Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 19: Vậy là thực sự thích cô ấy sao ?



Anh từng nghĩ mình sẽ sống một đời hờ hững, chẳng vướng bận điều gì.

Nhưng vào đêm nay, đúng khoảnh khắc này, chỉ trong một giây nhìn vào ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu, Chu Túc bỗng thấy hối hận vô cùng vì đã huỷ hôn.

Hai mươi sáu năm sống trên đời, anh chưa từng hối hận bất cứ điều gì, vì không cần thiết, mọi chuyện nếu chỉ cần tiền giải quyết được thì chẳng có gì đáng để bận tâm.

Gió len qua khung cửa sổ, ngọn lửa trong đèn dầu lay lắt lung lay.

Hàng mi Diệp Thanh Nghiêu cụp xuống, khi cô cười, khóe mắt hiện lên vầng sáng dịu dàng như trăng non, ánh mắt nhướng nhẹ cùng lông mày tạo thành nét kiều diễm trời sinh, thuần túy tự nhiên.

Chu Túc nhìn mà không sao dời mắt.

Cô đưa tay che gió cho tim đèn, ánh sáng bập bùng trong gian bếp, giọng nói mềm mại cũng theo đó lặng lẽ lăn vào lòng anh, khẽ khàng lay động, gợn lên từng tầng sóng nước.

“Được thôi.”

Chu Túc sững người. Trái tim anh như bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ một sợi tơ mong manh giữ lại, hễ sơ sẩy là sẽ rơi xuống vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.

Anh cố gắng điều hòa hơi thở, kiềm chế nhịp tim, gắng giữ vẻ điềm nhiên, thế mà khoé miệng cứ không kìm được mà cong lên, càng lúc càng rõ.

Không thể để cô nhìn ra được.

Chu Túc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không ổn.

Làm vậy trông ngốc quá.

Anh khẽ ho một tiếng, cúi đầu, vài giây sau mới lấy lại bình tĩnh mà nhìn cô lần nữa.

Diệp Thanh Nghiêu vẫn lặng lẽ che gió cho đèn, chẳng thèm để ý đến việc anh vui sướng đến cỡ nào.

“Thích ăn mì vị gì?” Giọng anh khẽ khàng, hơi khàn, còn vương chút cưng chiều chưa kịp giấu đi.

Diệp Thanh Nghiêu hỏi một câu rất tùy ý: “Anh biết nấu hết à?”

“Em nói đi.”

Thần sắc cô an tĩnh, tựa như đang suy nghĩ nên ăn gì.

Nếu không phải bàn tay cô đang nhẹ nhàng che ngọn lửa, Chu Túc thật sự sẽ tưởng cô là một mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ.

Khó tin thật. Giữa thời đại này, lại có người con gái làm việc gì cũng không vội không vàng, tĩnh lặng đến như vậy.

Chu Túc đi đóng cửa sổ, ánh mắt chầm chậm rơi xuống làn da trắng như ngọc nơi cổ cô, rồi lại chầm chậm vòng về gương mặt ấy.

Cô nghiêng người tựa vào bàn, mái tóc búi hờ hững, vài sợi buông nơi tai, lười nhác mà tự nhiên, không chút nào cố tình làm dáng.

Đẹp đến mức như thể là kiệt tác tâm đắc của Nữ Oa.

Một lát sau, Diệp Thanh Nghiêu thản nhiên ngẩng đầu nhìn sang:

“Anh biết nấu mì sườn không?”

Chu Túc bật cười, nụ cười càng sâu, vừa đi đến gần vừa cúi xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế, như muốn ôm cô vào lòng.

“Sao lại không biết?”

“Vậy thì làm phiền Chu tiên sinh rồi.” Diệp Thanh Nghiêu bình thản như không, chẳng chút dao động.

Chu Túc khẽ thổi nhẹ lên những sợi tóc lòa xòa nơi thái dương cô, hiếm hoi có hứng thú, giúp cô vén ra sau tai.

Lần đầu làm chuyện này, anh cứ ngỡ mình sẽ thành thạo lắm — ai ngờ đầu ngón tay lại khẽ run, hoàn toàn không giống bản thân.

