**AMI, el Nino de lá Etrellas**
**Đỗ Thị Tuyết Anh dịch**
Viết một cuốn sách chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhất là với một người không phải nhà văn, và còn khó khăn bội phần nếu đó là một đứa trẻ. Tuy nhiên, tôi đã phải thực hiện điều đó theo lời thỉnh cầu từ một người bạn đến từ những vì sao, tên cậu ấy là Ami.
Tôi xin phép thuật lại những trải nghiệm may mắn mà tôi đã có được khi gặp gỡ người bạn ấy.
Cậu ấy đã lý giải cho tôi rằng, ở thế giới văn minh của cậu ấy, khái niệm “người lớn” hay “người trưởng thành” được định nghĩa là “người đã đánh mất sự kết nối với những điều kỳ diệu của cuộc sống”. Do đó, những “người trưởng thành” ở đó chỉ khoảng mười lăm tuổi, trong khi “trẻ con” lại có thể sống đến hàng trăm năm.
Ami cũng từng nhắc nhở tôi rằng “người lớn” sẽ ít khi bận tâm đến nội dung cuốn sách này, bởi họ có xu hướng dễ dàng tin vào những điều đáng sợ, dù chúng sai lệch, hơn là đón nhận những điều kỳ diệu, dù chúng là sự thật.
Chính vì thế, cậu ấy đã gợi ý tôi hãy nói rằng tất cả chỉ là một câu chuyện ngẫu hứng, nhằm mục đích viết một truyện kể dành riêng cho trẻ em, và điều đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Và thế là, những gì tôi sắp sửa thuật lại đây. Đây chính là một câu chuyện…
LỜI CẢNH BÁO
(Theo chỉ dẫn của người trưởng thành)
Nếu quý vị không có hứng thú, xin đừng tiếp tục đọc cuốn sách này.
Thành thật xin lỗi, nhưng những trang tiếp theo sẽ kể về
Phép màu
“…và họ sẽ rèn gươm thành lưỡi cày, rèn giáo thành lưỡi hái: quốc gia sẽ không còn vung gươm đánh nhau, cũng sẽ không còn học chiến tranh nữa.”
Bình luận & Đánh giá truyện