**Thể loại:** yaoi (đây là sự thật, không nói dối đâu)
**Độ tuổi phù hợp:** 16+
**Biên tập viên:** Kea (hỗ trợ từ chương 3)
Đây là câu chuyện xoay quanh hai nhân vật sở hữu cây tiêu, không phải về bản thân những cây tiêu. Bạn biết không, đồ vật cũng có linh hồn đấy! Cặp tiêu song sinh ấy luôn khao khát được đặt cạnh nhau một lần nữa.
Tình yêu, liệu ai mới là kẻ ích kỷ hơn…?
**Ghi chú của tác giả:**
Đây là truyện cổ trang, nhưng không thuộc thể loại kiếm hiệp. Tôi không có sở trường trong việc khắc họa các trận chiến, tranh đoạt hay mưu kế nơi giang hồ.
Mặc dù là truyện cổ trang, tôi không có ý định tuân theo khuôn mẫu truyền thống của thể loại này. Tôi cảm thấy bản thân còn chưa thực sự thành thạo trong mảng này ^^
Độc giả có thể bỏ qua phần mở đầu, vì câu chuyện chính thức chỉ bắt đầu sau tiêu đề. Tuy nhiên, nếu kiên nhẫn đọc, bạn sẽ hiểu được nguồn gốc của truyện này (ở cuối phần chữ màu xanh).
Tôi xin lỗi trước tới những độc giả đã hoặc sắp theo dõi truyện, vì hiện tại tôi vẫn chưa quyết định được cái kết sẽ là hạnh phúc hay buồn. Về phần bi kịch (nếu cái chết được coi là bi kịch), tôi e rằng sẽ không có, vì tôi đã quá chán nản với những tình tiết chết chóc rồi.
Xin chân thành cảm ơn chị Pansy vì đã minh họa hai nhân vật uke và seme cho em. Gửi chị ngàn nụ hôn.
*Chớp chớp mắt* Chị còn nhớ gì không ạ?
**Lời dẫn:**
Cô bạn thân của tôi tình cờ mua được cặp tiêu thủy tinh giống hệt nhau, với những hoa văn được chạm khắc tinh xảo. Vào ngày sinh nhật, cô ấy tặng tôi một cây và giữ lại cây còn lại. Tôi chưa từng dám thử thổi xem tiêu có phát ra âm thanh không, bởi thủy tinh vốn là vật liệu vô cùng mong manh và dễ vỡ.
Một hôm, khi tôi đang ngắm nghía cây tiêu thì cô bạn tôi đến. Tôi đặt nó lên bàn và vội vã ra mở cửa. Khi quay trở lại, tôi đã đứng lặng đi vài phút. Ánh hoàng hôn tím biếc len lỏi qua cửa sổ, phản chiếu lấp lánh trên thủy tinh, khẽ chạm vào lòng người một nỗi xuyến xao, một nỗi buồn man mác…
“Liệu có tồn tại loại tiêu nào màu tím thật không nhỉ?” – cô bạn tôi cũng tròn mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Rõ ràng cô ấy đang thắc mắc về một vật liệu tự nhiên có màu tím thực sự, chứ không phải nhựa tổng hợp hay được sơn phết.
Một dòng cảm xúc bất chợt lóe lên trong tâm trí, tôi mỉm cười quay lại hỏi cô ấy:
“Muốn nghe câu chuyện về song tử tiêu không?”
“Thật sự có tử tiêu sao?”
“Trên đời này, mọi điều đều có thể xảy ra!”
Bạn đã đọc “Huyền cầm” chưa? Nếu chưa, cũng không sao cả, hãy xem đây là một câu chuyện hoàn toàn mới, bởi bối cảnh của nó không liên quan nhiều đến “Huyền cầm”. Còn nếu đã đọc qua, thì đây chính là khởi đầu và kết thúc cho mối tình duy nhất còn dang dở ấy.
“Bắt đầu nhé? Cậu còn nhớ trò chơi ghép hình không? Trước tiên, tôi sẽ kể về những mảnh ghép. Nhưng sẽ không kể hết đâu, chỉ một vài mảnh đặc biệt mà thôi. Chính những mảnh ghép đó sẽ tạo nên một giấc mơ…”
Câu chuyện giữa họ chẳng khác nào một giấc mơ, họ đã biến nó thành mơ, ép buộc nó phải là mộng. Mà giấc mộng thì lại không được phép hóa thành sự thật.
Song tử tiêu vốn dĩ không có duyên được ở bên nhau, chưa từng được đặt cạnh nhau quá một ngày…
Có duyên nhưng không có phận…
Câu chuyện về song tử tiêu, và một bản song tấu không bao giờ có thể hoàn thành…
Câu chuyện của sắc tím, ánh mắt và một giấc mộng…
Liệu có bao giờ, song tiêu sẽ cùng hòa tấu khúc tình ca nơi miền núi…?
**Song tử tiêu**
Sắc tím len lỏi khắp mọi ngóc ngách của ký ức. Một màu tím buồn…
Ánh mắt len lỏi vào từng góc sâu trong trái tim. Đôi mắt chất chứa nỗi buồn…
Sắc tím nhuộm đẫm giấc mơ. Đôi mắt ấy ám ảnh cả trong mộng.
Màu tím đong đầy nơi đáy mắt. Đôi mắt ấy ngập tràn sắc tím cô đơn.
Liệu sắc tím trong mộng có phai nhạt?
Liệu đôi mắt trong mơ có thôi day dứt?
Bình luận & Đánh giá truyện