Thì ra chỉ cần chạm nhẹ vào một sợi tóc của cô…

Là cả cơ thể anh đã không thể khống chế nổi sự rạo rực.

Sợ bị Diệp Thanh Nghiêu nhận ra, hắn cố tình giả vờ hời hợt, chẳng đợi cô hỏi đã rời khỏi phòng.

Đã rất lâu rồi Chu Túc không xuống bếp, nhưng những bước cần làm anh vẫn nhớ rõ ràng.

Trong lúc Chu Túc nấu ăn, phần lớn thời gian Diệp Thanh Nghiêu chỉ ngẩn người nhìn ngọn đèn dầu, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ ngắm mưa.

Cô khẽ thất thần, rồi mỉm cười nhẹ nhàng:

“Đang nghĩ xem khi nào thì mưa mới tạnh.”

“Tôi lại khá thích mưa.” Chu Túc đáp lời, giọng lười nhác.

Anh cảm thấy cô đang có tâm sự.

“Đang nghĩ đến ai à?”

Diệp Thanh Nghiêu cuối cùng cũng nhìn lại anh.

Anh, một kẻ cao quý sống trong nhung lụa, dù chỉ là dáng đứng quay lưng lúc nấu ăn cũng toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Điếu thuốc ngậm trên môi, lúc này đang chặt sườn.

Kỹ thuật cắt của anh không tệ, từng miếng sườn được chặt thành khúc nhỏ rồi trụng nước sôi.

Không thấy phiền phức gì, anh còn chuẩn bị cả mộc nhĩ, cà chua, cải thảo, nấm… mọi nguyên liệu đều được cắt tỉ mỉ thành miếng nhỏ dễ ăn.

Diệp Thanh Nghiêu nhớ lại người ấy cũng từng nấu mì sườn cho cô… hình như không giống thế này.

Vậy nên, cũng… chẳng giống mấy.

“Vì sao anh lại thích mưa?” Cô hỏi vu vơ.

Chu Túc cười: “Em đoán xem?”

Anh nhớ rất rõ, ngày ấy trong màn mưa mờ ảo, phong cảnh đẹp như tranh “Cẩm Tú Hoài Giang” đập vào mắt. Anh đi qua phiến đá xanh, trên cầu nhìn thấy bóng lưng cô cầm ô, từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của anh đã thay đổi.

Nếu lần theo kí ức sớm hơn nữa, thì đó là đêm Trung thu năm nào, trời cũng mưa lất phất, cô đeo mặt nạ Hằng Nga, nhẹ nhàng nhắc anh vô tình đánh rơi bật lửa.

Chu Túc chắc chắn người đó chính là Diệp Thanh Nghiêu, bởi chỉ có cô mới khiến anh không còn giống Chu Túc nữa.

Diệp Thanh Nghiêu thì chẳng mấy hứng thú đoán gì, bị một tiếng sấm bất ngờ làm giật mình, hàng mày khẽ chau lại, tâm trạng cũng có phần nặng nề.

Nửa tiếng sau, Chu Túc bưng tô mì nóng hổi đặt trước mặt cô.

Diệp Thanh Nghiêu phát hiện trong bát có thêm một quả trứng lòng đào được rán đẹp mắt.

Cô ngây người nhìn chằm chằm vào quả trứng ấy.

Cái này thì… có chút giống rồi đấy…

“Cảm ơn.”

Chu Túc luôn cảm thấy hai chữ “cảm ơn” cô vừa nói… dịu dàng hơn bất cứ lúc nào khác.

Thật lạ.

Nhưng lại khiến lòng anh vô cùng vui vẻ.

Thấy Diệp Thanh Nghiêu cầm đũa, anh khẽ nhếch môi, nụ cười không đứng đắn lắm, giọng cũng lười biếng:

“Muốn tôi đút cho em ăn không?”

Diệp Thanh Nghiêu đáp:

“Tôi sợ làm anh mệt.”

Chu Túc bật cười, vai cũng run lên theo.

Thì ra cô cũng biết pha trò, lại còn nói với vẻ nghiêm túc như thế.

Cũng hay.

Anh chợt nhận ra, hình như… mình càng lúc càng thích cô rồi.

Bất chợt, Chu Túc khựng lại.

Cái gì cơ?

Thích… cái gì?

