**Thể loại:** Xuyên không, nữ cường, nam phúc hắc, gia đấu, trạch đấu, và đủ mọi loại báo thù.
**Biên tập viên:** Cung Trường Nguyệt hợp tác Trịnh Thị Thủy.
Nàng bị người đời gán cho danh “ác nữ” hay một phế vật không tuân theo bất kỳ quy tắc nào.
Trong một lần tình cờ tìm lại được người thân, con đường phía trước nàng bỗng trở nên rộng mở.
Những kẻ không ngừng hãm hại nàng, nàng sẽ khiến chúng không những không đạt được gì mà còn phải chịu tổn thất nặng nề.
Không ai có thể ngờ rằng phía sau đôi mắt trầm tĩnh tựa hồ thu lại ẩn chứa một tia tàn nhẫn đến đáng sợ. Nàng là người độc ác, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Chỉ đến khi nàng quyết tâm sống thật với bản thân, nàng lại gặp hắn.
Hắn là một kẻ tà mị phóng túng, kiêu ngạo vô hạn. Rốt cuộc, là hắn chinh phục nàng hay nàng đã trộm được trái tim hắn?
*** Đoạn trích một:**
Người con gái bị ghim chặt trên giá gỗ, vô cùng chật vật. Vết thương ở cổ tay tuôn ra dòng máu đỏ tươi chói mắt, gân mạch trên cơ thể nàng gần như đã bị phế toàn bộ. Đôi mắt đỏ tươi lãnh đạm quét qua từng khuôn mặt quen thuộc đáng ghê tởm trước mặt, khắc sâu chúng vào tâm trí, không một chút phẫn nộ, không một tiếng than khóc…
“Ta muốn các ngươi, sống không bằng chết, phải chịu đựng mọi thống khổ gấp vạn lần những gì hôm nay ta phải trải qua!”
Đôi mắt âm trầm đó khiến người ta nhìn vào phát sợ, cả người nàng lạnh lẽo như một Tu La vừa thoát ra từ địa ngục tối tăm.
Cơn đau từ xương cốt và da thịt càng kích thích toàn thân, đầu óc nàng càng thêm thanh tỉnh, một vầng hồng quang từ ánh mắt nàng tràn ra bốn phía.
*** Đoạn trích hai:**
“Ngươi là nữ nhân mà bổn vương coi trọng, cho dù có chết cũng đừng hòng trốn thoát.” Đôi môi mỏng của nam nhân khẽ cong lên, tà tứ và ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu của mình.
“Ngươi là nam nhân mà bổn tiểu thư coi trọng, nhất định sẽ dùng ngươi cả đời.” Đôi môi đỏ mọng của nàng bá đạo đáp lại hắn.
“Bổn vương vui vẻ chịu đựng a!” Hắn cúi đầu, cuồng bạo nhưng đầy dịu dàng cắn lên đôi môi nàng.
*** Đoạn trích ba:**
Hắn tự tay đẩy nàng vào địa ngục, nhưng bất ngờ nhận ra trái tim mình không biết từ lúc nào đã đặt trọn lên người nàng.
“Ta thật sự hối hận!” Ánh mắt bi thương của hắn dừng lại trên bóng hình xinh đẹp của nàng. “Ta thật lòng yêu nàng! Ta nguyện cùng nàng sống trọn đời, dù nàng muốn cả giang sơn này!”
Nàng ngồi bất động, ánh mắt châm chọc nhìn hắn, giơ tay giữ lấy bàn tay hắn, lạnh lùng đáp: “Nếu bản vương phi muốn giang sơn này, phu quân của bản vương phi sẽ đoạt lấy cho ta!” Sâu thẳm trong đôi mắt nàng là sự giận dữ tột cùng và nỗi hận vô bờ: “Mối thù này giữa bản vương phi và điện hạ, bản vương phi sẽ tính từng chút một.”
*** Đoạn trích bốn:**
Một bé con bốn tuổi tay cầm một cái túi lớn, đôi mắt hoa đào vừa cười vừa không cười nhìn đám người áo đen trước mặt. Một ngón tay mũm mĩm đột nhiên chỉ về phía trước, bé con nhỏ giọng nói: “Hôm nay sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị thịt người nha, giết sạch hết cho ta, không chừa một ai!”
Dứt lời, hơn mười con sói lớn từ phía sau bé con lao ra, vẻ mặt hung tợn lướt về phía đám người áo đen mà bé con vừa chỉ, nhất thời máu tanh bay đầy trời.
Bé con hồn nhiên đặt mông ngồi xuống đất, tay thò vào túi lấy ra một cái bánh bao nóng hổi, mắt không chớp nhìn về phía trước, hai tay nâng chiếc bánh bao lớn chậm rãi ăn.
“Oa, bánh bao này thật sự rất ngon!”
Bình luận & Đánh giá truyện