáu phần.

Nếu luyện thêm, mười phần cũng không phải không thể.

“Thế nào, khó ăn à?”

Chu Túc chau mày, gắp một miếng đưa vào miệng—

cũng tạm ổn, không đến nỗi khó nuốt.

Sao biểu cảm của cô lại cứng đờ vậy?

Anh rút khăn giấy đưa qua:

“Khó ăn thì nhổ ra.”

Diệp Thanh Nghiêu lắc đầu, lúc nhìn anh, trong mắt có chút dịu dàng nhưng rất nhạt:

“Ngon lắm.”

Chu Túc lặng lẽ nhìn cô thật lâu, nếm từng đợt vui sướng dâng lên trong lòng, rất tận hưởng ánh mắt vừa rồi cô dành cho mình.

Diệp Thanh Nghiêu ăn uống nhẹ nhàng,gần như chỉ ăn món đậu đỏ mềm kia, trông như thật sự rất thích.

Chu Túc dịu dàng lau mẩu vụn nơi khóe môi cô:

“Ăn chậm thôi, đều là của em cả. Nếu em thích, sau này ngày nào tôi cũng nấu cho em.”

Mà lúc đó, anh đâu biết rằng… Câu nói này, đến một ngày sẽ hóa thành nghịch duyên, trở thành nỗi đau xé ruột xé gan, chân thật đến tàn nhẫn.

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười:

“Cảm ơn anh.”

Cô không từ chối lời gợi ý về “mỗi ngày” mà Chu Túc cố tình nhấn mạnh, điều này khiến tâm trạng anh tốt đến lạ thường.

Anh hoàn toàn không đụng đến món ăn đó, để lại hết cho cô, thậm chí còn âm thầm quyết định: phải về tìm thêm vài cách khác để chế biến đậu đỏ.

Anh ngây thơ tưởng rằng Diệp Thanh Dao thích ăn đậu đỏ.

Mãi về sau mới hiểu, cô không hề thích món ấy, mà là thích người từng làm món đó cho cô.

Và người đó—không phải là anh.

Ăn xong, họ cùng đi xem một vòng khu nhà.

Cách sửa chữa thế nào, Diệp Thanh Nghiêu nhớ rất rõ trong đầu, không cần nhìn bản vẽ, vẫn có thể nói rõ rành mạch từng chi tiết.

Chu Túc lại chẳng mấy quan tâm đến bản thiết kế của cô, chỉ lo nhìn ngắm dáng vẻ cô khi nói chuyện, từng thần thái, từng bước đi đầy đoan trang mê hoặc.

Từ sau khi thẳng thắn đối diện với lòng mình, anh càng nhìn cô một cách công khai, không hề che giấu.

Thích một người con gái, thì phải nhìn cho rõ, nhìn cho đã đời.

Không chỉ nhìn, anh còn phải giành lấy.

Đưa cô về nhà, rồi cùng sinh một đứa con.

Diệp Thanh Nghiêu mỗi lần quay lại đều bắt gặp ánh mắt anh, nhưng lần nào cũng điềm tĩnh né tránh, như thể chưa từng có gì xảy ra.

“Em có mệt không?”

Chu Túc dựa lưng vào tảng đá giả sơn, khẽ cười hỏi.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nốt ruồi đỏ bên sống mũi anh nổi bật dị thường, vẻ lạnh lùng quyến rũ pha chút cợt nhả, giống hệt Chu Túc thuở ban đầu— nụ cười lười biếng mà mưu lược thâm sâu.

Anh vươn tay ra, khẽ đỡ khuỷu tay cô:

“Cần tôi đỡ, hay bế em nhé?”

“Nhà anh tuy rộng, nhưng ba ngàn chín trăm bậc ở núi Vân Đài, tôi vẫn thường leo. Không mệt.”

Chu Túc tiếc nuối khẽ cười:

“Tôi thương em một chút… cũng không được à?”

Diệp Thanh Nghiêu khựng bước, quay sang nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Không phải cô cảm giác sai, hôm nay Chu Túc thật sự rất khác.

Như thể vừa nghĩ thông điều gì đó, bỗng dưng trở nên nhẹ nhõm, tự tin, và tràn đầy khí thế.

Cô đang định hỏi anh có chuyện vui gì à, thì bỗng một giọng nói lười nhác quen thuộc vang lên:

“Ơ kìa, bọn tôi có phải… làm phiền hai người rồi không đây?”

Người đi tới không ai khác ngoài ba người: Kỳ Dương, Tiết Lâm và Diệp Nguyên.

Kỳ Dương và Diệp Nguyên y như một khuôn đúc ra, bước đi lười nhác, nặng nhẹ không đều, vừa nhìn đã thấy là kiểu công tử ngông nghênh chẳng có việc gì làm.