Yêu… ai?

Diệp Thanh Nghiêu không nhận ra sự biến đổi nơi ánh mắt anh, chỉ chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, động tác nhẹ nhàng tao nhã, trông thật dễ chịu, như một bức tranh sống động.

Chu Túc dõi theo cô, lồng ngực càng lúc càng căng ra, mồ hôi trong lòng bàn tay khiến anh không sao yên được.

Mọi thứ như đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, một sự thật mà anh luôn trốn tránh, luôn không dám nghĩ đến… giờ như sắp nổi lên mặt nước.

Anh đối với Diệp Thanh Nghiêu…

“Trứng này ngon lắm.” Diệp Thanh Nghiêu bất chợt ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ thoáng qua trong đáy mắt.

Chu Túc nghe thấy chính giọng mình nói:

“Tôi làm thêm cho em.”

Không phải hỏi, mà là một câu khẳng định. Não còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã rời khỏi ghế, lấy ra thêm hai quả trứng.

“Tôi ăn không hết đâu.”

“Nhưng tôi thích.”

Cô thích, thì anh nhất định làm.

Dù là điều đơn giản hay món quà quý giá.

Vậy thì… còn nghi ngờ điều gì nữa?

Chu Túc đặt hai quả trứng lòng đào mới chiên vào bát mì của cô:

“Thử cả cái khác đi, nếu thích thì lần sau tôi lại làm tiếp.”

…Anh thích cô mà.

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười:

“Làm phiền anh rồi.”

Chu Túc cúi đầu nhìn đôi mày tinh tế của cô, thật sự rất muốn đưa tay chạm khẽ, muốn biết xem đôi mày và xương mày ấy có giống người khác không — có dịu dàng, nhuốm gió mưa như chính cô không.

“Nếu thấy phiền, vậy em báo đáp tôi một chút đi?”

Đôi đũa trong tay Diệp Thanh Nghiêu bị anh lấy đi.

Chu Túc tách riêng thịt và xương trong bát, rồi nhẹ nhàng đặt đôi đũa vào tay cô.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn miếng sườn trong bát, được tách xương sạch sẽ, mềm mại vừa miệng, thần sắc khẽ sững lại. Hành động ấy… không giống anh chút nào.

“Vậy Chu tiên sinh muốn tôi báo đáp thế nào?”

Chu Túc dùng ngón tay búng nhẹ điếu thuốc, từng cái một, trông có vẻ hờ hững, như không để tâm — nhưng thật ra là đang che giấu, không muốn để cô nhìn ra anh quan tâm đến mức nào.

“Ly hôn sớm một chút.”

“Tại sao?”

Còn tại sao nữa?

Chu Túc thấy ngực mình như bị đè nặng.

“Nếu đã huỷ bỏ chuyện hủy hôn, thì em vẫn là vị hôn thê của tôi. Người em phải lấy… không thể là bất kỳ ai khác ngoài tôi, hiểu không?”

Diệp Thanh Nghiêu bật cười:

“Tôi cứ tưởng Chu tiên sinh không nghiêm túc cơ đấy, vì tôi chỉ đang nói đùa thôi mà.”

Ánh mắt Chu Túc lạnh hẳn đi, rõ ràng có thể nhìn thấy sự thay đổi ấy.

Diệp Thanh Nghiêu thong thả khuấy mì trong bát, giọng nhàn nhạt:

“Nếu anh thực sự muốn giữ lại hôn ước, cũng không phải không thể…mời Chu tiên sinh tìm lại tờ đơn huỷ hôn ấy, phục hồi lại đúng y như lúc gửi cho tôi, không thiếu một nét, một chữ… khi ấy, tôi sẽ suy nghĩ.”

“Em xử lý tờ đơn huỷ hôn thế nào rồi?”

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười:

“Tôi xé nát rồi, đốt thành tro rồi.”

Anh có gặp ma mới phục hồi lại được!

Vậy nên cũng rõ ràng, chuyện khôi phục hôn ước, không có cửa nào đâu.

Bị người ta dắt mũi, thế mà còn hồ hởi vào bếp nấu cơm cho người ta ăn.

