Tổng Giám Đốc, Tôi Vô Tội!!!

Chương 18



Cách 1: Hẹn cô ấy đi chơi rồi xin lỗi ngay lập tức

Nam Phong đi đi lại lại trong phòng, rốt cuộc c*̃ng bắt máy gọi điện thoại cho cô

– Alo

– Em…

– Hử?

– Em có muốn đi ăn chiều nay không?

Cô chau mày suy nghĩ rồi lắc đầu

– Xin lỗi tổng giám đốc Trương, chiều nay tôi bận rồi, tiếc là không thể đi ăn c*̀ng ngài được

Sau đó, tiếng tút khô khốc kéo dài như châm lửa vào vết thương c*̉a Nam Phong. Anh đau lòng quỳ sụp xuống

“Tổng giám đốc Trương…”

Từ hôm nào đã trở nên xa cách như thế này rồi T.T

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cách 2: Tặng quà bất ngờ

Vào 1 ngày mưa nào đó, trên bàn làm việc c*̉a ai đó bỗng xuất hiện 1 bó hoa c*̀ng hộp chocolate

– c*̉a ai thế nhỉ?

Tu Huyền thắc mắc nhìn Triệu Hà đang ngơ ngác rồi khẽ trách

– Cô thiệt là…đa tình quá đó =.=

Trúc Phương đi ngang qua, góp chuyện

– Nhưng hình như vẫn chưa đến ngày valentina mà

– Thế hôm nay có phải sinh nhật cô không, tiểu Hà?

Triệu Hà khẽ lắc đầu rồi lấy tấm thiệp được đính kèm c*̀ng bó hoa lên đọc. Hàng chữ nắn nót nhưng mạnh mẽ đập vào mắt cô

“Tặng em đấy, cừu con ngốc. Đừng giận nữa nhé!”

Vạch đen chảy dài……..=.=

– Tổng giám đốc, ngài làm gì vậy?

– Suỵt

Nam Phong khẽ đưa tay bịt miệng anh Thái lại, trốn sau cánh cửa, chỉ khẽ hé mắt ra, hồi hộp chờ đợi phản ứng c*̉a Triệu Hà

Triệu Hà nhẹ nhàng quăng tấm thiệp vào thùng rác, phán 1 câu c*̃ng nhẹ nhàng không kém

– TỞM LỢM, SẾN SÚA!!! Vứt!

Thế mới nói, con người là động vật tuyệt tình nhất thế gian T.T

– Thế còn hộp chocolate???

– Tất nhiên là…phải ăn, dù sao c*̃ng là công sức c*̉a người mang tới

Cô cầm hộp chocolate lên rồi quăng bó hoa cho Tu Huyền

– Cho cô đấy, muốn đem đi đâu c*̃ng được. Thế nhé:3

2 chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn bước đi. Qủa nhiên, sức hút c*̉a đồ ăn thật là đáng sợ a T.T

Nhưng thế này thì có được coi là thành công chưa nhỉ?:3

Chắc không đâu T.T

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chap này hơi ngắn, au sẽ đền bù chap sau cho:3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.