**Thể loại:** Cổ đại, sinh tử văn, nhất thụ nhất công, HE.
**Dịch:** analinh
**Beta:** Ma nu hoa T0T
“Hoàng thượng…”
“Cút, đừng động vào Trẫm!”
“Hoàng thượng, đã đến lúc, nhưng tiểu hoàng tử vẫn chưa có dấu hiệu chào đời…”
“Cút hết đi cho trẫm!”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng từ sâu trong nội điện, cùng với âm thanh đồ đạc vỡ vụn trên nền đất. Giờ phút này, không ai có thể hình dung được vị đế vương tôn quý, vốn kiêu căng ngạo mạn, lại đang cố gắng nén chặt tiếng kêu đau đớn đến cạn kiệt hơi sức, mồ hôi đầm đìa, không để bất kỳ lời yếu ớt nào bật ra.
Bên ngoài chính điện, Đại Hinh công chúa không ngừng đi đi lại lại, nét mặt đầy lo âu. Nàng vội vã hỏi tình hình hoàng thượng, nhưng cái lắc đầu của đại tổng quản chỉ khiến nỗi bồn chồn thêm nặng trĩu.
“Không thể để hoàng thượng chịu đựng một mình thế này được! Mau truyền Lâu quý phi tới!”
“Thế nhưng Lâu quý phi đã bị hoàng thượng đày vào lãnh cung và không được phép tự ý rời đi. Không có chiếu chỉ của hoàng thượng, không ai dám thả ngài ấy ra ạ.”
Đức Hinh công chúa trừng đôi mắt xinh đẹp, vung tay áo dứt khoát tuyên bố: “Vậy bản cung sẽ tự mình đi giải thoát Lâu quý phi, xem ai dám ngăn cản!”
“Dạ…”
Tại lãnh cung u tịch, nơi có cây đào cổ thụ đứng sừng sững, một bóng người thanh nhã, thân hình rắn rỏi, đang đón gió dưới ánh trăng. Vẻ mặt người ấy bình thản đến lạ lùng, phảng phất sự xa cách. Năm năm đã trôi qua, dù quá khứ đã kéo dài đằng đẵng, nhưng dường như trái tim người này vẫn mãi không thuộc về nơi đây.
Bình luận & Đánh giá truyện