Tiết Lâm thì khác hẳn, luôn toát ra vẻ thư sinh nhã nhặn, thật chẳng hiểu nổi sao trước kia lại có thể chơi chung với đám người này.

“Các cậu đến đây làm gì?”

Người hỏi đương nhiên là Chu Túc.

Không ai thích bị phá đám khi vừa mới mở lòng với người mình thích.

Mà Chu Túc lại càng là người tính khí tệ, gương mặt vừa nãy còn dịu dàng với Diệp Thanh Nghiêu, chớp mắt đã u ám đen kịt.

Kỳ Dương và Tiết Lâm cùng lúc nhìn về phía Diệp Nguyên.

“Là Diệp Nguyên nhất định đòi đến đấy!”

Chu Túc nheo mắt nhìn Diệp Nguyên.

Cậu ta vừa gãi mũi vừa lén liếc Diệp Thanh Nghiêu:

“Được rồi, là tôi đến đây tìm Diệp đạo trưởng.

Muốn hỏi xem chị định khi nào mới chịu cứu Diệp Thiên Thiên hả? Tôi vừa về nhà là nghe dì Hai mắng y như sấm nổ, mắng tới phát điên luôn ấy!”

“Người ngoài không biết thì thôi, chứ nhà họ Diệp giờ đúng là gà bay chó sủa! Chị còn chưa thấy đủ sao?”

Ngữ khí này— khiến Chu Túc nghe xong chẳng vui vẻ gì.

Không đợi Diệp Thanh Nghiêu lên tiếng, anh giơ chân đá thẳng Diệp Nguyên xuống hồ.

Diệp Nguyên: ?

Kỳ Dương và Tiết Lâm: ?

Diệp Thanh Nghiêu cũng hơi ngẩn người.

Diệp Nguyên loạng choạng dưới nước, uất ức đến uống mấy ngụm lớn, bị sặc đến ho rũ rượi, khiến cậu nhớ lại lần trước trèo núi Vân Đài, mệt đến như chó th* d*c.

“Chu Túc! Anh trước giờ chưa từng vì gái mà quên bạn bè đấy!”

Quả thực… trước nay anh chưa từng làm chuyện “vì sắc quên nghĩa”.

Vì chưa từng có cô gái nào bước vào được lòng anh, cũng chẳng ai đủ bản lĩnh khiến Chu Túc phá lệ, làm điều trái với nguyên tắc và lý trí.

Nhưng nếu Diệp Thanh Nghiêu làm được, thì cho dù cô hiện tại có phải là của anh hay không, có thích anh hay không, anh cũng sẽ bảo vệ đến cùng.

“Sau này sẽ khác.”

Chu Túc nói như chẳng mấy để tâm, nhưng lời đó khiến Kỳ Dương và Tiết Lâm chấn động trong lòng.

Chẳng lẽ… anh ấy thật sự đang thừa nhận: từ nay về sau, sẽ đặt Diệp Thanh Nghiêu ở vị trí quan trọng nhất?

“Này, tiểu đạo sĩ.”

Chu Túc bỗng nhiên nghiêng đầu gọi Diệp Thanh Nghiêu.

Cô khó hiểu, khẽ liếc nhìn anh rồi dời ánh mắt đi nơi khác.

Chu Túc xoay xoay chiếc bật lửa trong tay,

giọng trầm xuống, mang theo vài phần nghiêm nghị:

“Trước kia, em từng bị hai mẹ con đó thả chó cắn à?”

“Ừ.”

Ngay lập tức, Chu Túc nắm lấy tay cô kéo đi.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩn ra vài giây, rồi hỏi:

“Anh làm gì thế?”

Đi sau bọn họ là Tiết Lâm và Kỳ Dương, còn Diệp Nguyên thì vừa lồm cồm bò lên từ hồ, nghe thấy Chu Túc thản nhiên nói:

“Dẫn em đến nhà họ Diệp, thả chó cắn lại.”

Kỳ Dương sốc đến há hốc miệng:

“Không phải chứ Chu Túc, Diệp Thiên Thiên còn đang hôn mê mà!”

“Thì sao?”

Tiết Lâm cau mày:

“Cụ ông nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không để cậu làm loạn trong nhà đâu.”

Ánh mắt anh nhìn bàn tay Chu Túc đang nắm chặt lấy tay Diệp Thanh Nghiêu, cố gắng nhắc nhở anh nên giữ lấy sự bình tĩnh.

Nhưng anh ta không biết, Chu Túc lúc này… rất bình tĩnh. Cũng rất tỉnh táo.

Tỉnh táo đến mức đã tính sẵn hết mọi hậu quả nếu làm loạn nhà họ Diệp một trận.

Cùng lắm thì bị ông nội đánh cho một trận nhừ tử, nặng hơn nữa thì cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, thì đã sao?

Anh bảo vệ người con gái mình thích, đó là điều đương nhiên.

“Tôi là Chu Túc – từ khi nào biết sợ ai chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.