Dưới ánh nhìn sắc lạnh của anh, Diệp Thanh Nghiêu vẫn thong thả ăn mì, nhận xét:

“Mì hơi cứng một chút.”

Chu Túc bật cười lạnh.

Nhìn xem, còn biết chê nữa cơ đấy.

Thân là đại thiếu gia, hiếm khi xuống bếp một lần, bao nhiêu cô gái mơ còn chẳng được. Đến lượt cô thì lại coi như chuyện hiển nhiên?

Được lắm.

Không hầu nữa.

Ánh mắt Chu Túc lạnh lùng liếc cô một cái, chẳng còn vương chút mềm mỏng dịu dàng ban nãy. Lúc đứng dậy, ngón tay khẽ khẩy mang theo chiếc áo khoác đặt trên người cô, khoác lên vai rồi xoay người rời đi.

Diệp Thanh Nghiêu không tiễn anh — tất nhiên là không thể, trong căn phòng này, thứ duy nhất cô để tâm chỉ là ngọn đèn dầu.

Cô ăn không nhiều, nhìn bát mì cùng trứng thịt vẫn còn nguyên, khẽ nhíu mày.

Nói thật, bát mì này rất ngon, ngon đến mức chẳng giống đồ anh từng nấu.

Trong ký ức, cô từng ăn hai lần mì sườn do anh làm, lần sau còn tệ hơn lần trước. Trứng lòng đào tuy trông đẹp, nhưng ăn vào lại có mùi cháy khét.

Chu Túc giỏi mọi thứ, chỉ trừ khoản nấu ăn. Nhưng Diệp Thanh Nghiêu chưa từng chê, lúc nào cũng ăn hết sạch, không để thừa một miếng.

Giờ thì… có lẽ sẽ không bao giờ được ăn nữa.

Dù có dở tệ… nhưng lại mang theo hương vị của một người từng thích.

Diệp Thanh Nghiêu buông đũa, chẳng còn hứng thú.

Mưa ngoài trời vẫn chưa có dấu hiệu dừng, tí tách như trút, tựa như bầu trời bị xé thủng, đang đổ cạn nước từ Dao Trì xuống nhân gian.

Một cơn gió mạnh ập vào, thổi tung cửa sổ, ào ào lùa vào trong, cuốn tung tóc mai và vạt áo của cô. Diệp Thanh Nghiêu vội vàng che lấy tim đèn, nhưng đã muộn — ngọn lửa trong đèn đã tắt.

Trong bóng tối, vang lên một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Có những thứ…

Vốn dĩ không thể cưỡng cầu.

Chu Túc không mang ô, cứ thế đội mưa đi xuống từng bậc đá dưới chân núi, từng bước, từng bước, càng lúc càng xa.

Mưa đập lên vai anh, thấm ướt quần áo, toàn thân ướt sũng.

Trong màn mưa, anh châm không biết bao nhiêu điếu thuốc, nhưng hút được hai hơi thì mưa lại dập tắt. Cho đến khi cả bao thuốc bị lãng phí sạch sẽ.

Sấm rền vang nặng nề, ánh chớp loé lên chốc lát, gắng gượng soi sáng con đường phía trước.

Rừng cây đen kịt, có chút âm u, chỉ nhìn thêm một cái cũng đủ rợn người — như thể trong ấy có một con nữ quỷ đang trú ngụ.

Chu Túc bật cười lạnh.

Nữ quỷ thì khó mà có, nhưng đạo sĩ lừa người thì chắc chắn có.

Anh cứ đi mãi, vừa đi vừa nghĩ.

Nghĩ đến Vân Đài Quan.

Nghĩ đến cơn mưa này.

Nghĩ xem có nên quay lại không.

Không thể.

Quay về… mất mặt lắm.

Chu Túc sải bước nhanh hơn, tiếng sấm cũng tựa như bước chân hắn, càng lúc càng rền rĩ, càng lúc càng dọa người.

Đi lại trong núi rừng, nếu không có chút gan, e là chẳng dám đi.

Vậy còn Diệp Thanh Nghiêu?

Một cô gái, bao năm sống một mình giữa núi sâu rừng thẳm, làm sao mà lớn lên? Làm sao mà sống? Làm sao mà kiềm chế nỗi sợ hãi?

Chu Túc nhớ ra, cô vẫn chưa trả lời anh…

Cô có sợ sấm sét không?

Liên quan quái gì đến anh!

Chu Túc bước càng lúc càng nhanh, như muốn trốn khỏi điều gì đó.

Đừng quay lại.

Đừng lo cho cô.

Đáng đời cô.

Chu Túc nghĩ vậy, nhưng vừa dứt suy nghĩ ấy, anh đã buột miệng mắng một tiếng:

“Chết tiệt!”

Rồi xoay người lao ngược trở lại, bước chân vội vã và điên cuồng hơn bao giờ hết.

Leo lên núi còn mệt hơn xuống núi, nhưng anh chẳng dừng lại lấy một giây, thậm chí còn hăng hái hơn cả lúc tập trong phòng gym.

Hai mươi phút sau, Chu Túc thở hổn hển chạy về lại đạo quán.

Nói không mệt là nói dối, cổ họng anh bỏng rát, chân cũng bắt đầu mềm nhũn, nhưng anh chẳng màng nghỉ ngơi.

Việc đầu tiên là lao vào bếp tìm Diệp Thanh Nghiêu, nơi ấy vắng tanh, chỉ còn lại bát mì dở dang.

Chu Túc lại chạy đi tìm trong phòng ngủ cô, cũng không thấy bóng dáng người đâu.

Tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng sấm như thúc giục, từng nhịp tim trong ngực hắn như bị dồn dập đến nghẹt thở.

Anh đi khắp đạo quán tìm cô, miệng không ngừng gọi tên cô.

Diệp Thanh Nghiêu đang cầm đèn dầu, men theo vách tường chậm rãi bước đi. Cô trẹo chân, đi lại khó khăn, cố gắng lắm mới lê được vài bước. Khi nghe thấy tiếng anh gọi, cô hơi ngỡ ngàng.

Cô chưa từng nghĩ… anh sẽ quay lại.

Ngay khi rẽ qua góc hành lang, bất chợt nhìn thấy Diệp Thanh Nghiêu đang vịn tường đứng đó. Cô bị trẹo chân, người thì mặc mỏng manh, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta không khỏi xót xa.

Không thể phủ nhận, khoảng khắc đó, tim anh như thắt lại.

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, vừa lo lắng vừa hối hận. Còn Diệp Thanh Nghiêu lại rất bình tĩnh.

Thật là… tức chết đi được.

Chu Túc cố tình lạnh giọng:

“Cầu xin tôi, tôi mới đến đỡ em.”

Nói như vậy, có lẽ có thể vơi đi phần nào cơn giận cuộn lên trong lồng ngực. Anh chẳng buồn quan tâm lời mình nói có khó nghe hay không.

 

 

 

 

 

 

Cô không thể nào làm theo yêu cầu vô lý kia, chỉ lặng lẽ cúi đầu, tự mình bước tiếp.

Phía trước là bậc thang, cô nhích từng bước xuống, nhưng mỗi bước đều gian nan đến tột cùng. Một tiếng sấm nữa vang lên, tay cô bám vào tường cũng hơi run rẩy, chân bị thương vô tình đặt lệch, đau đến bật ra tiếng “hự” khe khẽ, cả người lảo đảo ngã về phía trước.

Chu Túc lập tức lao đến — và cô cũng thuận theo mà ngã vào lòng anh.

Gần như cùng lúc vòng tay anh siết lại, sấm lại rền vang liên tiếp, khiến người ta choáng váng. Chu Túc lập tức đưa tay bịt tai cô lại.

Khi mọi thứ dần yên, chỉ còn tiếng mưa như tấm màn trầm lặng phủ quanh, anh ghé sát tai cô, giọng nói thật khẽ, nhẹ như hơi thở:

“Đừng sợ… đừng sợ, anh ở đây.”

“Đừng sợ… đừng sợ, có anh bên cạnh, Nghiêu Nghiêu.”

Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên trong trí nhớ — mang theo nụ cười quen thuộc…Minh Yến…Tư Minh Yến…

Diệp Thanh Nghiêu bất chợt ôm chặt lấy Chu Túc.

Toàn thân anh khựng lại, trái tim như nổ tung trong lồng ngực.

Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, linh hồn anh như rút cạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.